Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, Tô Ý Hoan vô thức lảng tránh. Cô lách người ra khỏi cái ôm của người đàn ông, tự giác đứng lùi lại một chút.
Trần Niệm Lâm nhìn khuôn mặt người trước mặt, di chuyển đến cánh môi sưng đỏ của đối phương, yết hầu không kiềm chế được nuốt khan một cái.
“Tiểu Di…”
“Con bé…”
Cả hai người không hẹn mà cùng lên tiếng, cuối cùng Trần Niệm Lâm là người cướp lời trước:
“Con bé có vẻ khá quấn cô, chưa bao giờ tôi thấy nó chủ động gần gũi với ai.”
Tô Ý Hoan không ngờ lời đầu tiên người đàn ông đứng trước mặt mình nói lại không phải câu châm chọc hay sỉ nhục cô, điều này khiến Tô Ý Hoan ngẩn ra vài giây mới bối rối đáp lại:
“Tiểu Di rất ngoan, tôi rất thích con bé.”
Nói xong chính bản thân cô còn thấy không tự nhiên. Hình như đã lâu lắm rồi họ chưa nói chuyện bằng thái độ bình tĩnh và trong một bầu không khí hòa bình, không giương cung bạt kiếm như này.
“Nhà còn gì ăn không?” Trần Niệm Lâm bỗng hỏi.
Tô Ý Hoan ngẩn người: “Hả?”
“Họp xong tới đây luôn, chưa ăn tối.” Người đàn ông rất kiệm lời nhưng cũng đủ để Tô Ý Hoan hiểu ra. Cô “À…” một tiếng, lách người đi xuống cầu thang, xuống tới nơi cô ngoảnh lại, ngước đầu nhìn Trần Niệm Lâm, giọng khẽ khàng: “Anh lên với con gái trước đi, 10 phút nữa xuống ăn.”
Nói rồi cô đi mất.
Trần Niệm Lâm đứng trên cầu thang, nhìn khoảng trống dưới cầu thang một lát rồi bước vào phòng ngủ.
Ở trong bếp, Tô Ý Hoan đang áp đôi tay lạnh buốt của mình vào đôi má nóng bừng.
Cô làm sao thế này, sao cảnh tượng ban nãy phảng phất như khung cảnh của một gia đình êm ấm, cảm giác này trước đây khi chưa ly hôn cô cũng chưa bao giờ cảm nhận thấy, giờ đây lại trở thành một khát khao xa xỉ mà cô không dám nghĩ tới.
Tô Ý Hoan đặt tay lên ngực mình, cảm nhận tiếng trái tim đập dữ dội. Bản thân cô cũng khó định nghĩa cảm xúc của mình lúc này. Cô còn yêu người đàn ông đó không? Cô hận anh ta chứ? Đáp lại vẫn chỉ là tiếng trái tim đang đập như hươu nhỏ chạy loạn.
...****************...
Một lúc sau, Trần Niệm Lâm bước xuống dưới, nhìn dáng vẻ bận rộn của Tô Ý Hoan trong bếp rồi lại nhìn một loạt nồi, niêu xoong chảo bày bừa như ma trận trên bàn bếp, lòng tràn ngập đủ loại tư vị. Bóng dáng nhỏ bé của cô đi qua đi lại, lắc lư. Cái eo mảnh khảnh hiện rõ vì dây tạp giề buộc chặt, đường nét cặp mông căng tròn cứ xuất hiện tới lui…
Tô Ý Hoan đang mải mê nấu nướng, bỗng cảm nhận ánh sáng trên đỉnh đầu bị thứ gì đó che lấp, cô ngoảnh lại, khuôn mặt đập thẳng vào lồng ngực nóng bỏng.
“Trần Niệm Lâm, anh…”
Trần Niệm Lâm lấn người, đè Tô Ý Hoan tựa vào bàn đá bếp, một tay nâng cằm cô lên: “Nếu đầu bếp trong doanh trại mà để bàn bếp như mặt trận thế này, tôi nhất định sẽ bắt anh ta chạy mười vòng quanh thao trường.”
Tô Ý Hoan liếc mắt nhìn ‘bãi chiến trường’ của mình, nuốt nước bọt: “Còn không phải vì nấu cho anh sao? Đồ đạc trong bếp tôi còn chưa quen hết, thế nên… mới hơi khó tìm.”
Khoảng cách hai người gần quá, cô có chút không quen. Cằm nhỏ còn bị Trần Niệm Lâm nâng lên, cảm nhận được cả hơi thở nóng bỏng đang phả vào mặt.
Trần Niệm Lâm ngắm nhìn Tô Ý Hoan, nhìn đôi môi sưng đỏ kia lại kích thích anh nhớ tới cảnh tượng nóng bỏng lúc trước, đầu bất giác cúi thấp.
Tô Ý Hoan cố gắng né tránh, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi móng vuốt ác thần, hơn nữa cô còn chưa hồi phục hoàn toàn, vậy nên hành động lúc này chẳng khác nào gãi ngứa.
Bỗng dưng phía sau lưng vang lên tiếng nói non nớt: “Chị Hoan ơi…”
Tô Ý Hoan có thể cảm nhận được cơ thể Trần Niệm Lâm cứng đờ, lồng ngực phập phồng vì bực bội. Cô nhân cơ hội lách người chuồn đi, đến bên cầu thang nắm tay Trần Tĩnh Dĩ dắt đến bên bàn ăn.
Cô bé nhìn thấy Trần Niệm Lâm, khuôn mặt còn đang ngái ngủ lập tức tỉnh vài phần, nép luôn sau lưng Tô Ý Hoan. Cô vỗ nhẹ vào lưng cô bé động viên rồi ấn nó ngồi vào bàn ăn.
“Nửa đêm không ngủ còn mò xuống đây làm gì?”Trần Niệm Lâm tháo bớt cúc áo sát cổ, xoay người đi tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện với cô bé, thấp giọng nghiêm nghị mắng.
Trần Tĩnh Di lập tức rưng rưng như sắp khóc: “Con… con lạ nhà, không thấy chị Hoan đâu, tất nhiên… tất nhiên phải đi tìm.”
Tô Ý Hoan thấy con bé rưng rưng nước mắt thì vô cùng xót xa, cô khuỵu gối dỗ dàn: “Không sao, Tiểu Di lạ nhà là chuyện đương nhiên, không có gì phải khóc. Em có đói không? Ăn chút gì nhé?”
Trần Tĩnh Di lôi vạt áo Tô Ý Hoan làm khăn lau mặt, chấm chấm lên khóe mắt rồi gật đầu, mắt còn lén liếc nhìn Trần Niệm Lâm.
Người đàn ông ngồi đối diện quả nhiên rất không hài lòng, khẽ ‘Hừ’ một tiếng rồi lẩm bẩm: “Giả dối!”
Dứt lời anh đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe vừa tiện tay vứt trên bàn, đi ra cửa.
Tô Ý Hoan tưởng anh định đưa con gái cô về luôn, vội vàng lên tiếng: “Từ từ để con bé ăn đã.”
Trần Niệm Lâm dừng lại trước cửa, nhìn Tô Ý Hoan rồi quay sang nhìn Trần Tĩnh Di:
“Tôi có việc còn phải ra ngoài, về phần nó, nó sẽ ở lại đây tối nay.” Nói rồi anh chỉ tay vào mặt con gái: “Ăn xong lập tức đi ngủ, không được làm phiền người ốm!”
Trần Tĩnh Di vui vẻ giơ tay kiểu quân đội: “Vâng, thưa bố!”
Ra đến xe, Trần Niệm Lâm vẫn chưa hết bực bội. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà dạo gần đây anh luôn mất kiểm soát mỗi khi người phụ nữ đó lảng vảng trước mắt. Ngồi trong xe châm một điếu thuốc, nhìn xuống đũng quần nổi cộm còn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt của mình, Trần Niệm Lâm thở dài.
Chẳng lẽ anh đã đến tuổi cần đàn bà?
Nghiền ngẫm một hồi, Trần Niệm Lâm rút điện thoại, tìm tới số điện thoại của người bạn thân duy nhất – Diệp Ứng Đình.
“A lô! Cậu đang ở đâu?”
"..."
“Mười lăm phút nữa tôi có mặt ở đó, chuẩn bị mấy món đồ hay ho của cậu đi.”
Đầu dây bên kia Diệp Ứng Đình hiểu ra ngay lập tức, cười sảng khoái đáp lại: “Nhất trí luôn, tôi chờ ngày này mãi!”
Chiếc xe Rezvani lao vút đi trong đêm, để lại làn bụi mù nơi góc đường.
Danh Sách Chương: