• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái im lặng, im lặng đến nỗi con người ta có thể nghe thấy tiếng kim rơi chạm đất.

Trong lòng Cố Nguyệt không ngừng than thầm, lần này toi đời thật rồi, mạo hiểm làm điều dối trá sau lưng trưởng bối, tối nay xác định cuốn hành lý, bị đuổi ra khỏi nhà mất thôi.

Vài phút im lặng, có lẽ Cố phu nhân không chịu nổi cú sốc này, bà ngay lập tức lên tiếng khiển trách, phá vỡ bầu không khí trầm lặng lúc này.

"Tiểu Nguyệt, con ăn nói hàm hồ gì vậy? Ăn có thể ăn bậy nhưng tuyệt đối không thể nói bậy được."

Lần đầu tiên trong suốt hai mươi sáu năm qua, Cố Nguyệt mới thấy người mẹ hiền hậu cáu gắt với mình, sắc mặt của bà vô cùng khẩn trương, vừa tức giận vừa ngạc nhiên mà trừng mắt nhìn cô, vài nếp nhăn theo tuổi tác xô lại hiện rõ trên vầng trán. Càng nhìn, Cố Nguyệt cảm thấy bản thân mình thật bất hiếu, không làm tròn bổn phận của người con.

"Mẹ... con xin lỗi!"

Cố Nguyệt không cầm lòng được mà quỳ gối xuống sàn, mắt bắt đầu ngấn lệ. Lúc này ngoài câu xin lỗi ra cô chẳng biết nói gì hơn.

Hoàng Phong nhìn người con gái mình yêu rơi nước mắt, trái tim anh đau nhói, không cam lòng lên tiếng giải vây cho cô, nào ngờ lời chưa đến miệng đã bị mẹ Cố lên tiếng, cắt ngang lười anh định nói.

"Xin lỗi? Con làm sai cái gì mà xin lỗi, hả? Là vì người đàn ông này sao?"

Hốc mắt của Cố phu nhân ngập trong nước, con ngươi hằn lên tia máu đỏ. Vừa nói bà vừa rời khỏi ghế sofa tiến lại gần trước mặt hai người, cay nghiệt quát:

"Từ bao giờ con lại vứt bỏ tôn nghiêm của mình mà quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người ở đây vậy hả? Trước kia con đâu có như vậy, là vì tên này sao?

Nói xong, Cố phu nhân trừng mắt về gương mặt không lưu lại một bất kỳ nét căng thẳng nào, nhìn Hoàng Phong từ đầu đến cuối đánh giá anh.

"Nó dùng dáng vẻ đứng đắn này mê hoặc con đúng không? Cố Nguyệt, tỉnh lại đi, nó có gì hơn Cảnh Vực chứ?"

"Mẹ!"

Lần đầu tiên, Cố Nguyệt quát lớn trước mặt mẹ mình. Bà không tin được, giận đến cả người run lên, không thể nói thêm lời nào.

"Sao mẹ có thể nói anh ấy như vậy? Anh ấy là anh ấy, còn Vực là Vực, sao mẹ có thể hồ đồ so sánh như vậy? Sao mẹ không tự so sánh mình và người yêu cũ của ba đi, mẹ hơn người ta chỗ nào? Sao ba vẫn chọn mẹ…"

Một cái tát mạnh bạo thẳng thừng dán vào bên mặt Cố Nguyệt không chút thương tiếc. m thanh thô bạo vang dội khiến mọi người ở đây càng thêm bí bách.

Hoàng Phong lập tức kéo Cố Nguyệt về phía mình, ôm lấy cô trong lòng ngực bảo vệ. Có cố kiềm chế thế nào thì sát khí vẫn bao quanh người anh.

Dù sao bà ấy cũng là mẹ của Cố Nguyệt, anh không thể thiếu tôn trọng được.

Nhìn cô gái trong ngực khóc thút thít ướt cả mảnh áo của hắn, Hoàng Phong đau xót không thôi, không ngừng vuốt lưng an ủi cô, nhỏ nhẹ dỗ dành:

"Không sao, có anh đây rồi! Đừng khóc nữa!"

Cố phu nhân càng nhìn càng chướng mắt, thảo nào con gái bà lại lọt vào lưới tính của Hoàng Phong, chẳng phải vì mấy lời ngọt ngào này sao.

Vì tên đàn ông này con gái bà có thể lôi chuyện năm xưa của mình ra trước mặt bao người ở đây. Đúng là quá quắt quá rồi!

Hoàng Phong đương nhiên biết Cố phu nhân đang miệt thị mình, từ trước bà đã không coi anh là cái thá gì trong mắt, đến khi Hoàng Phong trưởng thành, anh không vào công ty gia đình để lập nghiệp, tự mình gây dựng lên quán bar sầm uất nổi tiếng trong thành phố. Điều đó càng làm cho bau vốn không vừa mắt anh, nay lại càng thêm ghét bỏ.

Chỉ là không ngờ, người mà bà ta ghét cay ghét đắng lại có thể xin được tim vàng của con gái mình, khiến cho cô rơi vào bẫy tình yêu, ngang ngược đòi huỷ bỏ hôn ước, thứ mà làm nền móng vững chắc cho hai bên gia tộc Tư - Cố trụ vững chắc.

Cố Nguyệt đã quyết phải làm chuyện này cho ra lẽ, cô rời khỏi người Hoàng Phong, mau chóng lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm mẹ mình:

"Con và anh Vực vốn dĩ có duyên nhưng không có phận. Con không yêu Vực, anh cũng không yêu con. Từ trước đến nay con coi anh ấy như là anh trai, Vực cũng coi con như là em gái. Mẹ đừng vì vài tờ giấy trắng mực đen thêm dấu ấn đỏ vào mà bắt ép con gả cho người mình không yêu, hôn nhân không có tình yêu chả khác nào sống trong đau khổ."

Cố phu nhân bỗng cười lên trào phúng, bàn tay đang nắm thành quyền bỗng chốc chỉ thẳng vào Hoàng Phong.

"Được lắm, mời cô cuốn gối đi khỏi nhà tôi mà ở cùng nó đi. Để xem cô ở bên nó được bao lâu, tương lai cô sẽ sáng lạn thế nào khi sống với một thằng con của vợ bé. Tôi sẽ chống mắt lên xem thành viên chính thất họ Hoàng trù dập cô thế nào. Lúc đó đừng có khóc lóc kể khổ với tôi. Quan hệ mẹ con chúng ta từ nay chấm dứt, sau này cô không phải là con gái của tôi nữa."

"Mẹ!"

Hai chân Cố Nguyệt bủn rủn suýt chút ngã xuống, may mà Hoàng Phong đỡ kịp. Anh biết mọi chuyện đều do anh mà ra. Ai bảo xuất thân của anh không tốt, làm liên lụy đến Cố Nguyệt bị mẹ mình chấm dứt quan hệ.

"Nguyệt Nguyệt, hay là em nhận lỗi với mẹ đi. Không cần vì anh…"

"Không!"

Đôi mắt Cố Nguyệt lúc này kiên định hơn bao giờ hết, nói với anh:

"Cho dù có ra sao, em vẫn sẽ lấy anh, là người phụ nữ của anh."

Cô quay lại chậm rãi, ánh mắt đỏ hoe cố không muốn khóc, lập tức khụy gối quỳ xuống.

"Mẹ, cảm ơn mẹ đã nuôi dạy con suốt bao năm qua. Con… con bất hiếu, chuyện gì cũng có thể nghe lời mẹ được, nhưng riêng chuyện hạnh phúc cả đời của con, con muốn bản thân tự làm chủ một lần. Con biết mẹ thương con mới sợ này sợ nọ. Sợ con bị người ta đối xử không tốt. Nhưng mẹ yên tâm, cho dù phía trước có chông gai ra sao con cũng sẽ cố vượt qua, sau này… không phiền mẹ nữa."

Nước mắt nhẫn nhịn lúc này bắt đầu trào ra như suối chảy, Cố Nguyệt dập đầu ba cái với Cố phu nhân, sau đó đứng dậy nắm lấy tay Hoàng Phong, bước chân nặng trĩu dần dần khuất đi sau cánh cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK