Diệp Noãn xem tin tức trong điện thoại thấy được tai nạn kinh hoàng ở đoạn đường Los Angeles mà hai mày cau chặt, sau đó hờ hững cất điện thoại vào túi xách, ngước nhìn y tá đang thay bình truyền dịch cho ba mình. Đợi y tá đi khỏi, cô cong môi nắm chặt lấy tay ông.
"Ba cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Diệp Thiên gật gật đầu, gương mặt vẫn còn chút hốc hác, cười hiền hậu, xua tay bảo:
"Ba không sao đâu, nằm cả hai tuần ở trong này ba bị làm sao được? Ngược lại là con đấy. Cả ngày đi làm mệt mỏi rồi mà cứ đến đây trông ba, ba đâu có vô dụng đến vậy?"
Diệp Noãn môi cười nhưng trong lòng cảm thấy thấy chua xót. Đến hiện tại, cô mới diệt trừ được mối hoạ Tố Giai kia, điều mà cô cần làm từ lâu rồi chứ không phải đến bây giờ, để ba mình cứ bị bà ta làm kí sinh trùng hút máu sống qua ngày.
"Ba, bây giờ ba đã được thoải mái rồi. Chuyển đến sống với con nhé! Con sẽ chăm sóc tốt cho ba."
Hốc mắt Diệp Thiên đỏ lên cảm động, tuy nhiên ông lại không đồng ý. Bảo rằng bản thân sẽ ở lại nhà tổ hương khói cho mẹ Diệp Noãn. Căn nhà này đã gắn bó với mấy đời họ Diệp, nhiều lần Tố Giai lừa ông cướp giấy tờ đi cầm cố. Diệp Thiên cũng còng lưng tìm mọi cách chuộc về.
Ông còn muốn ngày ngày trồng rau sau vườn, sống an nhàn, không phụ thuộc vào con cái.
Diệp Noãn nói đi nói lại, suy đi nghĩ lại vẫn thấy là không nên cắt đứt thú vui an hưởng tuổi già này của ông. Cô biết như vậy ông sẽ cảm thấy thoải mái hơn là ở nhà cùng cô.
Cùng lắm một tuần cô sẽ đến thăm Diệp Thiên một hai lần, mua nhiều thứ đồ bổ cho ông, tuyệt đối không bỏ bê ông như bảy năm trước.
…
Thăm ba xong, Diệp Noãn trở về công ty tiếp tục làm việc. Vừa bước vào đến cửa văn phòng Tổng giám đốc, cô đã nghe thấy một giọng nữ vui cười quen thuộc, liền nhận ra người đó là ai trong khi chưa vào trong.
"Vực, anh nó xem chiếc váy này có hợp với em không? Là ba đặt thiết kế riêng cho em đó."
"Ừm, rất hợp với em!"
"Thế có đẹp không?"
"Đẹp!"
"Vực, lâu rồi chúng ta chưa đi đâu với nhau, mình đi ăn một bữa được không?"
"Anh đang bận."
"Một lúc thôi mà!"
Tư Cảnh Vực không nói gì, mi tâm dừng trên bóng người ngoài cửa, sau đó lên giọng:
"Đứng đó làm gì, còn không mau vào trong?"
Nhịp tim Diệp Noãn nhảy loạn lên, sau vài giây định thần, thở sâu vào một hơi rồi bước vào phòng làm việc, đối diện với đôi nam nữ trước mắt.
Thấy Diệp Noãn, Cố Nguyệt không che nổi vẻ vui mừng trên mặt, cô vẫn luôn nhớ ơn và ấn tượng về tính khí mạnh mẽ của Diệp Noãn về vụ tranh cãi với Tạ Phương lúc trước.
"Thư ký Diệp, vừa rồi vào trong tôi không thấy cô nên có hỏi qua Vực, anh ấy nói cô đi thăm ba bệnh. Vậy ba của cô thế nào rồi, bệnh tình có nghiêm trọng lắm không?"
Diệp Noãn lịch sự cười khẽ, lắc đầu.
"Sức khỏe ông ấy cũng dần hồi phục nhiều rồi. Cảm ơn Cố tiểu thư đã quan tâm đến. Cô cứ tiếp tục trò chuyện với Tư tổng đi, tôi đi làm việc."
Cô quay người muốn tiến đến chỗ làm việc tiếp tục công việc ban sáng nhưng bị tiếng gọi của người đàn ông chặn lại.
“Đi vội như vậy đã ăn gì chưa?”
Diệp Noãn hơi ngơ ngẩn một chút, quay mặt nhìn người đàn ông đang chăm chú coi văn kiện trong tay, sau đó đáp lời:
“Tôi chưa đói!”
Cố Nguyệt vội nhăn mày.
"Đã quá xế trưa mà cô chưa ăn gì sao? Sao có sức làm việc được? Hay là thế này đi, tôi và Vực cũng đang định đi ăn trưa, cô đi cùng chúng tôi có được không?"
Diệp Noãn liền lên tiếng từ chối. Cặp tình nhân bọn họ đi ăn uống hẹn hò cùng nhau thì bản thân đi theo làm gì? Làm kỳ đà cản mũi?
"Cố tiểu thư, tôi không có đói, với lại còn nhiều việc để làm lắm. Cô và Tư tổng đi vui vẻ, tôi ở lại được rồi!"
"Không được đâu, cô là phụ nữ phải biết chăm sóc bản thân chứ. Chắc rằng cô thường xuyên như thế đúng không? Tôi có nghe nói cô đang làm mẹ đơn thân, chắc rằng cực khổ lắm. Vực ngoài mặt nghiêm khắc nhưng anh ấy thật không đối xử tệ với nhân viên đâu, phải không?"
Cố Nguyệt nói rất tự nhiên, rành rành bản thân như rất hiểu con người của Tư Cảnh Vực. Hắn gật đầu, tỏ ý tán thành, ngầm ý cho Diệp Noãn đi theo cùng.
Sếp lớn cũng đã quả quyết thế, Diệp Noãn mà từ chối mới gây ra kì lạ. Cô đành thầm than thở trong lòng, cùng bọn họ đi ăn trưa.
Nơi bọn họ chọn là một nhà hàng năm sao cao cấp ở trung tâm thành phố. Nhà hàng này thành lập đã lâu, mới đầu chỉ là một khu nho nhỏ, sau đó vì thực phẩm sạch sẽ ngon miệng mà chưa quá mười năm đã xây thành một nhà hàng cao cấp đắt đỏ nhất Hải Tinh.
Diệp Noãn vừa vào đã cảm thấy choáng ngợp. Tuy rằng ngoài mặt không bày tỏ gì nhưng trong lòng có chút khó chịu. Nhìn Cố Nguyệt thân thiết kéo Tư Cảnh Vực đi vào trong như vậy cũng hiểu bọn họ rất thường xuyên đến đây.
Có một cô hôn thê xinh đẹp mà Tư Cảnh Vực còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí còn thích mập mờ với cô.
Cố Nguyệt ngồi sát bên hắn, còn cô thì ngồi kề Cố Nguyệt, đối diện hắn. Sau khi ổn định xong thì bắt đầu gọi món.
Sau khi hai người phụ nữ thảo luận, gọi khá nhiều món, đa số là Cố Nguyệt để xuất vì cô thường xuyên đi ăn ở đây.
"Thư kí Diệp, thứ lỗi cho tôi tò mò, cô có thể không trả lời tôi cũng được. Tôi muốn hỏi là vì sao cô lại làm mẹ đơn thân thế? Người đàn ông kia… có vấn đề gì sao?"
Ánh mắt Tư Cảnh Vực cũng chuyển về hướng Diệp Noãn, nghe câu trả lời.
Cô chỉ cười nhẹ rồi bảo:
"Chỉ là tuổi trẻ lầm lỡ thôi. Người đó cũng không xứng đáng để tôi lưu luyến. Ngược lại tôi thấy làm mẹ đơn thân cũng rất tốt, hai mẹ con tôi tuy không giàu sang gì nhưng sống rất thoải mái. Không cần đến đàn ông."
"Tôi thì thấy không ổn lắm đâu. Chí ích cô cũng nên nghĩ về chuyện tình cảm, đừng cứ cắm mặt vào công việc mãi như vậy. Hay là thế này, tôi có một số người bạn nam gia thế không tệ, ngoại hình cũng rất tốt. Nếu cô đồng ý tôi có thể giới thiệu cho cô xem mắt vài người. Thư ký Diệp xinh đẹp lại tài giỏi thế này bọn họ sẽ rất thích."
"Lo ăn đi, nói nhiều thế làm gì?"
Tư Cảnh Vực đảo mắt nhìn Cố Nguyệt, bất giác cô ấy cứng họng. Diệp Noãn thấy thế, có chút gượng gạo, lên tiếng nói đùa một câu:
"Cố tiểu thư quá lời rồi. Tôi là phụ nữ đã có con còn ai thèm để mắt đến nữa?"
Không nói cũng chẳng ai biết được Diệp Noãn đã từng sinh con. Từ dáng dấp cho đến gương mặt trẻ đẹp như thiếu nữ, đi ngoài đường với Diệp Sở An, người ta còn tưởng là hai chị em chứ không giống mẹ con.
Diệp Noãn của hiện tại tuy đã có con nhưng nếu quen thêm một ai đó cũng chẳng là chuyện khó khăn gì, chỉ là cô không muốn yêu đương. Tên Từ Viễn đã để lại cho cô bóng ma tâm lý sâu sắc.
Danh Sách Chương: