Nhìn thấy Tư Cảnh Vực, đáy mắt Diệp Sở An sáng lên trong thấy. Tư Ngụy Minh cất giọng đùa cợt:
"Kêu thắm thiết như thế? Mày coi nó trở thành ba mình rồi à?"
"Thả thằng bé ra!"
Tư Ngụy Minh nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn Tư Cảnh Vực một cái, sau đó đặt mạnh cốc trà xuống bàn.
"Dám nói chuyện với cha mày bằng thái độ đó? Mày đúng là bị người phụ nữ đê tiện kia tẩy mất não rồi."
"Hạng người như ông không đủ tư cách để phê phán cô ấy! Có người cha nào như ông, không yêu thương con cái chỉ biết lợi dụng đạt được mục đích không? Nói về độ đê tiện thì tôi thấy chẳng ai bằng ông cả."
"Mẹ kiếp, thằng mất dạy!"
Tiếng đổ bể vô cùng lớn vang lên, Tư Ngụy Minh lật đổ cả cái bàn trà lớn của ông ta. Đôi mắt hùng hổ trừng Tư Cảnh Vực đến đỏ ngầu. Đứa con trai do chính ông ta sinh ra lại nói ông ta đê tiện. Biết rằng trước đây Tư Cảnh Vực luôn bằng mặt không bằng lòng như mình nhưng không đến nỗi trở mặt thành thù như thế này. Chắc chắn chuyện của Dư Diệu đã động đến giới hạn trong lòng hắn, tất cả đều là tại người phụ nữ Diệp Noãn kia mà ra. Ông ta càng cảm thấy căm thù Diệp Noãn hơn bao giờ hết.
Mặc kệ ông ta tỏ ra thái độ thế nào, Tư Cảnh Vực không muốn cứ ở đây nhìn bộ mặt dã thú đó thêm lần nào nữa.
"Tôi bảo ông thả thằng bé ra!"
Bỗng dưng ông ta cười lớn một tràng dài.
"Tư Cảnh Vực, mày nghĩ tao bắt được nó xong gọi mày về đây rồi cho mày dễ dàng đưa nó đi vậy sao? Để xem tình cảm mày đối với đứa con hoang của con nhỏ đê tiện kia sâu sắc tới cỡ nào. Người đâu, tát thằng nhóc kia cho tao!"
Tên đàn em của ông ta không một chút lưu tình ra tay tát vào bên mặt nhỏ của Diệp Sở an rất mạnh, đau đến nỗi cậu bé rên lên một tiếng dài. Tư Cảnh Vực lập tức lao đến liền bị mấy tên đàn em của Tư Ngụy Minh từ phía sau tiến đến bao vây một vòng tròn. Hắn không hề sợ hãi chút nào, thân cô thế cô đấu với bọn họ. Bọn người này là thuộc hạ tinh nhuệ của lão già Tư Ngụy Minh, thân thủ cũng không tệ, nhưng Tư Cảnh Vực vẫn có thể hạ gục dần bọn họ, chỉ là tốn rất nhiều sức. Nhìn bên ngoài hắn còn rất ổn nhưng thực chất thương tích không ích.
Diệp Sở An cắn chặt răng nhìn hắn đang chiến đấu vì mình, hốc mắt cậu bắt đầu đỏ lên. Bỗng nhiên bả vai cậu bị giật người về phía sau. Họng súng lạnh toát liền chĩa vào đầu cậu, Diệp Sở An lạnh sống lưng nhìn qua, giây phút đó cậu run lên một cái, chưa kịp định hồn thì tiếng quát của Tư Ngụy Minh vang lên:
"Dừng tay, mày còn đánh nữa là tao bắn nát sọ nó!"
Quả nhiên Tư Cảnh Vực dừng đánh lại, hắn bị tên đàn em của Tư Ngụy Minh dán cho một cú đá vào bụng, nằm gục xuống đất. Tư Ngụy Minh cười ha hả, cho dù Tư Cảnh Vực có mạnh mẽ cỡ nào thì hắn cũng phải đổ gục trong tay ông ta.
"Mày lại đây, quỳ xuống cho tao!"
Hắn gắng gượng ngồi bật dậy, ánh mắt hắn nhìn Tư Ngụy Minh chỉ toàn là hận thù. Tư Ngụy Minh càng chĩa họng súng vào sát đầu Diệp Sở An uy hiếp hắn, hắn bắt buộc phải đi đến quỳ trước chân ông ta.
"Mày có phải là con tao không? Nói!"
"Phải!"
"Vậy mà mày dám hỗn láo với tao? Người đâu, đánh nó cho tao!"
Hai tên đàn em của ông ta đi lại, đều là bọn vừa rồi đã bị Tư Cảnh Vực đánh rất thê thảm, cho nên đối với Tư Cảnh Vực chỉ toàn là thù hận, đá mạnh vào bụng hắn không thương tiếc.
Diệp Sở An trước giờ rất ít khi khóc, nhưng bây giờ cậu đã khóc sướt mướt, không phải vì sợ mà là vì Tư Cảnh Vực cứu mình tình nguyện bị đánh tàn nhẫn đến như vậy.
"Chú Tư, chú đi đi, mặc kệ con!"
Hắn nhìn Diệp Sở An cười nhẹ, môi hắn đã bật ra máu tươi. Làm sao Tư Cảnh Vực có thể bỏ lại con trai mình chứ? Mẹ mình hắn đã không bảo vệ được, bây giờ đến con trai ruột của mình, hắn không thể sơ suất.
Sau khi đánh cho Tư Cảnh Vực một trận thê thảm, ông ta dửng dưng đưa Diệp Sở An cho hai tên đàn em giữ lấy, bản thân ngồi xuống giật lấy tóc của hắn về phía sau, trợn trừng hung ác.
"Mày còn dám qua lại với con tiện nhân kia không?"
Cho dù có bị đánh đến chết hắn cũng sẽ không khuất phục trước con người hung ác như ông ta.
"Ông… không được phép nhục mạ cô ấy!"
Tư Ngụy Minh như hoá điên, thẳng tay nhận đầu chính con trai mình xuống sàn nhà. Hắn đau đớn mặt mày nhăn lại, lần này hắn không thể ngóc đầu dậy được nữa, nhưng vẫn chưa ngất đi. Tư Cảnh Vực cười lên khinh miệt. Những ngày tháng khủng hoảng năm xưa lại chạy xẹt trong đầu hắn.
Từ lúc còn nhỏ Tư Cảnh Vực đã sống trong bạo lực. Mẹ hắn là thiên kim tiểu thư duy nhất nhà họ Trình danh giá, nhà ngoại hắn chính là chủ nhân đời trước của tập đoàn đa quốc gia MR. Số phận bà ấy bắt đầu lâm vào nghiệt ngã khi tin vào lời mật ngọt của Tư Ngụy Minh, sẵn ngoài gả cho một người đàn ông gia cảnh nghèo khó vì tình yêu.
Ban đầu ông ngoại của Tư Cảnh Vực không ưng thuận Tư Ngụy Minh, nhất quyết ngăn cản bọn họ đến với nhau, nhưng vì con gái hết mực yêu người đàn ông đó, ông ấy bất đắc dĩ mà đồng ý. Sức khỏe ông ấy lúc ấy đã ốm yếu không lâu sau thì qua đời.
Những tưởng cuộc sống của bà ấy sau này sẽ như mơ nhưng thực tế toàn là địa ngục. Những trận đánh tàn nhẫn hàng ngày Tư Ngụy Minh ra tay với mẹ hắn, ông ta còn tùy tiện dắt phụ nữ về nhà ngay trước mặt bà ấy.
Ngày hôm ấy, mẹ của Tư Cảnh Vực đã hết chịu nỗi cảnh tượng nghiệt ngã này đã cãi lộn với Tư Ngụy Minh, ông ta lúc ấy không kiềm được cơn giận mà đẩy ngã bà Trình đập đầu vào cạnh cửa chảy máu đến chết. Tập đoàn MR thành công rơi vào tay ông ta.
Danh Sách Chương: