Nam Cung Xu Nữ mang đầy bụng tiếc nuối và nặng nề bước ra Cam Tuyền cung. Thái độ tiểu muội của nàng rất kiên quyết, cũng thừa nhận những chuyện đối phương quyết định đều là thật chứ không phải là kế sách tạm thời. Nhưng vô luận nàng có dò hỏi như thế nào đi chăng nữa, đối phương cũng không chịu để lộ nguyên do sự tình, chuyện này khiến Nam Cung Xu Nữ thực bất đắc dĩ. Tiểu muội đã không còn là tiểu muội của trước kia. Mặc dù cảm tình không thay đổi, nhưng dẫu sao hiện giờ hai người đã cách biệt thân phận quân thần. Nàng cần phải ăn nói đúng mực, không thể nói sai nửa câu.
Nhưng mà...Tiểu Điệp còn ở công chúa phủ chờ tin, như vậy sao nàng có thể trở về giải thích cho Tiểu Điệp? Nàng ấy thật vất vả mới khỏe lên, cũng không biết có bị đả kích rồi đổ bệnh nữa không?
Đây là điều vô luận thế nào đi chăng nữa Nam Cung Xu Nữ cũng không muốn nhìn thấy, nhưng nàng lại không muốn lừa gạt Tiểu Điệp. Trong lúc thời thế khó xử, nàng quyết định có thể kéo dài bao lâu thì cứ kéo dài bấy lâu, vì thế bèn dạo bước trong nội viện hoàng cung, trực tiếp tới Minh Châu điện thăm Tề Ngọc Tiêu.
- --
Người xưa có câu: Thà đắc tội quân tử còn hơn là đắc tội với tiểu nhân.
Người xưa cũng nói: Chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó đối phó.
Những khối băng khổng lồ chậm rãi trôi theo dòng nước. Đến tháng năm, rốt cuộc Lạc Xuyên đã tan băng, điều này cũng có nghĩa người thảo nguyên lại mất đi thời cơ tiến công tốt nhất mỗi năm mới có một lần. Nam Cung Tĩnh Nữ dùng người thích đáng, mà Cát Nhã cũng thành công lùi lại một trận chiến.
Lần trước sau khi Cát Nhã và Ba Âm về cùng chiến tuyến, Cát Nhã đã viết một lá thư cho Nam Cung Tĩnh Nữ, yêu cầu triều đình mệnh nàng làm Tiết độ sứ bắc Cửu Châu mới.
Nhưng...xưa nay Cát Nhã là người có thù tất báo. Lúc trước nàng bị Tề Nhan châm chọc không ít, khi đó tuy Cát Nhã biểu hiện như mình kính cẩn nghe theo, nhưng như vậy không có nghĩa là nàng không thù.
Mỗi một chuyện đều được Cát Nhã ghi nhớ rõ ràng trong lòng.
Hiện giờ nàng được nữ đế tín nhiệm lại quay về thảo nguyên, mà Tề Nhan thì từ hoàng phu cao quý biến thành tù nhân, hai người có thể nói là "chủ khách đã đổi". Cát Nhã cũng sẽ không bỏ lỡ thời cơ rất tốt này.
Nàng vừa dùng tính mạng A Cổ Lạp làm lợi thế đàm phán với Ba Âm, vừa viết một lá thư cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Trong thư, nàng lấy thân phận Tiết độ sứ bắc Cửu Châu và công chúa thảo nguyên khẩn cầu triều đình nam Vị phóng thích Hãn vương Xanh Lê bộ Khất Nhan A Cổ Lạp.
Vì biểu đạt sự thành khẩn, Cát Nhã không chỉ hứa hẹn với Nam Cung Tĩnh Nữ rằng sẽ dâng vạn dê bò làm cống phẩm, mà còn phái người dùng trưởng tử của Nạp Cổ Tư A Nỗ Kim, cũng chính là "cháu trai ruột" của Cát Nhã làm con tin để trao đổi.
Cát Nhã đặc biệt viết lá thư đó bằng tiếng phổ thông Vị Quốc và tiếng thảo nguyên. Sau khi viết xong, nàng đưa cho Ba Âm xem qua. Ba Âm rất hài lòng, lập tức đồng ý Cát Nhã có thể lấy đầu A Nỗ Kim bất cứ lúc nào.
Cát Nhã sai người mời tú nương may cho mình một bộ xiêm y đỏ thẫm, kiểu dáng hơi giống với giá y của tân nương Vị Quốc...
Phong tục của thảo nguyên khác với Vị Quốc, bọn họ đối với màu sắc cũng không có giới hạn nghiêm khắc gì. Chỉ cần ngươi thích, cho dù mỗi ngày đều mặc quần áo đỏ rực thì cũng sẽ không có ai nói gì cả...
Khi quay về Kính Quốc, Cát Nhã từng mang theo mấy tỳ nữ, bọn họ đều là gián điệp mà Nam Cung Tĩnh Nữ sắp xếp bên cạnh Cát Nhã. Mỗi ngày Cát Nhã làm cái gì, nói gì, mấy tỳ nữ này đều sẽ trộm ghi chép lại, sau đó cho bồ câu đưa thư đến kinh thành, báo lại với Nam Cung Tĩnh Nữ.
Cát Nhã đi tới một lều trại, quay đầu lại nói với hai tỳ nữ: "Hai người các ngươi ở chỗ này chờ ta."
Cát Nhã bước vào lều, tú nương liền chờ ở bên trong, cầm thước đo đạc kích cỡ của Cát Nhã, khen: "Dáng người của nương nương thật là đẹp..."
Cát Nhã cười nói: "Phiền ngươi làm thật đẹp, đây là quần áo ta chuẩn bị mặc vào ngày đại hỉ đấy."
Giọng nói của Cát Nhã gãi đúng chỗ ngứa, chỉ cần người có tâm đứng sát vào lều là đã có thể nghe được.
Sắc mặt tú nương lập tức thay đổi, ngay cả tay đều run lên. Nhưng mà hiện tại nàng đang ở thảo nguyên, nếu không làm cũng không sống được. Vị Quốc ai mà không biết Cát Nhã còn có một thân phận khác là Nhã Quý thái phi chứ.
Lúc trước cũng từng nghe nói dân gian có quả phụ tái giá, nhưng làm vậy cũng sẽ bị người đời cười chê! Nữ nhân của hoàng đế tái giá, quả thực là chuyện xưa nay chưa từng có!
Nụ cười của Cát Nhã cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là khi nhìn thấy rèm cửa lều trại có một khe hở, nàng cười càng thêm xán lạn.
Đối với Cát Nhã mà nói, ngày nàng tiếp quản đại ấn Tiết độ sứ bắc Cửu Châu chính là "ngày đại hỉ".
Quả nhiên, đêm hôm đó sau khi Cát Nhã ngủ, gián điệp của Nam Cung Tĩnh Nữ liền buộc tin tức trọng đại này lên thân chim bồ câu, thả cho nó bay đi...
Bên kia, sau khi được vô số thiên tài địa bảo tẩm bổ, bệnh tình của Tề Nhan đã dần chuyển biến tốt đẹp. Nhưng ý chí của nàng lại càng sa sút hơn lúc trước, cơ hồ không bước ra cửa điện một bước, cả người tái nhợt xanh xao.
Chuyển biến tốt đẹp duy nhất là hiện tại Tề Nhan thỉnh thoảng nói chuyện với Cốc Nhược Lan mấy câu, nhưng câu nàng nói nhiều nhất cũng là dò hỏi hôm nay là ngày mấy.
Cái này khiến Cốc Nhược Lan có cảm giác như Tề Nhan đã không phân biệt được ngày tháng. Cốc Nhược Lan đã thử nhiều cách để Tề Nhan vui hơn, mỗi ngày nàng đều kể cho nàng ấy nghe vài tin đồn thú vị ở dân gian. Tuy rằng hiệu quả cực nhỏ nhưng có thể nhìn ra được, khi nói đến chỗ đặc sắc thì Tề Nhan có nghiêm túc lắng nghe.
Trên triều đình, Nam Cung Tĩnh Nữ đã nhận được ba phong tấu chương. Dưới sự lên kế hoạch tỉ mỉ của Cát Nhã, ba tấu chương đã được trình lên ngự án của Nam Cung Tĩnh Nữ theo đúng trình tự Cát Nhã muốn.
Phong đầu tiên là Cát Nhã mời một tỳ nữ trong đó viết thay. Khải tấu bệ hạ: Việc ở Lạc Bắc hết thảy đều thuận lợi, Nạp Cổ Tư Cát Nhã khấu thỉnh bệ hạ ban bố thánh chỉ, tuyên bố người được chọn làm Tiết độ sứ bắc Cửu Châu tân nhiệm.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhận được tấu thì thần sắc thả lỏng hơn rất nhiều. Đây là tin tốt đầu tiên mà mấy ngày nay nàng nhận được, vì thế nàng bí mật triệu tập Thượng thư lục bộ để thương thảo việc này, cũng nhận được sự tán thành của mọi người.
Đúng như Cát Nhã nói: Bệ hạ đương triều là nữ tử, có thêm nữ Tiết độ sứ cũng không sao.
Hơn nữa, lần trước vừa có chuyện tập thể "bức vua thoái vị", các đại thần suốt ngày như đi trên băng mỏng, rất sợ nữ đế thu sau tính sổ. Hiện giờ bọn họ ước gì có thể mượn việc này lấy lòng nữ đế, bày tỏ bọn họ tuyệt đối không hai lòng.
Nam Cung Tĩnh Nữ mệnh Nội đình ty soạn thảo một thánh chỉ mới, ấn đại ấn lên rồi lệnh khoái mã tới Lạc Bắc bí mật giao cho Cát Nhã.
Thánh chỉ vừa xuất phát không đến hai ngày thì tấu chương thứ hai từ Lạc Bắc đã đến.
Phong này là Cát Nhã tự tay viết, nhưng nội dung bằng tiếng thảo nguyên và bằng tiếng Vị Quốc có chút không nhất quán. Đầu tiên Cát Nhã ca công tụng đức Nam Cung Tĩnh Nữ, sau đó tỏ vẻ sẽ mau chóng dâng lên vạn dê bò để biểu đạt sự thần phục.
Sau đó nàng uyển chuyển hy vọng được san sẻ giúp bệ hạ. Hiện giờ thân phận của Tề Nhan đã bại lộ, lại còn thành người mang tội, thay vì giữ Tề Nhan ở lại kinh thành chọc bệ hạ phiền lòng thì không bằng đưa Tề Nhan về Lạc Bắc.
Tuy Xanh Lê bộ đã diệt vong, nhưng ở thảo nguyên còn có không ít thế lực Xanh Lê bộ còn sót lại, bao gồm huynh đệ kết nghĩa của Tề Nhan: Cổ Kỳ Ba Âm.
Hắn là vị mãnh tướng năm đó dùng tên Khất Nhan A Cổ Lạp tạo phản. Nếu Tề Nhan có thể trở về thảo nguyên, không chỉ có thể phân ưu cho bệ hạ, mà cũng có thể khiến thảo nguyên cảm nhận được thành ý của bệ hạ.
Cát Nhã tin: Bằng vào tài trí và năng lực của Tề Nhan, đối phương nhất định có thể trợ giúp nàng nhanh chóng bình định thế cục thảo nguyên, bảo đảm Lạc Bắc mấy chục năm thái bình.
Cuối thư, Cát Nhã còn nói tới kế hoạch chuẩn bị ám sát A Nỗ Kim. Chỉ cần A Nỗ Kim chết, Cát Nhã liền có thể không đánh mà thắng, một lần nữa chưởng quản thảo nguyên. Nàng cũng nguyện ý dùng trưởng tử của A Nỗ Kim là Lỗ Ba Cáp làm con tin trao đổi Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ đọc xong, thật lâu không nói gì.
Nam Cung Tĩnh Nữ để tay lên ngực tự hỏi, nàng vẫn luôn có suy nghĩ phóng thích Tề Nhan, đặc biệt là khi nhìn thấy nàng ấy tĩnh mịch ngồi trên giường ở lãnh cung nhìn mình...
Hơn nữa Tề Nhan bệnh nặng một hồi, càng làm cho Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy: Nếu còn tiếp tục như vậy, Tề Nhan rất có khả năng sẽ chết trên tay nàng.
Nàng ấy vốn không thuộc về nơi này, kinh thành hiện giờ càng giống một cái nhà giam dành riêng cho nàng ấy. Không phải nàng vẫn luôn thiếu một cơ hội thả nàng ấy rời đi một cách quang minh chính đại sao?
Hiện giờ cơ hội đã xuất hiện, cũng đủ sức nặng thuyết phục các triều thần, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại do dự.
Lạc Bắc...
Đó là nơi nàng còn chưa bao giờ đặt chân tới. Nàng chỉ biết một ít thông tin từ sách, đó là nơi có dê bò khắp nơi, người dân dũng mãnh, không được dạy dỗ.
Bốn chữ "không được dạy dỗ" này dường như không hợp với phong cách của Tề Nhan, nhưng nơi đó mới là nhà của Tề Nhan...
Lần trước sau khi lấy bản đồ Cửu Châu hoàn vũ ra, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không lệnh người trả về mà là trực tiếp chuyển tới Ngự Thư Phòng.
Vài vị trọng thần thường xuyên đến Ngự Thư Phòng thấy vậy còn tưởng rằng nữ đế chăm lo việc nước, đều vô cùng vui mừng, nhưng chỉ có Nam Cung Tĩnh Nữ biết rõ nội tình.
Mấy ngày nay nàng đã đọc rất nhiều tạp thư nhưng đều không có phát hiện ghi chép có liên quan đến Cóc lửa. Nàng gần như đã phái hết quân U Châu mà Nam Cung Tố Nữ để lại cho nàng, lệnh họ đến nơi Cốc Nhược Lan chỉ ra để tìm kiếm Cóc Lửa. Ngày thường phê duyệt tấu chương mệt mỏi, nàng cũng sẽ dời bước đến trước bản đồ nhìn mấy nơi này, đây dường như đã trở thành biện pháp mới để nàng vơi bớt áp lực.
Nam Cung Tĩnh Nữ buông tấu chương trong tay, lại lần nữa đi đến trước bản đồ, nhưng lần này thứ nàng xem lại là bản đồ phương bắc. Lạc Xuyên ở hướng bắc...là cố hương của Tề Nhan.
Nơi đó rất lớn, gần như là lớn gấp đôi diện tích Vị Quốc, cách cũng rất xa kinh thành.
Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ ngón tay vào kinh thành, nàng vuốt lên một lượt, một hồi lâu mới qua Lạc Xuyên, tới Lạc Bắc.
Trên bản đồ còn xa xôi như thế, vậy thực tế dù có đi nhanh thì cũng mất gần một tháng sao? Huống hồ ở giữa còn có một cái lạch trời, các triều thần sẽ không cho phép nàng lấy thân mạo hiểm...
Nam Cung Tĩnh Nữ thâm trầm thở dài, nhìn bản đồ trước mắt mà trầm mặc.
Bàn tay ngọc giấu dưới tay áo long bào rộng thùng thình siết thành nắm đấm. Nam Cung Tĩnh Nữ quyết định hỏi ý Tề Nhan, nếu nàng ấy cũng có ý như vậy...nàng sẽ mượn cơ hội này thả nàng ấy rời đi, dẫu cho triều thần nói gì đi chăng nữa.
Có lẽ là vì nghĩ lần này Tề Nhan rời đi, các nàng kiếp này không có khả năng gặp lại, cho nên lần này nàng tới lãnh cung mà không có quá nhiều vướng mắc.
- --
Cốc Nhược Lan đang nói chuyện với Tề Nhan, lại thấy người vốn đang uể oải kia đột nhiên thẳng người, vọng ra ngoài cửa sổ...
Nội thị: "Bệ hạ giá lâm."
Cốc Nhược Lan liếc nhìn Tề Nhan: "Ta đỡ ngươi lên."
Tề Nhan chủ động đưa tay cho Cốc Nhược Lan: "Đa tạ."
Cốc Nhược Lan nâng Tề Nhan dậy, mới vừa đi vài bước thì Nam Cung Tĩnh Nữ đã bước vào. Tề Nhan buông lỏng Cốc Nhược Lan ra, thân thể lung lay, nàng đang muốn quỳ xuống thì nghe Nam Cung Tĩnh Nữ nói: "Không cần hành lễ."
Tề Nhan giật mình, đổi thành chắp tay: "Tham kiến bệ hạ."
Cốc Nhược Lan: "Tham kiến bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu: "Các ngươi lui xuống trước đi."
Nội thị: "Vâng."
Cốc Nhược Lan cũng lui ra ngoài, nàng muốn quay đầu nhìn một cái, nhưng buộc mình phải kìm lại.
Danh Sách Chương: