Tề Nhan chỉ ăn vài miếng thịt dê rồi ngưng đũa, A Nỗ Kim sai người rót rượu Mã Nãi cho Tề Nhan hết lần này đến lần khác, nhưng đều bị Tề Nhan lịch sự từ chối. Dù A Nỗ Kim có mời mọc như thế nào thì Tề Nhan đều nhẹ nhàng cự tuyệt, sau mấy lần không thành, A Nỗ Kim cảm thấy như đánh vào bông, không có gì thú vị.
Hắn không quản Tề Nhan nữa, chỉ lo ăn sạch con dê nướng nguyên con ở trước mặt. Yến hội lần này chọn ra những con dê con thượng đẳng để làm thịt, vì vậy thịt chúng rất chắc nịch, còn mang theo hương sữa nhàn nhạt.
A Nỗ Kim ăn khỏe, rất nhanh con dê trước mặt chỉ còn lại khung xương, mà hai hộc [1] rượu Mã Nãi cũng đã bị hắn uống sạch.
[1] Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.
Một tiếng "ầm" vang lên, A Nỗ Kim ném đao cắt thịt lên bàn, hắn cầm cái khăn bên cạnh rồi lau tay, vỗ bụng ợ hơi một cách thỏa mãn.
Con dê này nặng ít nhất ba mươi cân [2], trừ khung xương, phần đầu và nội tạng thì còn ít nhất mười cân thịt. Trong trí nhớ của Tề Nhan, chỉ có vài người trong Xanh Lê bộ mới có thể ăn hết mười cân thịt, mà tất cả bọn họ đều là những vị dũng sĩ xuất sắc nhất. Tuy lượng cơm ăn cũng không phải là chuyện gì đáng để kiêu ngạo, nhưng nó có liên quan trực tiếp đến sức lực. Bộ giáp A Nỗ Kim mặc trên người không thể che lấp được cơ bắp cuồn cuộn của hắn, hẳn là trời sinh hắn đã rất khỏe.
[2] 1 cân = 0.5kg.
A Nỗ Kim giơ tay vuốt phần râu mép trên môi: "Khâm sai ăn thấy sao?"
Tề Nhan: "Đa tạ khoản đãi, rất là ngon."
A Nỗ Kim: "Vậy trở về nghỉ ngơi đi, không tiễn."
Tề Nhan đứng dậy, nàng phất tay áo và chắp tay nói: "Bản quan còn một yêu cầu quá đáng."
A Nỗ Kim: "Nói đi."
Tề Nhan: "Từ lâu đã nghe Lạc Bắc có nhiều ngựa tốt, không biết Nạp Cổ Tư đại nhân có thể để thủ hạ dẫn bản quan đi tham quan trại nuôi ngựa, tìm một con ngựa tính tình ôn hòa để kỵ một lần được không?"
A Nỗ Kim mỉm cười thoải mái: "Này có cái gì khó? A Đồ Độ, ngươi dẫn hắn đi tham quan trại nuôi ngựa đi."
- --
Yến hội diễn ra suốt hai canh giờ, nhưng A Nỗ Kim không hề đề cập tới Nhã Quý phi, càng không có nhắc tới Nam Cung Vọng đang ôm bệnh nhẹ, khác thường như thế tất nhiên khiến cho Tề Nhan chú ý.
Tuy nàng đang ở địa bàn của A Nỗ Kim, nhưng nàng cũng không có ngồi chờ chết.
Tề Nhan quay đầu nhìn về phía A Đồ Độ bên cạnh: "Trại nuôi ngựa ở đâu?"
A Đồ Độ nói tiếng Vị Quốc không tốt lắm, hắn giơ tay chỉ hướng: "Kia."
Tề Nhan: "Đa tạ."
Trại nuôi ngựa nằm dưới chân núi Mô Mô, cách rất xa đã có thể nghe được tiếng vó ngựa và tiếng ngựa hí vang. Vừa đi đến rào chắn là đã nhìn thấy hàng vạn con ngựa lao nhanh vun vút, dường như mặt đất cũng đang rung chuyển, cảnh tượng này vô cùng chấn động.
Sau đàn ngựa là vài người thảo nguyên mặc da thú, bọn họ cầm một cây roi dài, vung lên vung xuống đuổi ngựa đi. Tiền Thông rút bội kiếm chắn ở trước mặt Tề Nhan, cảnh giác nhìn đàn ngựa cách đó không xa.
Tề Nhan thì bình tĩnh hơn nhiều, khi còn nhỏ mỗi ngày nàng đều nhìn thấy cảnh này. Thứ mà người thảo nguyên xua ngựa đó đang cầm gọi là tiếu tiên, thường dài khoảng ba mét, phải bắt đầu luyện tập từ khi còn nhỏ thì mới có thể sử dụng một cách dễ dàng. Đầu roi được buộc một khúc xương mảnh như ve sầu, chỉ cần thao tác không tốt thì mảnh xương sẽ bị hư, roi cũng theo đó mà hỏng.
Tiếu tiên chỉ đánh vào không trung chứ tuyệt đối không đánh vào ngựa, khi vẫy nó sẽ tạo ra âm thanh độc đáo để điều khiển ngựa, mà mục đích của việc đuổi ngựa này là để duy trì sức sống của chúng.
Lúc trước, Khất Nhan Tô Hách Ba Lỗ đã nói với Tề Nhan: Con ngựa là đôi chân của người thảo nguyên, chúng nó phải có sinh lực thì mới có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Hiện giờ thảo nguyên đã sớm "thống nhất", đồng thời không có chiến sự, vì sao phải phát động quy mô đuổi ngựa lớn như vậy?
A Đồ Độ kẹp bụng ngựa chạy về phía một người trong số đó, không biết hai người nói gì với nhau, chỉ thấy đối phương lấy tiếu tiên ra và dùng sức thổi một chút, tất cả người đang đuổi theo ngựa đều ngừng tay. Đám ngựa chạy trên đồng cỏ thêm một chút, sau đó dừng lại và tản đi.
A Đồ Độ quay lại, hắn móc một cái túi trong lồng ngực ra, ném cho Tề Nhan: "Chọn ngựa, cưỡi."
Tề Nhan gật đầu, Tiền Thông chủ động nói: "Chủ nhân, không bằng để tiểu nhân giúp người chọn một con, như vậy có được không?"
Tề Nhan: "Hiếm khi được đi tới đây một chuyến, ở kinh thành không thể thấy cảnh vạn mã lao nhanh như vậy, ngươi không cần đi theo ta, cứ nhân cơ hội này đi chọn một con ngựa tốt cho mình đi."
Tiền Thông: "Nhưng mà..."
Tề Nhan: "Đi đi."
Tiền Thông: "Vâng."
Tiền Thông đã đi theo Tề Nhan từ khi hắn mười ba tuổi, hắn rất hiểu Tề Nhan, lời này thoạt nhìn là lời tán gẫu nhưng thực chất là một mệnh lệnh tuyệt đối không được làm trái.
Tề Nhan lập tức đi đến chỗ đàn ngựa, tuy những con chiến mã này đã được thuần hóa nhưng chúng vẫn rất cảnh giác với mùi hương lạ. Ngửi được hơi lạ, bọn ngựa đột nhiên phát ra những tiếng phì phì để cảnh cáo, có mấy con nhát gan còn trực tiếp chạy đi mất.
Tề Nhan cũng không vội, nàng thả nhẹ bước chân và chậm rãi đi qua, A Đồ Độ thì đứng nhìn cách đó không xa, mà hắn cũng không có ý giúp nàng.
Lần thứ hai vẫn như vậy: Tề Nhan mới vừa tới gần thì đám ngựa lập tức tản ra. A Đồ Độ cười thành tiếng, còn người đuổi ngựa thì cũng đứng xem náo nhiệt.
Tề Nhan vờ như không nhận ra, nàng tiến đến gần đàn ngựa nhưng kết quả vẫn như thế...
Cứ vài lần như vậy, bọn họ chuyển sang bàn luận bằng ngôn ngữ thảo nguyên, cười đủ rồi liền không còn để ý nữa, mà Tề Nhan thì càng lúc càng đi xa.
Nàng quay đầu lại, A Đồ Độ đã biến thành một cái chấm nhỏ.
Tề Nhan tiếp tục đi đến chỗ đàn ngựa, mà lúc này đàn ngựa không có tản đi, thậm chí mấy con ngựa giật mình bỏ chạy cũng chủ động quay đầu về.
Tề Nhan có khả năng giao tiếp với ngựa, vì không muốn người khác chú ý, nàng mới mời những con ngựa khác đi xa một chút, chỉ giữ một con ngựa già ôn hòa ở bên cạnh.
Tề Nhan lấy cái túi A Đồ Độ đưa cho nàng xuống, nàng nắm một vốc bắp, chờ con ngựa già ăn xong rồi vuốt ve cổ nó.
Con ngựa thoải mái phì mũi, ý cười đã mất từ lâu chợt xuất hiện trên khuôn mặt Tề Nhan.
Nụ cười này vừa thanh khiết vừa chân thành, cả ánh mắt nàng cũng tràn ngập ý cười. Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy Tề Nhan lúc này, nàng chắc chắn sẽ phát hiện nụ cười trước đây của Tề Nhan đều là giả tạo.
Tề Nhan hỏi con ngựa một chuyện, nghe được đáp án nàng tiếp tục đi đến chỗ mấy con ngựa khác. Sau khi hỏi vài lần, lòng nàng đại khái đã có đáp án.
Con ngựa già nói với Tề Nhan: Trại nuôi ngựa đã lâu không có đuổi ngựa, chỉ đến lúc đồng cỏ bắt đầu ngả vàng thì đột nhiên xuất hiện chuyện này.
Ở thảo nguyên, mùa thu đến rất sớm, lần cuối đồng cỏ úa vàng chính là...cuối tháng bảy năm ngoái.
Những con ngựa khác cũng đáp giống với con ngựa già kia, còn có mấy con ngựa con oán giận với Tề Nhan, chúng nó rất sợ tiếng roi, mỗi lần như vậy chúng đều vô cùng mệt mỏi.
Tề Nhan cười an ủi chúng, nàng đút cho chúng hết số bắp trong túi, ngựa con lập tức cao hứng đến vây quanh Tề Nhan.
Sau đó, đám ngựa con này bị mẹ của chúng dẫn đi. Tề Nhan chắp tay sau lưng, nhìn ngựa con nhảy nhót đi theo sau ngựa mẹ, thỉnh thoảng chúng còn quay đầu nhìn Tề Nhan.
Tề Nhan mỉm cười một lúc lâu, nhìn đàn ngựa dần đi xa, lòng nàng vô cùng ấm áp.
Đời này có rất ít người đối đãi bình đẳng với ngựa, họ không biết ngựa là loài vật có linh tính và có phẩm chất thuần khiết nhất trong muôn loài.
Tuy chó cũng trung thành, nhưng đời này có chó dữ chứ không có ngựa dữ.
Bên cạnh Tề Nhan chỉ còn lại một con ngựa con mới bốn tuổi. Ngựa cha đã chết vì bệnh, ngựa mẹ thì chết vì khó sinh, mà ngựa con trong bụng mẹ nó cũng mất, vì vậy chỉ còn một mình nó lẻ loi trên cõi đời này.
Tề Nhan cũng không muốn chọn ngựa, nhưng nhìn thấy chú ngựa này mở to đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, còn phát ra những tiếng phì phì để lấy lòng, tâm nàng dần trở nên mềm nhũn.
Tề Nhan thở dài, nàng nhớ tới Lưu Hỏa đã chết.
Tề Nhan: "Nếu ngươi đi theo ta thì phải rời thảo nguyên đến một nơi xa lạ. Ngươi đã nghĩ tới chuyện này chưa?"
Con ngựa uốn cong bốn chân và quỳ rạp xuống đất, nó dùng hành động trả lời câu hỏi của Tề Nhan.
Tề Nhan cũng cảm động trước lòng thành của con ngựa, nàng leo lên lưng nó.
Chiến mã cả đời chỉ nhận một chủ, người chết thì ngựa cũng chết...
Từ khi Lưu Hỏa xả thân cứu chủ, đây là vật cưỡi thứ hai của Tề Nhan.
Với một tiếng hét vui sướng, con ngựa chạy nhanh như bay, chiếc bờm dài màu đen tung bay theo gió.
Con ngựa là loài có linh tính nhất, nó tuyệt đối không mù quáng nhận chủ chỉ vì Tề Nhan có thể giao tiếp với nó. Nó có thể cảm nhận được những thứ sâu sắc hơn, cũng biết chạy thế nào để chủ nhân có thể nhẹ nhàng khống chế.
Tề Nhan nhoẻn miệng cười, nàng nhìn quanh một vòng thấy cũng không có ai để ý tới bên này, vì thế mặc con ngựa chạy trong chốc lát. Đã lâu rồi nàng không có phóng ngựa rong ruổi, cảm nhận những làn gió mát phất qua mặt như vậy.
Một lát sau Tề Nhan kẹp bụng ngựa, con ngựa cùng chủ nhân tâm linh tương thông, nó vì vậy mà thả chậm bước chân.
Tề Nhan đơn giản nói tình cảnh của mình sao cho chú ngựa này có thể hiểu, ngựa con lại một lần nữa thả chậm tốc độ, Tề Nhan thấy nó thông minh như vậy thì cũng vui mừng.
Nàng chú ý, ngoại trừ xung quanh đôi mắt của con ngựa này có màu vàng ra thì toàn thân nó đều màu đen: "Sau này, tên của ngươi là Kim Hoàn Ô."
Tề Nhan cưỡi Kim Hoàn Ô chạy về phía A Đồ Độ, cách hơn mấy trượng Kim Hoàn Ô liền bắt đầu rung đùi đắc ý, thô nặng phát ra tiếng phì phì trong mũi, dáng vẻ như cực kỳ không tình nguyện.
Tề Nhan cũng giả bộ khẩn trương, trong lòng cười thầm: Vật cưỡi như chủ, con ngựa này quả thực có duyên với nàng.
- --
Tề Nhan ở Yến Nhiên phủ nghỉ ngơi suốt ba ngày, tuy A Nỗ Kim sai người chiêu đãi nhưng hắn không hề lộ mặt.
Tề Nhan tìm Đinh Dậu để dò hỏi tình huống, đối phương chỉ nói: Người đeo mặt nạ cũng không có hạ lệnh gì, Tề Nhan cứ chờ một chút.
Tề Nhan suy nghĩ một phen, quyết định chủ động xuất kích: Nàng phụng chỉ tới đón Cát Nhã và Nam Cung Vọng đang sinh bệnh hồi kinh, có nhiều người đi theo nhìn chằm chằm như vậy nhưng chính chủ lại không xuất hiện, như thế là không hợp lý.
Dường như A Nỗ Kim đã sớm đoán Tề Nhan sẽ đến, thủ vệ và thị vệ không có dò hỏi càng không có thông truyền, bọn họ chỉ chặn Tiền Thông ở ngoài cửa, sau đó dẫn Tề Nhan đi vào phía trong.
Tề Nhan yên lặng đi theo sau đối phương, nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Kể từ khi nhận được mệnh lệnh từ người đeo mặt nạ, từ khi những chuyện xảy ra bên cạnh nàng đều có chút kỳ dị thì Tề Nhan càng lo lắng, nhưng nàng không đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...
Cảm giác này vô cùng đáng sợ, nàng giống như bị đánh trở về Vô Danh cốc, lần thứ hai trở thành quân cờ trong tay người đeo mặt nạ, vừa không có lựa chọn vừa không có đường lui.
Đi vào nội sảnh, A Nỗ Kim cho người lui ra, hắn nhìn chằm chằm cặp mắt màu hổ phách của Tề Nhan, hỏi: "Người Vị Quốc cũng có màu mắt như vậy sao?"
Tề Nhan: "Màu mắt này không phải là bẩm sinh mà là do bệnh gây ra."
A Nỗ Kim không tỏ ý kiến, ngược lại nói: "Ngươi tới đón Cát Nhã, hay là tới đón Nam Cung Vọng?"
Tề Nhan bình tĩnh đáp: "Dường như hai người cũng không có mâu thuẫn."
A Nỗ Kim hừ lạnh, mắt hổ nhìn chằm chằm Tề Nhan như thể muốn nhìn thấu người trước mặt: "Cát Nhã không ở đây."
Thấy Tề Nhan không nói, A Nỗ kim tiếp tục nói: "Nàng ở Ô Lan thành, trước khi lâm chung phụ hãn có để lại cho nàng một đồng cỏ, cách nơi này ba trăm dặm từ phía bắc."
Tề Nhan nhíu mày, Ngạch Nhật Hòa đã tiếp nhận chức quan triều đình Vị Quốc, đáng lẽ A Nỗ Kim không được gọi hắn là "phụ hãn".
Không biết đối phương nói sai hay là cố ý, nếu như là cố ý...
Lòng Tề Nhan trầm xuống, nhưng điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải là làm cách nào để thoát thân mà là nghĩ cách nhanh chóng truyền tin này cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
- --
Các bạn đừng quên vote 1 sao để tiếp sức cho mình nhe. Cảm ơn các bạn rất nhìuuu
\(^▽^)/
Danh Sách Chương: