Ngàn vạn lần, đừng quay về.
Tấu chương trước mặt chồng chất như núi, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không còn hiệu suất như xưa. Nàng đã ngồi trước ngự án gần một canh giờ nhưng số lượng tấu chương hầu như không giảm bớt.
Trên những tấu chương đó thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một cái tên, mỗi lần nhìn thấy cái tên đó, tim nàng sẽ lại quặn thắt. Cảm giác đó giống như là có ai không ngừng xé lớp mài miệng vết thương ra, mãi đến khi nó thối rữa, lở loét cũng không buông tha.
Huống chi từ trước đến nay, miệng vết thương của Nam Cung Tĩnh Nữ chưa từng khép lại, mà Lý Kiều Sơn đã bị hỏi chém một tháng.
Nam Cung Tĩnh Nữ thường hay gặp ác mộng. Lúc trước, giấc mơ của nàng rất hạnh phúc, khiến người ta mê mẩn không muốn tỉnh lại, sau khi tỉnh đều hận không thể lập tức nhìn thấy nàng ấy.
Hiện giờ, người này lại trở thành nguyên nhân Nam Cung Tĩnh Nữ không muốn đi vào giấc ngủ. Dường như mỗi lần thiếp đi, linh hồn Nam Cung Tĩnh Nữ đều sẽ bị giam cầm trong nhà giam, trong địa ngục...
Nàng sẽ mơ thấy Cam Tuyền cung trước đây, mơ thấy phụ hoàng còn sống.
Nam Cung Tĩnh Nữ từ bên ngoài tiến vào tẩm điện, nghe được tiếng thở trầm thấp và tiếng ho khan của phụ hoàng. Nam Cung Tĩnh Nữ giật mình, nhanh chóng chạy tới, vòng qua bình phong lại nhìn thấy Tề Nhan đứng ở mép giường, đưa lưng về phía nàng.
Cảnh tượng trong mơ lúc nào cũng giống nhau, Nam Cung Tĩnh Nữ biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đừng!" Nhưng hình bóng quen thuộc trước mắt dường như không nghe thấy giọng nàng. Nàng ấy chậm rãi khom người xuống, một bàn tay che miệng phụ hoàng, tay còn lại hung hăng bóp cổ người.
Thân thể gầy yếu của Tề Nhan không thể hoàn toàn che lấp tầm mắt Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng thấy phụ hoàng của mình hoảng loạn đạp chân, bàn tay vàng khô quắt dùng chút sức lực túm lấy bả vai Tề Nhan, khiến bộ quần áo phẳng lì xuất hiện vài nếp nhăn, cuối cùng bàn tay ấy vô lực rũ xuống.
Có lẽ là vì trong mơ, rõ ràng là Nam Cung Tĩnh Nữ đứng sau Tề Nhan, nhưng nàng lại có thể "nhìn" rõ thần sắc của đối phương. Nàng ấy dữ tợn mà vặn vẹo, trong mắt là sự thống khoái vì đã báo được đại thù. Nàng ấy cười, lại không giấu được sự tàn ác, nghiễm nhiên là một ác ma.
Một tiếng "rầm" vang lên, tiếng đồ vật rơi xuống đất khiến hình ảnh trong đầu Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên biến mất. Không biết đây đã là lần thứ mấy, Nam Cung Tĩnh Nữ đột nhiên phát điên.
Giọng nói của Phồn Tinh từ bên ngoài truyền đến: "Bệ hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cút, cút hết đi!"
Phồn Tinh: "Vâng..."
Qua một hồi lâu, Nam Cung Tĩnh Nữ mới đứng dậy nhặt lại những tấu chương bị rơi xuống đất. Nàng ngồi xổm, sau đó đột nhiên ngồi bệt xuống, tiện đà nằm dưới đất mà không có chút hình tượng nào. Ban đầu nàng nằm dang rộng hai tay hai chân, sau đó lại cuộn tròn thành một con tôm.
Nam Cung Tĩnh Nữ tựa trán lên nền gạch lạnh băng, viên gạch màu đen sáng đến độ có thể phản chiếu hình bóng Nam Cung Tĩnh Nữ, khắc họa những đường nét sắc bén.
Nàng gầy, chỉ mới có một tháng mà một người phong thần xinh đẹp đã gầy yếu như trang sách, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là nàng sẽ bay mất.
Nước mắt im lặng không một tiếng động tràn ra khóe mi, từng giọt từng giọt rất nhanh đã tụ thành một vệt nước trên nền gạch.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngàn vạn lần đừng trở về." Nếu ngươi còn dám trở về, ta chắc chắn sẽ giết ngươi!
Trên đời này, chuyện giày vò nhất là gì? Mỗi người sẽ có đáp án khác nhau, nhưng đối với Nam Cung Tĩnh Nữ mà nói, trong khoảng thời gian này chuyện giày vò nàng nhất chính là: Rõ ràng mỗi ngày nàng đều ở bên bờ vực suy sụp, nhưng nàng còn phải vờ ra vẻ như mình không sao, không dám để lộ ở trước mặt người khác dù chỉ một chút.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương
2. Bác Sĩ Dư Bị Bệnh Hơi Nhẹ
3. Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược
4. Yêu Hận Tình Thù Của Di Động Thành Tinh
=====================================
Nàng cũng không biết, đến tột cùng nàng giả bộ để làm gì? Có lẽ là người bề trên phải biết tự kiềm chế? Hay là...nếu nàng biểu hiện ra chút nào đó khác thường, các triều thần sẽ không tin nàng?
Chuyện của Tề Nhan...là nàng cố gắng bác bỏ, thái độ cũng vô cùng kiên định nên mới khiến các triều thần không dám lan truyền, thế cục chưa khuếch tán đến nỗi cả thiên hạ đều biết.
Nếu như, nàng để lộ một chút ít, những người đó sẽ nhịn không được.
Khuôn mặt Nam Cung Tĩnh co rút, nàng lại có chút hy vọng Tề Nhan sẽ trở về, để nàng nghe xem nàng ấy nói thế nào, sau đó...
Sau đó thì sao?
Nếu nàng ấy nhận thì sao?
Vậy, thật sự giết nàng ấy sao? Người chết không thể sống lại, thánh chỉ đã hạ thì khó mà quay đầu.
Nhưng mà, nàng ấy là kẻ thù giết cha!
Nam Cung Tĩnh Nữ biết bàn tay Tề Nhan chưa chắc đã sạch sẽ, có lẽ ít nhiều gì cũng dính một ít máu tươi của Nam Cung hoàng thất, nhưng như lời Nhị tỷ khuyên nàng: Nàng xem bọn họ là huynh đệ cốt nhục, nhưng nếu bọn họ thượng vị thì cũng chưa chắc buông tha nàng.
Nhưng phụ hoàng thì khác. Người cho nàng sinh mệnh, từ sau khi nàng sinh ra, người dường như đã dành tất cả sự quan tâm và yêu thương cho nàng, sau đó từng bước đẩy nàng lên vị trí nữ đế. Mà mối thù giết cha thì không đội trời chung!
Tề Nhan chẳng lẽ không nên chết sao?
Nàng ấy đáng chết!
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi đáng chết! Trẫm muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!" Nam Cung Tĩnh Nữ bỗng nhiên ngồi dậy, gào rống với không khí.
- --
Tháng tư hương sắc phai tàn hết, chùa núi đào hoa mới nở đầy.
Tháng tư năm Thừa Khải thứ hai
Sự kiện "Chấn Càn quân" kéo dài gần sáu tháng cuối cùng cũng dần bình định, sử xưng là "Loạn Hoài Nam".
Tuy Tề Nhan rời đi nửa chừng, nhưng bởi vì nàng đóng vai trò quan trọng trong chuyện này, triều đình không có công bố tội danh của nàng, hơn nữa có bá tánh Hoài Nam ca tụng và Đỗ Trọng âm thầm phóng đại, cho nên không lâu sau đó chiến công của Tề Nhan đã vang vọng Vị Quốc. Bá tánh nhà nhà đều biết, ai ai cũng đều ca tụng.
Trên phố, người kể chuyện còn đặc biệt viết thoại bản cho Tề Nhan, đặt tên là "Duyên Quân lục". Bọn họ dốc lòng thu thập không ít chuyện về Tề Duyên Quân, càng tưởng tượng ra Tề Nhan thân là học sinh nhà nghèo ở Tấn Châu, sau khi trải qua thiên tai thì vượt gian khổ học tập ra sao, cuối cùng giành được "hai nguyên một hoa", trở thành môn sinh của thiên tử. Sau đó lại kể về quá trình nàng trở thành truyền kỳ phò mã, còn phá vỡ tiền lệ của nội đình vào triều làm quan, chiếm địa vị cực kỳ cao.
Bọn họ cũng tìm được nhiều sự tích rằng sau khi đảm nhiệm chức vị Thái thú Tấn Châu, Tề Nhan một lòng vì bá tánh, sau này còn trở thành quan chủ khảo trẻ nhất Vị Quốc. Hiện giờ Tấn Châu có thể chiếm một vị trí nhỏ trên triều đình đều nhờ vào công lao của Tề Nhan...
Còn có nhiều tin tức không biết từ đâu mà có, kể rằng một thư sinh yếu đuối như Tề Nhan từng đơn thương độc mã đối mặt với mấy vạn phản quân, chỉ bằng lời nói của mình đã khiến phản quân không còn chỗ dung thân, chủ động giao ra đầu sỏ gây tội là Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt, giúp nữ đế dọn sạch chướng ngại cuối cùng, thành công đăng cơ.
Cộng thêm việc ở Hoài Nam lần này, Tề Nhan không tốn một binh một tốt là đã có thể lấy lại sáu tòa thành đã mất, trừng trị tham quan ô lại, trùng kiến gia viên cho bá tánh, vân vân...
Câu chuyện về Tề Nhan là tấm gương và sự khích lệ lớn nhất đối với người đọc sách và học sĩ.
Vì màu sắc huyền thoại và những sự tích giống hệt anh hùng, cho nên đối với những người buôn bán nhỏ, thậm chí là những người thấp kém mà nói, câu chuyện này đặc biệt hấp dẫn. Vì thế "Duyên Quân lục" trở nên nổi tiếng, thiên kim khó cầu.
Có vài thương nhân nhìn trúng thị trường, dùng một số tiền lớn mở nhà in sách, in ra một lượng lớn "Duyên Quân lục", nhưng dù có vậy thì ngày nào cũng cung không đủ cầu.
Tại chỗ thuyết thư, "Duyên Quân lục" được chia làm bốn phần dựa theo mốc thời gian và thân phận khác nhau, lần lượt là "Thư sinh thiên", "Phò mã thiên", "Triều thần thiên" và "Hoàng phu thiên". Mỗi phần được chia làm bốn cảnh, tổng cộng mười sáu cảnh, hầu như buổi nào cũng chật kín người. Ông chủ trà lâu vì muốn kiếm thêm chút tiền mà phá ván cửa và vách ngăn đi, cả quán trà biến thành một đại đường nhưng người người vẫn đến tấp nập, không còn chỗ trống.
Ở nơi khác, có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi tiến vào kinh thành.
Người đánh xe là một vị thiếu niên, trong tay hắn cầm roi ngựa, trong lồng ngực là một thanh bội đao, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi.
Thiếu niên này đúng là Tiền Thông, mà người ngồi trong xe chính là Tề Nhan.
Ngày đó, Tề Nhan lấy cái chết đe đọa, nhưng quân sĩ U Châu cũng lần lượt rút bội đao ra và đặt lên cổ mình.
Quân sĩ U Châu: "Xin công tử đừng ép chúng ta, cùng lắm thì cùng chết."
Khó trách Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ phái mấy người này chở một xe hoàng kim tới đây, quả nhiên là trung thành và tận tâm.
Tề Nhan vô lực rũ cánh tay xuống, quân sĩ U Châu nhanh chóng chạy đến đoạt lấy bội đao. Tề Nhan khẽ cười một tiếng: "Nàng ấy có hạ chỉ cho các ngươi giết ta không?"
Quân sĩ U Châu: "Cái này...bệ hạ chỉ lệnh chúng ta hộ tống công tử đến một nơi an toàn."
Tề Nhan mỉm cười vì mình hồ đồ, vừa rồi nàng vậy mà không phát hiện sơ hở trong lời này, còn tranh với bọn họ làm cái gì?
Tề Nhan: "Nhiệm vụ các ngươi đã hoàn thành, đây chính là nơi an toàn ta muốn đến."
Quân sĩ U Châu hai mặt nhìn nhau: "Nhưng..."
Tề Nhan: "Như thế nào? Đây chính là nơi ta muốn đi, chẳng lẽ các ngươi muốn kháng chỉ?"
Quân sĩ U Châu: "Không dám."
Tề Nhan chỉ số vàng trong xe ngựa: "Những thứ này các ngươi cầm đi hết đi, để lại cho ta một thỏi là đủ rồi. Đây là ta tặng riêng cho các ngươi, các ngươi không cần quay về U Châu nữa, hãy nghĩ cách đón người nhà và tìm một nơi an toàn để an gia trí nghiệp đi. Số vàng này xem như đền đáp cho sự trung thành của các ngươi."
- --
Cứ như vậy, Tề Nhan lợi dụng lỗ hổng trong thánh chỉ, thành công đuổi quân sĩ U Châu đi. Nàng chỉ mang theo một thỏi hoàng kim, mệnh Tiền Thông lái xe tới kinh thành. Khi đi qua cứ điểm của Tứ Phương tiền trang, Tề Nhan còn đặc biệt xuống xe, lần lượt viết thư cho Tiền Nguyên và Cốc Phong, nói cho bọn họ rằng bắt đầu từ hôm nay, tiến hành kiểm kê tất cả sản nghiệp của Tứ Phương tiền trang, chia đều cho Cốc Phong và Tiền Nguyên.
Sau này Tứ Phương tiền trang không do nàng điều khiển nữa, các huynh đệ trong trang đều giao cho hai người bọn họ chiếu cố.
Cuối cùng, Tề Nhan còn lần lượt cảm tạ Cốc Phong và Tiền Nguyên, cảm ơn những năm gần đây bọn họ phụ tá và ủng hộ nàng, sau này còn gặp lại.
Tề Nhan lấy tín vật dùng để ra lệnh cho Tứ Phương tiền trang ra và chia làm hai, lần lượt đặt vào hai lá thư.
- --
Tiền Thông: "Chủ tử, đã đến kinh thành."
Tề Nhan: "Dừng xe."
Tiền Thông: "Vâng."
Tề Nhan gọi Tiền Thông vào thùng xe, đưa cho hắn một túi tiền. Đây là số bạc đổi từ hoàng kim, sau khi chi tiêu trên đường thì cũng không còn thừa nhiều lắm.
Tề Nhan: "Đây là toàn bộ gia sản của ta, ngươi cầm lấy đi."
Tiền Thông: "Chủ nhân?"
Tề Nhan: "Cầm nó, đi tìm phụ thân ngươi đoàn tụ đi. Sau này ta không cần ngươi nữa."
Tiền Thông lập tức quỳ gối trước mặt Tề Nhan: "Chủ nhân, tiểu nhân đã làm sai chuyện gì sao? Tiểu nhân ngu dốt, còn xin chủ nhân nói ra, muốn đánh muốn phạt tiểu nhân đều nghe theo, chỉ xin chủ nhân cho tiểu nhân một cơ hội."
Tề Nhan lắc đầu: "Ngươi làm rất tốt, nhiều năm qua đều nhờ ngươi đi theo ta, vì ta mà bỏ không ít công sức. Chỉ là..." Tề Nhan nói dối, cũng để Tiền Thông có thể an tâm rời đi.
Thật đúng là một đứa ngốc, biết rõ con đường phía trước là núi đao biển lửa, không thèm hỏi gì đã muốn đi theo, sao Tề Nhan có thể nhẫn tâm hại hắn?
Tề Nhan: "Lần trước ta đã nói rõ với phụ thân ngươi, lần này khi mọi chuyện kết thúc thì sẽ để ngươi về nhà. Ngươi vốn là thư đồng của ta, hiện giờ cũng coi như học thành tài. Hơn nữa, phụ thân ngươi lớn tuổi, dưới gối chỉ có một nhi một nữ, Tiền Bảo...cũng tới tuổi xuất các rồi. Ngươi thân là huynh trưởng, còn có không ít chuyện phải lo liệu, chỗ của ta đã không còn chuyện gì cần ngươi làm, cho nên cho phép ngươi về nhà."
Tiền Thông: "Vậy khi nào tiểu nhân được quay về?"
Tề Nhan không khỏi chua xót, nói như thường lệ: "Khi nào cần ngươi, ta sẽ tự viết thư cho ngươi. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn. Ta còn trẻ, phụ thân ngươi lại lớn tuổi, mọi việc phải phân rõ nặng nhẹ mới được. Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, lần này trở về bảo phụ thân ngươi tìm hôn sự cho ngươi, trước thành gia sau lập nghiệp, khi nào ngươi ổn định cuộc sống rồi thì hẵng quay về bên cạnh ta."
Tiền Thông tất nhiên không muốn, nhưng sau nhiều lần Tề Nhan thuyết phục, hắn cuối cùng cầm bạc và lưu luyến rời đi. Tiền Thông dắt Kim Hoàn Ô mà Tề Nhan đưa cho hắn, rời đi không để lại một chút dấu vết.
Tề Nhan lấy đấu lạp mà trước đó nàng đã mua trên đường ra và đội lên đầu. Nàng ra khỏi thùng xe, ngồi xuống ván xe, kéo dây cương chạy về phía hoàng cung.
Càng đến gần hoàng cung thì càng ít người. Dường như trong bán kính cách hoàng cung ba mươi trượng không có bóng ai, chỉ có một chiếc xe ngựa lẻ loi.
Thị vệ: "Người nào! Đứng lại!"
Tề Nhan xốc đấu lạp lên: "Là ta."
Lúc trước Tề Nhan đã có mấy năm làm triều thần, thị vệ canh gác nhận ra nàng, hơn nữa đôi mắt của nàng khác với người thường nên càng dễ phân biệt.
Thị vệ định quỳ xuống theo thói quen: "Tham kiến điện hạ."
Lại bị người khác kéo lên: "Hắn hiện tại... Ngươi quên rồi à?"
Tên thị vệ kia bừng tỉnh, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tề Nhan đang đứng lẻ loi, hắn chắp tay: "Bệ hạ có chỉ, ngươi...các hạ hiện giờ đã là người mang tội. Đắc tội."
Tề Nhan đạm nhiên cười, mặc cho thị vệ vặn tay nàng, áp chế nàng đi vào hoàng cung.
Ngoài cửa vang lên giọng nói vô cùng lo lắng của Phồn Tinh: "Khởi bẩm bệ hạ, có chuyện rồi!"
Nam Cung Tĩnh Nữ đang phê duyệt tấu chương, tay nàng run lên, đầu bút tràn ra một giọt chu sa, vừa lúc nhỏ xuống chỗ trống của tấu chương, nó lập tức lan ra, đỏ tươi như máu.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuyện gì?"
Phồn Tinh: "Thị vệ bẩm báo, ở cửa cung bắt được...Tề Duyên Quân."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngây ngẩn cả người, thật lâu sau nàng mới buông ngự bút xuống: Nàng ấy rốt cuộc vẫn trở lại.
Lúc này, tâm trạng của Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng phức tạp, không nói nên lời.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhốt vào thiên lao Đại Lý tự."
Phồn Tinh: "Vâng."
Danh Sách Chương: