Bước chân Giang Dục chợt khựng lại, cậu đứng yên tại chỗ.
Lê Ứng cầm hai chai nước đi về phía Giang Dục rồi đưa cho cậu một chai: “Em đến gặp chị à?”
“Dạ.” Trời đang nóng hừng hực, Giang Dục còn chạy một mạch đến đây nên quả thực có hơi khát. Cậu nhận chai nước rồi nói tiếng cảm ơn, “Bọn anh đang thi đấu ạ?”
Cậu vặn mở nắp chai rồi ngửa đầu hớp mấy ngụm.
Trời nóng uống nước đá là sảng khoái nhất, Giang Dục uống một hơi hết gần nửa chai, lúc cậu buông chai nước thì bắt gặp Lê Ứng đang nhìn mình.
Khi Giang Dục giương mắt, ánh nhìn của Lê Ứng cũng hướng lên trên rồi chạm mắt với cậu, sau đó lại thản nhiên nhìn đi nơi khác: “Chỉ chơi cho vui vậy thôi, mà cũng hết trận rồi.”
Lê Ứng nói xong thì vặn mở chai nước rồi uống hai ngụm, đúng lúc này có một nam sinh cũng mặc đồ chơi bóng đi đến từ phía sau.
Hắn nhìn Giang Dục rồi chào cậu một tiếng, sau đó lại quay sang hỏi Lê Ứng với vẻ tò mò: “Đây là bạn ông à? Đàn em ở khoa nào vậy?”
“Ừ,” Lê Ứng đóng nắp chai, “Không phải sinh viên trường mình đâu.”
Nam sinh này tên Triệu Văn, hắn là bạn cùng phòng của Lê Ứng, xưa nay là người có quan hệ thân thiết nhất với anh. Hiếm lắm mới thấy Lê Ứng chủ động bắt chuyện với người khác, lại còn đứng mãi không đi, Triệu Văn có hơi tò mò nên mới bước đến hóng hớt.
Giang Dục vốn không quen lắm với Lê Ứng nên cũng không có gì để tán gẫu. Thấy bạn anh đến, cậu bóp bóp chai nước trong tay, định bụng lấy một cái cớ rồi rời đi: “Em…”
“Em có phải chờ Giang Mộng không?” Lê Ứng đột nhiên hỏi.
“Không ạ,” Giang Dục lấy điện thoại ra xem, bây giờ mới có bốn giờ chiều, ai thèm chờ bả chứ.
“Thế đi ăn cùng nhau nhé?” Lê Ứng hỏi. Anh nhìn thoáng qua nét mặt của Giang Dục, không để cậu suy nghĩ quá lâu mà đã đi ngay: “Đợi anh nhé, anh đi thay quần áo.”
“……” Kế hoạch của Giang Dục được quyết định như vậy đấy.
Trước khi đi thay quần áo Triệu Văn còn nhìn cậu vài lần, sau đó Giang Dục thấy hắn đi theo Lê Ứng rồi nói gì đó với anh.
—
Khoảng năm giờ kém, Giang Dục đi theo Lê Ứng đến một quán rượu nằm ngoài khuôn viên trường, Triệu Văn thì không đi cùng.
Giang Dục đã từng nghe Giang Mộng nhắc đến quán rượu này, nơi đây rất nổi tiếng trong đám sinh viên, cứ đến giờ cơm là chật ních.
Lúc bấy giờ đã có không ít người, Giang Dục tùy ý đánh giá một lát, đúng là không gian quán và đồ ăn không tệ, đa phần những người đến đây là các cặp đôi.
Hai người mới ngồi không lâu thì Giang Dục đã nhận được cuộc gọi từ Giang Mộng, cô hỏi cậu đã về chưa, muốn mời cậu ăn bữa cơm. Giang Dục bèn tốt bụng nói với cô rằng cậu đang ăn cơm với Lê Ứng, ngay tức khắc nghe thấy tiếng hét kìm nén của Giang Mộng từ đầu dây bên kia.
Đồ uống được bưng lên, Lê Ứng bèn rót một ly cho Giang Dục. Anh thấy cậu nói chuyện điện thoại với vẻ đắc ý, lấy việc bắt nạt Giang Mộng làm niềm vui.
Lê Ứng không có anh chị em, nên cũng không biết chị em ruột chung sống với nhau như thế nào. Có điều nhìn cách sinh hoạt của hai người, anh cảm thấy vô cùng thú vị.
Giang Dục năm lần bảy lượt bảo Giang Mộng đến, muốn tạo cơ hội cho cô. Thế nhưng đến khi một cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt, Giang Mộng lại bắt đầu rụt rè, nói ‘chủ động sáp lại thì không ổn’ gì gì đó. Vì thế mà Giang Dục còn hỏi ý Lê Ứng giúp cô, đương nhiên anh cũng đồng ý. Giang Mộng lại nói Lê Ứng chỉ khách sáo thế thôi, nếu muốn thì anh đã chủ động rủ cô đến từ lâu rồi.
Giang Dục thật sự không hiểu lý lẽ của Giang Mộng, đành để mặc cô. Đợi đến khi cúp điện thoại, cậu lại giải thích một tiếng với Lê Ứng: “Chị ấy không đến.”
“Ừ,” Lê Ứng chẳng có phản ứng gì, ban nãy Giang Dục chỉ gọi thịt, anh bèn lật thực đơn rồi giới thiệu với cậu, “Khoai tây nướng bơ ở đây cũng không tệ, em có muốn ăn thử không?”
“Được ạ.” Giang Dục nói, “Em không kén ăn, cái gì em cũng ăn được hết, anh cứ xem rồi chọn đi.”
Nói xong câu này, cậu lại gạt hai miếng ớt xanh trên xiên nướng ra.
Lê Ứng cười một tiếng, Giang Dục ngẩng đầu, lát sau mới phản ứng lại: “À, ngoại trừ ớt xanh ạ.”
“Ừ.” Lê Ứng dịu giọng đáp.
Nghe tiếng trả lời như vậy, Giang Dục lại liếc mắt nhìn Lê Ứng lâu hơn, chỉ thấy anh cầm một xiên gà nướng rồi ăn một cách chậm rãi.
Đến cách ăn uống của anh cũng là cảnh đẹp ý vui, chẳng trách lại được người người săn đón.
Có điều, khác với cái nhìn của mọi người, Giang Dục không hề cảm thấy Lê Ứng lạnh lùng chút nào. Thậm chí cậu còn cảm nhận được một sự kiên nhẫn đặc biệt đến từ anh, như thể cậu đang được anh chăm sóc cẩn thận vậy.
Cậu chỉ từng nhìn thấy sự ân cần này ở người bạn đang yêu của mình.
Nghĩ vậy, bỗng dưng Giang Dục lại cảm thấy, nếu Giang Mộng có thể hẹn hò với Lê Ứng thì cũng không tồi, ít ra cậu chẳng thấy được mấy người con trai có thể kiên nhẫn như anh.
Ăn được nửa bữa, số người trong quán lại lục tục tăng lên.
Giang Dục đã lửng dạ, cậu chuẩn bị lấy di động ra để nghỉ bụng một lát. Đúng lúc này, một giọng nam mừng rỡ truyền đến từ bên cạnh: “Tiền bối? Trùng hợp quá ạ.”
Giang Dục nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy một nam sinh từ bàn khác đứng dậy rồi đi về phía này. Nhác thấy Giang Dục, gương mặt cậu ta hơi cứng lại, trong mắt lóe lên một cảm xúc giống như đề phòng, tuy rất nhanh song Giang Dục vẫn nhìn ra.
“Chào cậu,” Lê Ứng lịch sự chào hỏi cậu ta một tiếng.
Giọng điệu của nam sinh có phần vui vẻ: “Tiền bối, hai ngày trước em có gửi lời mời kết bạn với anh, anh có nhìn thấy không ạ?”
Lê Ứng: “Xin lỗi nhé, bình thường tôi không dùng WeChat.”
“Vậy anh dùng gì? QQ ạ? Thế cũng được, hay anh cho em số điện thoại nhé.” Cậu nam sinh vẫn không từ bỏ.
“Bình thường tôi khá bận, không có thời gian để nói chuyện phiếm.” Lê Ứng nghếch mắt nhìn nam sinh, anh nói với vẻ lạnh nhạt, “Không đáng để cậu lưu số đâu.”
Câu nói tuy khách sáo nhưng có ý từ chối rất rõ ràng.
Nam sinh chợt khựng lại, thấy ánh mắt xa cách của Lê Ứng, cậu ta biết ý đồ của mình đã bị anh nhìn thấu.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, nam sinh này đã có ý với Lê Ứng, thế nhưng cậu ta lại không dám đụng vào trai thẳng, sợ hại người hại mình.
Mãi đến khi nghe chuyện về Lê Ứng, nam sinh mới bắt đầu rục rịch. Một cực phẩm như Lê Ứng mà lại không yêu đương gì suốt ba năm đại học, phải đến tám phần là người giống cậu ta. Nam sinh bèn quyết định ra tay, tạo ra vài lần gặp gỡ trùng hợp. Song Lê Ứng lại không mặn mà gì, anh thậm chí còn không cho cậu ta cơ hội để bắt chuyện.
Trong mắt nam sinh vẫn còn chút lăn tăn, cậu ta không cam lòng, lần này vất vả lắm mới nói chuyện được, cậu ta chỉ sợ mình không ngỏ ý rõ ràng, bèn im lặng hai giây rồi hỏi thẳng: “Tiền bối, anh đang từ chối em sao ạ?”
Lê Ứng thoáng im lặng, anh vô thức nhìn về phía Giang Dục.
Vẻ mặt Giang Dục có phần ngơ ngác, cậu nghe mà như lọt vào sương mù. Giang Dục từng không ít lần được tỏ tình nên nhạy bén bắt được tin tức trong đoạn đối thoại này, thế nhưng hai người trước mặt đều là con trai, cậu có hơi khó hiểu.
Cũng có thể là từ chối lời nhờ vả nào đó nhỉ, Giang Dục nghĩ bụng.
Nam sinh cũng không dây dưa, sau khi xác định mình bị từ chối thì cậu ta rời đi ngay.
Giang Dục dõi theo bóng dáng cậu ta, Lê Ứng bèn hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì ạ,” Giang Dục thu lại ánh nhìn, cậu dừng một lát rồi cười nói, “Em chỉ thấy đoạn đối thoại của các anh nghe quen quen.”
Lê Ứng rũ mắt, anh xoay xoay chén rượu: “Con gái hay nói vậy với em à?”
Giang Dục sững ra, cậu ngẩng đầu nhìn anh, câu nói này không chỉ mang ý nghĩa đơn giản như trên mặt chữ.
Lê Ứng đón lấy ánh mắt cậu: “Em muốn hỏi gì?”
“Cậu ấy là…” Giang Dục cố tìm từ, cậu cứ cảm thấy nói thẳng chữ ‘gay’ ra có vẻ không tôn trọng người khác lắm. Cậu chưa từng tiếp xúc với cộng đồng này, nên không biết phải diễn đạt như thế nào.
“Ừ,” Lê Ứng quan sát nét mặt của cậu một lúc, “Phản cảm không?”
Dù có hơi bất ngờ về sức hút của nam thần đối với cả nam lẫn nữ, song Giang Dục cũng không đến mức phản cảm.
“Không ạ,” Giang Dục lắc đầu, cậu nở nụ cười lười biếng, “Em phản cảm gì chứ, cũng có phải tỏ tình với em đâu.”
Cậu gắp một miếng thịt bò, sau đó lại bổ sung một câu: “Thật ra thích con trai hay con gái thì cũng chẳng khác gì nhau. Chỉ là sở thích cá nhân thôi mà, đâu có gì phải phản cảm chứ.”
“Ừ,” Lê Ứng cũng nở nụ cười thấp thoáng, sau đó anh lấy điện thoại mình ra, “Thêm WeChat nhé?”
Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn như in, khiến Giang Dục không kiềm được mà cười ra tiếng. Cảm giác được đối xử đặc biệt đúng là không tệ, bảo sao vài bạn gái cứ thích giận dỗi để được bạn trai dỗ dành.
Giang Dục phải thừa nhận, khoảnh khắc đó cậu rất khoái chí vì tiêu chuẩn kép của Lê Ứng, dù rằng hai người vẫn chưa phải bạn bè thân thiết.
Thấy cậu nở nụ cười hết sức vui vẻ, Lê Ứng nâng mày nhẹ đến mức không thể nhận ra. Ngón tay anh khẽ chạm vào ly nước, từng nhịp rồi từng nhịp, để lộ ra sự vui sướng hiếm có.
Trong lúc thẫn thờ, anh như quay về rất nhiều năm trước, trông thấy cậu thiếu niên quen thuộc, trông thấy được nụ cười quen thuộc.
—
Cơm nước xong thì trời đã tối, Lê Ứng bèn đứng bên đường chờ xe cùng Giang Dục.
Giang Dục lấy di động ra xem, thấy xe còn cách hai trăm mét.
“Có cần anh đưa…” Ngay lúc Lê Ứng mở lời, một chiếc xe buýt lại đi ngang qua, tiếng loa át đi giọng nói của anh.
Giang Dục cất di động đi rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nói gì ạ?”
Xe taxi chậm rãi chạy đến trước mặt hai người, Giang Dục vẫn còn đợi Lê Ứng lên tiếng.
“…Không có gì,” Lê Ứng kéo cửa xe thay cậu, “Về đến nơi thì nhắn WeChat cho anh nhé.”
Trước giờ Giang Dục chỉ thấy bố mẹ dùng câu nói này để dặn dò Giang Mộng, nên cậu không khỏi cảm thấy buồn cười. Mở hộ cửa xe rồi lại bảo cậu nhắn WeChat, Lê Ứng coi cậu là trẻ con ư.
Song, có thể thấy ai làm bạn gái anh nhất định sẽ rất hạnh phúc, bởi anh quá sức tinh tế.
—
Kể từ hôm đó, thỉnh thoảng Lê Ứng cũng gửi tin nhắn cho Giang Dục. Chuyên ngành của hai người khá giống nhau, nên đôi khi Lê Ứng sẽ nói vài chuyện liên quan đến chuyên môn, lúc rảnh anh cũng chia sẻ vài chuyện cười với cậu.
Số lần cũng không nhiều, cứ như chấm công vậy.
Hai người vẫn giữ khoảng cách đúng mực, không gần cũng không xa.
Người vui mừng nhất về việc hai người qua lại chính là Giang Mộng. Chỉ cần Giang Dục thu phục được Lê Ứng, cô còn lo gì không bắt được anh chứ.
Cũng vì thế mà Giang Mộng rất hay hối thúc Giang Dục gửi tin nhắn cho Lê Ứng. Tuy lấy cớ là để vun đắp tình cảm anh em, nhưng thực tế cô lại muốn Giang Dục hẹn Lê Ứng đi chơi vào Lễ Quốc Khánh.
Giang Mộng vui vẻ đẩy bàn tính, cuối cùng cô cũng cảm nhận được ưu điểm của việc có một thằng em đẹp trai mà mọi người hay nói.
—
Đêm trước Quốc Khánh, Giang Dục bỗng nhận được điện thoại của Giang Mộng. Cô nói đêm nay mình đi uống rượu với các bạn, bảo Giang Dục đến đón cô.
Vào những lúc quan trọng thì đây là lợi ích của việc có em trai. Dù rằng ngoài miệng Giang Dục rất đỗi bực dọc, nhưng Giang Mộng biết chắc vì đây là chuyện liên quan đến sự an toàn của cô, Giang Dục cúp máy xong thì sẽ chạy đến ngay.
Giang Mộng cũng vậy, lúc bé Giang Dục không đánh lại cô, nên cô rất hay bắt nạt cậu. Thế nhưng một khi người ngoài dám ức hiếp Giang Dục, cô sẽ là người đầu tiên bất bình.
Có lần Giang Dục bị người ta đẩy một chút, một mình cô đã xông lên chiến đấu với ba thằng con trai, mình mẩy cô chỗ xanh chỗ đỏ, khiến bố mẹ của bọn nhóc phải dắt con đến nhận lỗi.
Giang Dục vốn đang chơi game ở tiệm net với các bạn, cúp điện thoại xong, cậu chỉ chơi một ván rồi rời đi ngay.
Khi Giang Dục đến KTV chỗ Giang Mộng, bọn họ chỉ mới vừa bắt đầu nhậu nhẹt. Đa số những người ở đây đều mới gặp Giang Dục lần đầu, họ khách sáo chào hỏi cậu mấy tiếng, ai nấy đều trêu chọc Giang Mộng rằng có phải đêm nay cô định bung xõa hết mình không.
Giang Dục không hay đến KTV nên không quen với nơi này. Trong lúc bọn họ uống rượu, cậu chọn một góc không có người rồi ngồi xuống chơi di động.
Trên bàn rượu đang chơi trò đoán số, sau vài lượt nốc rượu, có một nam sinh cầm di động lên nói: “Ê, Triệu Văn nhắn trong group hỏi bọn mình đang ở đâu, tên KTV là gì kìa.”
Cái tên này có hơi quen, Giang Dục nghe vậy thì ngẩng đầu, chợt nghe một nữ sinh hô lên: “Móa, ai quay video mà quay mình xấu dữ vậy hả.”
“Giang Mộng, em cậu đẹp trai thật đó, cân luôn cam thường nè, nhìn đi —”
Nữ sinh nọ đưa video trong nhóm chat ra, Giang Dục liếc mắt thì thấy trong video mình đang ngồi một góc chơi di động.
Đúng là đẹp trai thật, Giang Dục nghĩ bụng.
Lúc này điện thoại cậu hiện ra một tin nhắn WeChat.
Lê Ứng: Em đang ở tiệc của lớp anh à?
Giang Dục sực nhớ ra, Triệu Văn chính là bạn cùng phòng của Lê Ứng.
Giang Dục: Dạ, chị em sai em đến đón bả.
Tin nhắn được gửi đi không lâu, đột nhiên có người hô lên: “Móa, mặt trời mọc đằng Tây hả, Triệu Văn nói cậu ta và Lê Ứng sẽ đến kìa.”
—
Hết chương 03.
Danh Sách Chương: