KTV cách Hải Đại không xa, không lâu sau thì Lê Ứng và Triệu Văn đã đến nơi.
Vừa bước vào, ánh mắt của Lê Ứng đã lướt một vòng quanh phòng, nhanh chóng dán chặt lên Giang Dục đang ngồi chơi di động ở một góc.
Lúc này có một nam sinh cầm ly rượu đi đến cạnh anh: “Lê Ứng, đây là lần đầu tiên cậu chịu tham gia nhậu nhẹt với bọn tôi, cậu nói xem cậu có nên làm vài chén với mọi người không?”
“Đúng đó, đứa thì đi thực tập, đứa thì thi lên thạc sĩ, không biết bao giờ mới tụ họp được. Dù thế nào thì hôm nay cũng phải nhậu một bữa cho đã.”
Ai nấy đều đã uống khá nhiều, nên không còn kiêng dè khi nói chuyện với Lê Ứng như mọi ngày.
Khi Giang Dục ngẩng đầu lên, cậu đúng lúc nhìn thấy Lê Ứng nhận chén rượu trong tay nam sinh rồi nốc cạn một hơi.
Có thể thấy Lê Ứng rất được quý mến, dù rằng mọi người hay bảo anh cao lãnh, nhưng rõ ràng ai nấy đều rất thích chơi với anh. Lê Ứng vừa bước vào đã được cả đám người vây quanh, anh cũng ngồi vào bàn chơi mấy vòng với bọn họ.
Có người mời Lê Ứng điếu thuốc, anh lắc lắc tay từ chối.
Giang Dục quan sát một lát rồi lại cúi đầu chơi di động, cậu mở vài ứng dụng ra rồi lướt mỗi thứ một lúc. Đương lúc cậu cảm thấy nhàm chán hơn bao giờ hết, ghế sô-pha bên cạnh lại lõm xuống, Giang Dục nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lê Ứng đến đây ngồi.
“Sao anh lại qua đây?” Giang Dục thuận miệng hỏi, “Không uống nữa à?”
“Ừ, anh không thích uống lắm,” Lê Ứng hỏi, “Chán không?”
Giang Dục cất điện thoại đi: “Chán lắm, lần sau em không tới nữa đâu.”
Lê Ứng cười một tiếng rồi hỏi: “Xuống siêu thị mua đồ không?”
“Hả?” Giang Dục ngây ra, “Bây giờ ấy ạ? Gần đây có siêu thị ư?”
Lê Ứng giải thích: “Có siêu thị ngay trong KTV.”
“À,” Dù sao thì Giang Dục cũng đang chán như con gián, cậu bèn nói, “Dạ, vậy mình đi thôi.”
Lúc bọn họ ra ngoài, có người hỏi hai người đi đâu, có người lại hỏi có phải hai người quen nhau không, cả bàn rượu cứ ríu ra ríu rít.
“Bọn tôi xuống siêu thị mua gì ăn, các cậu muốn ăn gì thì cứ nhắn cho tôi trong group.” Lê Ứng giơ di động lên, anh nói xong thì đi thẳng ra ngoài.
—
Đây là lần đầu tiên Giang Dục đi dạo siêu thị trong KTV, cậu tùy ý liếc một bảng giá, thấy giá cả ở đây đắt hơn bên ngoài gấp mấy lần.
Lê Ứng lấy vài món đồ giúp các bạn rồi đi đến bên cậu: “Em muốn ăn gì?”
Giang Dục khẽ lắc đầu, cậu cầm một chai nước lạnh, bước đến trước quầy rượu ngắm nghía.
Lê Ứng cũng đi theo: “Em uống rượu bao giờ chưa?”
Giang Dục nghiêng đầu nhìn anh: “Đương nhiên là rồi, anh đừng coi thường em nha, em đã học năm hai đại học rồi đó.”
“Ừ,” Khóe miệng Lê Ứng khẽ nhếch, một lát sau anh mới giải thích, “Anh không có ý coi thường em, anh chỉ cảm thấy em rất ngoan thôi.”
“Nếu ba mẹ em cũng nghĩ như anh thì tốt biết mấy.” Giang Dục thuận miệng than thở, “Chỉ vì em học không giỏi bằng Giang Mộng, nên họ nghĩ em đi chơi net là ăn chơi lêu lỏng, còn Giang Mộng đến KTV lại là giải trí lành mạnh.”
Cậu khựng lại hai giây, sau đó không kìm được mà bổ sung một câu: “Ba mẹ còn đặt ra cả đống luật lệ với em, chỉ cần phạm phải một cái là bị trừ tiền tiêu vặt ngay.”
Nghĩ đến đây, Giang Dục không nhịn được mà mắng một tiếng: “Móa, đợi em tốt nghiệp, kiếm được tiền là dọn ra ngoài liền.”
Lê Ứng thích nhìn cách than thở như đang lải nhải của cậu, trông cậu không giống như đang oán trách, mà trái lại khá giống mấy bé con được cả nhà bảo bọc quá mức, thành ra có chút cáu kỉnh.
Siêu thị rất nhỏ, hai người lại đi dạo vài vòng, mua được hết những thứ cần mua. Thấy chai nước chỉ còn non nửa của Giang Dục sắp uống hết, Lê Ứng lại lấy thêm cho cậu hai chai.
Sau khi bỏ đồ lên quầy thu ngân, thấy Giang Dục đang cầm một chai cocktail lên ngắm nghía, Lê Ứng bèn đi đến: “Loại này không nặng đâu, em muốn uống thử không?”
Thế là Giang Dục hợp tình hợp lý lấy một chai.
Sau khi đi ra khỏi siêu thị, Lê Ứng khéo léo từ chối sự giúp đỡ của nhân viên, trên tay cầm hai túi đồ to.
Giang Dục định cầm một túi giúp anh, Lê Ứng bèn đưa một bọc cho cậu rồi nói: “Cái này là của em, giữ cho kĩ nhé.”
“Dạ?” Giang Dục ngây ra.
Lê Ứng cười nói: “Cầm cho chắc, đừng để bọn họ cướp.”
Nhìn thấy nụ cười của anh, Giang Dục mơ màng nhận túi đồ. Bỗng dưng cậu lại có một cảm giác rất đỗi kì lạ, không thể nói rõ ra được, như thể Lê Ứng đang muốn lấy lòng cậu vậy?
Chẳng lẽ… Lê Ứng yêu thầm Giang Mộng, nên muốn lấy lòng đứa em trai là cậu?
Hệt như phỏng đoán của Lê Ứng, anh vừa bước vào phòng thì đồ ăn vặt trên tay đã bị cả đám nhào đến tranh giành.
Mà túi đồ trên tay Giang Dục lại không ai động đến, mọi người chỉ nhiệt tình chào hỏi cậu, ai nấy cười hỏi cậu đã mua đồ ăn vặt gì, dường như cả bọn đều săn sóc Giang Dục như một cậu em trai.
Chỉ có mình Giang Mộng chạy đến lục lọi túi đồ của cậu rõ là lâu: “Mày mua đống này hả?”
Sở dĩ Giang Mộng hỏi như vậy vì cô biết Giang Dục không thích ăn vặt lắm, dù có mua thì cậu cũng chỉ mua vài món.
“Không phải,” Giang Dục thoáng lia mắt về phía Lê Ứng, anh đang rũ mắt nghe Triệu Văn nói chuyện, “Nam thần của bà mua đó.”
Giang Mộng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu. Sau giây lát, cô lại nghiêng đầu nhìn Lê Ứng.
Chàng trai có dáng người cao gầy, cực kì nổi bật khi đứng giữa đám bạn học. Anh đang nói chuyện với Triệu Văn, khóe môi có độ cong lấp ló, thoạt nhìn tâm trạng anh không tệ. Không lâu sau, đôi mắt đang cụp xuống bỗng giương lên rồi nhìn về phía này, đúng lúc dừng lại trên người Giang Dục.
Giang Mộng luôn biết Lê Ứng có hoàn cảnh gia đình khá tốt, anh là một người rất phóng khoáng, có vài lần hội họp trước đây của bọn họ là do Lê Ứng âm thầm trả tiền trước.
Song, phóng khoáng và khách sáo cũng không có nghĩa là anh dễ tiếp cận. Trái lại, xưa nay anh luôn có thái độ khiêm nhường mà xa cách, giữ khoảng cách vừa phải với người khác, khiến họ không thể đi quá giới hạn.
Anh sẽ thanh toán cho cả đám người, nhưng sẽ không trả tiền cho riêng một ai. Đây như một lá chắn mà anh tạo ra vậy.
Giang Mộng lại nhìn túi đồ ăn vặt đầy ắp trước mặt mình.
Kì lạ, tất thảy đều vô cùng kì lạ.
Đợi đến khi Giang Mộng ngồi về vị trí ban đầu, Lý Thiến Văn chợt sáp lại rồi kéo cổ tay cô: “Mình phát hiện ra một bí mật, cậu có muốn nghe không?”
Giang Mộng hớp rượu, lúc bấy giờ suy nghĩ của cô hơi hỗn loạn, bèn thuận miệng hỏi một câu: “Bí mật gì vậy?”
Lý Thiến Văn ghé sát vào cô: “Mình nghi ngờ Lê Ứng có ý với cậu đó, cậu không nhận ra cậu ấy cực kì để ý đến em trai cậu hả? Từ lần ở nhà cậu là mình đã nhìn ra rồi.”
Giang Mộng: “……”
Ban đầu cô cũng đã từng suy nghĩ đến khả năng này. Bởi vì cô nhận ra gần đây Lê Ứng lễ độ với mình hơn rất nhiều, thỉnh thoảng anh cũng sẽ đứng lại trò chuyện với cô vài câu ngắn gọn, điều này cũng khiến cô phải suy nghĩ vẩn vơ.
Thế nhưng ngoài chuyện này ra, Giang Mộng cũng không thấy thái độ của Lê Ứng với cô có gì đặc biệt. Thậm chí khi cô nhắn tin, những câu đáp lời của anh luôn lịch sự mà xa cách, hoàn toàn không có dấu hiệu thích cô. ngôn tình hài
Thậm chí anh còn chẳng nhiệt tình bằng một nửa như khi trả lời Giang Dục.
—
Cuối buổi chè chén, đa số mọi người đều ngã gục, Lê Ứng bèn thanh toán tiền gia hạn phòng qua đêm, để những ai say rượu ở lại đây nghỉ ngơi.
Giang Mộng cũng say xỉn đến mức không đi nổi, Giang Dục đành phải dìu cô cả chặng đường.
Lê Ứng ngỏ ý muốn đưa họ về, nhưng bị Giang Dục từ chối. Dù sao thì nhà bọn họ cũng cách trung tâm thành phố một khoảng, không cần Lê Ứng phải đi đi về về một đoạn đường xa như vậy.
Ba người bèn đứng đợi xe bên ven đường khuya khoắt, đoạn đường này ít xe qua lại, xung quanh có phần vắng lặng, thỉnh thoảng lại có trai gái say xỉn đi ra từ quán KTV cách đó không xa.
Có cơn gió thổi đến, Lê Ứng chợt ngửi thấy một mùi rượu trái cây thơm ngọt, anh khẽ cúi đầu, hít một hơi bên cạnh Giang Dục.
Lê Ứng không dựa vào quá gần, nhưng động tác này có hơi kì lạ, Giang Dục vô thức nghiêng đầu rồi chạm mắt với anh. Đáy mắt Lê Ứng ánh lên chút ánh sáng, anh buông rèm mi nhìn cậu, bởi lẽ Giang Dục nghiêng đầu nên khoảng cách của hai người chợt sát lại.
Đôi bên nhìn nhau mà ngây ngẩn.
Ngay sau đó, Giang Dục lại dời tầm mắt đi.
Lê Ứng chăm chú nhìn cậu, anh đứng thẳng dậy: “Em uống bao nhiêu rồi?”
“Chỉ một chai đó mà thôi.” Giang Dục đáp.
Lê Ứng: “Đầu có choáng không?”
Giang Dục: “Chút thôi ạ, gần như không có cảm giác gì.”
“Ừ,” Lê Ứng lùi lại vài bước, “Để anh đưa bọn em về, uống rượu ngồi xe dễ bị choáng lắm.”
Giang Dục liếc nhìn Lê Ứng, thấy vẻ mặt kiên định của anh thì cậu cũng không nói gì nữa, đúng là cậu cảm thấy đầu óc mình có hơi mơ hồ.
Giang Mộng mơ mơ màng màng, tứ chi tuy mất sức nhưng ý thức hẵng còn tỉnh táo. Cô biết Lê Ứng đang ở đây, khi nói chuyện với em trai cô, giọng nói của anh luôn dịu dàng mà trầm ấm, như thể đang dỗ dành ai đó, cô chưa từng nghe anh nói chuyện như thế với bất kì người nào.
—
Sau một đêm say quắc cần câu, đến khi Giang Mộng nhận được điện thoại của mẹ Giang thì đã là buổi chiều ngày hôm sau. Không ngoài dự đoán, cô bị mắng một trận tơi bời.
Cúp điện thoại xong, cô mơ màng mở WeChat ra, thấy nhóm chat của lớp đang bàn luận xem họ nên đi đâu trong kì nghỉ bảy ngày sắp tới.
Có người nói họ sẽ đi leo núi, cũng có người nói muốn đi biển, cô kéo lên thì bất ngờ nhìn thấy Lê Ứng đáp lại tin nhắn của người khác.
Có người hỏi anh bảy ngày này anh định làm gì, anh nói tạm thời mình vẫn chưa có kế hoạch.
Giang Mộng suy tư một lúc lâu, sau đó cô ngồi dậy khỏi giường rồi đi tìm Giang Dục.
Quả nhiên cậu em trai yêu quý của cô đang đắm chìm trong mưa bom bão đạn.
Giang Mộng giật tai nghe của Giang Dục xuống, cậu nghiêng đầu lườm cô rồi bực mình nói: “Làm sao?”
“Sao ngày nào mày cũng chơi game vậy hả?” Giang Mộng hỏi.
“Không thì làm gì,” Giang Dục rào trước, “Sáng nay tôi làm xong bài rồi.”
“Phải tìm hoạt động gì lành mạnh chứ,” Nói đến đây Giang Mộng khựng lại, suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên, “Hay là hẹn hò đi, mày cũng lên năm hai rồi, không định yêu đương à?”
Giang Dục không đáp lời, Giang Mộng lại hỏi lần nữa.
Lúc này Giang Dục mới liếc cô một cái: “Nếu bạn gái tôi cũng giống bà thì không phải phiền chết tôi à.”
Giang Mộng nện cậu hai cái, lại không kìm được mà hớn hở hỏi: “Ê, hôm nay Lê Ứng có liên lạc với mày không?”
“Phòng đối diện có người đấy,” Giang Dục nói với đầu dây bên kia, cậu đang ở trong thời khắc căng thẳng, không hơi đâu mà đáp lại Giang Mộng.
Giang Mộng đợi cậu vài giây, khi thấy Giang Dục bắt đầu tìm kiếm trang bị, cô lại đụng đụng cánh tay cậu. Giang Dục không chịu nổi sự quấy rầy này, bèn lôi điện thoại ra rồi vứt lên bàn: “Bà tự xem đi.”
Giang Mộng cũng không khách sáo với cậu, cô mở WeChat lên rồi ấn vào khung trò chuyện của Lê Ứng.
Đúng là anh có liên lạc với Giang Dục, hỏi cậu còn đau đầu không.
Giang Mộng không kìm được mà liếc nhìn Giang Dục một cái, cô nghĩ bụng, người uống rượu có phải là nó đâu, đau gì mà đau chứ.
Cả ngày hôm nay họ cũng không nói chuyện nhiều, Giang Mộng chỉ tùy ý lướt một lúc là đã xem xong toàn bộ, mà Giang Dục còn chưa trả lời tin nhắn mới nhất.
Nhìn đoạn hội thoại này, Giang Mộng bỗng thở dài một hơi, rốt cuộc thì cô cũng hiểu cái gọi là ‘kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra’.
“Mày đúng là lãng phí tài nguyên,” Giang Mộng không nhịn được mà nói móc một câu.
“Gì cơ?” Giang Dục nghe mà chẳng hiểu gì.
Giang Mộng nói: “Mày có biết trong trường chị có bao nhiêu người muốn hẹn hò với Lê Ứng không?”
Cuộc đối thoại bỗng dưng nhảy số khiến Giang Dục hơi ngơ ngác: “Thế thì liên quan gì đến tôi?”
Giang Mộng lên án: “Ấy thế mà mày còn không chịu trả lời tin nhắn của cậu ấy.”
“……” Giang Dục cạn lời, so sánh kiểu gì vậy chứ, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu.
—
Hết chương 04.Tác giả có lời muốn nói:
Sao lại không liên quan, sớm muộn gì hai đứa cũng hẹn hò mà.
Danh Sách Chương: