Mãi đến khi xuống xe rồi đi đến cửa nhà, Giang Dục mới sực nhớ ra cậu vẫn chưa trả lại áo khoác cho Lê Ứng, vì thế cậu vội vàng gọi điện cho anh.
Tiếng chuông chưa vang lên được mấy hồi thì đầu dây bên kia đã nhấc máy, giọng nói truyền đến qua sóng điện từ lại càng thêm trầm ấm.
“Anh đi chưa?” Giang Dục hỏi.
Lê Ứng ở đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng.
Giang Dục nói: “Em quên trả áo cho anh rồi. Không ấy — Anh vòng về nhé?”
Lê Ứng không lên tiếng trong chốc lát: “Anh đi mất rồi, để hôm nào anh lại ghé lấy.”
“Được ạ,” Giang Dục nói, “Vậy để hôm khác.”
“Ừ.”
—
Sau đó không lâu thì Triệu Văn suôn sẻ thoát ế, bạn gái hắn là sinh viên học viện hải dương của Giang Đại, cô đang học năm hai, song lại không cùng khoa với Giang Dục.
Hôm nay Triệu Văn đang trò chuyện với bạn gái trong kí túc xá, hai người đã hẹn sẽ đi ăn cùng nhau khi hắn đến Giang Đại gặp cô.
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên của họ sau khi quen nhau, vậy nên Triệu Văn đặc biệt chú tâm vào cách ăn mặc.
Đúng lúc này thì Lê Ứng quay về.
Như mọi cậu con trai vừa thoát ế, lúc bấy giờ Triệu Văn đang chải chuốt trước gương, hắn nghe tiếng thì nghiêng đầu liếc anh một cái: “Về rồi à?”
“Ừ,” Lê Ứng bước vào nhà vệ sinh để rửa tay.
“Hôm nay tôi không ăn tối với ông đâu.” Triệu Văn gọi với bên ngoài, giọng điệu thư thái.
Biết gần đây hắn có việc riêng, Lê Ứng bèn ừ một tiếng.
Triệu Văn nói tiếp: “Lát nữa tôi đến Giang Đại, nghe bạn gái tôi nói chiều nay Giang Dục có trận bóng đó.”
Tiếng nước trong nhà vệ sinh dừng lại, Lê Ứng bước ra từ bên trong.
Triệu Văn quay đầu liếc anh một cái: “Ông muốn đi xem không?”
Bước chân Lê Ứng hơi khựng lại, anh đi đến trước bàn, rút một tờ giấy ra rồi lau nước đọng trên tay.
Thực ra nếu bây giờ bọn họ mới lên đường thì cũng không kịp xem gì cả, Triệu Văn chỉ thuận miệng hỏi như vậy mà thôi. Nếu Lê Ứng chịu đi thì hắn sẽ được ngồi ké xe miễn phí.
Nhưng suy cho cùng thì đây chỉ là một trận bóng, ở Hải Đại cũng thi đấu nhiều rồi, nên chẳng có gì thú vị để xem. Khả năng cao là Lê Ứng sẽ không đi, vậy nên Triệu Văn chỉ hỏi bâng quơ mà thôi.
Một lát sau, Lê Ứng đột nhiên hỏi: “Ông có đãi khách không?”
“Hở?” Triệu Văn nghe mà không hiểu gì.
Lê Ứng nói: “Không phải người ta hay nói, thoát ế thì phải mời bạn cùng phòng ăn cơm à.”
“Được thôi, chuyện nhỏ mà.” Bình thường Triệu Văn luôn là người ăn chực của Lê Ứng. Hiếm lắm mới thấy anh yêu cầu điều gì, sao hắn có thể không đáp ứng anh được.
Có điều, nếu mời khách ở Giang Đại thì chắc chắn những bạn cùng phòng khác sẽ không đi. Triệu Văn bèn ngẫm nghĩ, “Thế thì đúng lúc gọi thêm Giang Dục luôn.” Hắn hơi dừng lại rồi nói, “Không thì kêu thêm bạn cùng phòng của bạn gái tôi…”
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã liếc sang Lê Ứng, tự bác bỏ ý kiến của chính mình: “Mà thôi, không ổn lắm, bốn người chúng ta đi thôi.”
Lê Ứng buông mắt rồi ừ một tiếng.
Sau đó Triệu Văn hợp tình hợp lý ngồi ké xe Lê Ứng, hai người cùng nhau đi đến Giang Đại.
—
Bạn gái Triệu Văn còn có tiết học buổi chiều, vì vậy mà sau khi đến Giang Đại, hai người bèn đi đến sân bóng rổ trước.
Quả nhiên khi họ đến thì trận bóng đã kết thúc. Giang Dục đang đứng trò chuyện với mấy nam sinh ở rìa sân, Trần Tinh Tinh cũng có mặt ở đó, ai nấy đều cười nói rôm rả, nhìn từ xa cứ như một khung cảnh tưng bừng của tuổi thanh xuân.
“Giang Dục!” Triệu Văn gọi một tiếng.
Giang Dục nghe tiếng thì quay đầu, cả đám người nọ cũng nhìn theo.
Kế đó Giang Dục tạm biệt các bạn học xung quanh rồi bước đến: “Sao bọn anh đến đây vậy ạ?”
Giọng nói của cậu để lộ sự bất ngờ và một chút mừng rỡ.
“Sao, không chào đón à?” Triệu Văn cố ý trêu cậu.
“Làm gì có,” Giang Dục đang chuẩn bị đi ăn cơm, cậu nghe vậy thì cười, “Chào đón chứ, để hoan nghênh mấy anh, em mời bọn anh đến căn tin của trường em.”
“Hôm nay thì thôi, cho cậu nợ trước cơm căn tin đó.” Triệu Văn bước đến, hắn ra vẻ anh em tốt mà khoác vai Giang Dục, nỗi phấn chấn có thể trông thấy bằng mắt thường, “Anh báo cho cậu một tin tốt, anh đây thoát ế rồi.”
Lê Ứng khẽ giương mắt, anh nhìn đôi vai gần gũi của bọn họ, rất nhanh sau đó lại dời mắt đi.
Giang Dục hơi nhướng mày: “Nhanh vậy sao? Trường bọn em ạ?”
“Ừ,” Triệu Văn thả tay ra, “Từ lần họp mặt lần trước, người mà anh nướng đồ hộ đó.”
Giang Dục ngẫm ra rất nhanh, cậu cười nói: “Chúc mừng anh ạ.”
Triệu Văn cũng cười: “Hôm nay anh hẹn cô ấy ăn cơm, đúng lúc mời hai người ăn mừng thoát ế luôn. Sao hả, vui không?”
“Thế thì em rất hân hạnh rồi,” Giang Dục nói. Cậu vừa chơi bóng xong nên vẫn còn mặc đồng phục, cả người tràn trề sức sống, trong mắt chứa đựng ý cười thoải mái.
Nói xong, cậu lại quay đầu sang Lê Ứng, giọng điệu để lộ sự gần gũi: “Cực anh ghê, ăn có bữa cơm mà chạy xa quá trời.”
“Ừ,” Lê Ứng cũng cười. “Coi như tặng người thoát ế một đãi ngộ đặc biệt.”
“Đi thôi,” Nghĩ đến việc lát nữa Lê Ứng lại phải làm tài xế chở hắn về, Triệu Văn bèn nói, “Cảm ơn người anh em đã đi rõ xa vì tôi, lát nữa ăn nhiều một chút nhé.”
Lúc bấy giờ Triệu Văn lại nhìn về phía sau Giang Dục, hắn hơi khựng lại rồi hất cằm: “Muốn dẫn bạn gái cậu đi cùng không?”
Trong chốc lát, Giang Dục chưa kịp phản ứng lại, cậu hơi sững ra, quay đầu thì thấy Trần Tinh Tinh đang đi về phía này.
“Không phải bạn gái,” Giang Dục nhàn nhạt giải thích một câu.
Triệu Văn phớt lờ khua tay: “Chuyện sớm muộn mà.”
Lúc này Trần Tinh Tinh bước đến bên cạnh Giang Dục: “Mọi người đang nói về em đúng không? Em nghe thấy hết rồi nha.”
“Không phải nói về cậu đâu,” Giang Dục đáp.
Triệu Văn cười nói: “Bọn anh đang định rủ em đi ăn cùng, hôm nay anh mời.”
“À,” Trần Tinh Tinh lập tức bĩu môi với vẻ không vui, cô nhìn Giang Dục, “Thế thì không khéo rồi, hôm nay câu lạc bộ của em có tiệc liên hoan.”
“Không sao, lần sau vậy,” Triệu Văn nói, “Nếu có cơ hội.”
—
Sau cả năm trời mới được thoát ế nên Triệu Văn vô cùng phấn khích, suốt bữa cơm hắn cứ rủ rê Lê Ứng uống rượu, Giang Dục và bạn gái hắn cũng góp vui một ly.
Sau khi ăn uống no nê, Triệu Văn bèn nói đêm nay hắn không về, mà sẽ ngủ với bạn gái ở khách sạn. Hắn cũng khuyên Lê Ứng đặt một phòng ở khách sạn mà bọn họ ở, để anh khỏi phải gọi người lái xe hộ, mà ngày mai bọn họ cũng có thể quay về cùng nhau.
Mấy người bọn họ chia tay bên ngoài nhà hàng, Lê Ứng thản nhiên từ chối lời đề xuất của hắn.
Thấy anh không muốn, Triệu Văn cũng không ép uổng: “Nếu ông không thích ở khách sạn thì gọi người lái xe hộ đi.”
Nhìn bọn họ bàn bạc một lúc lâu, Giang Dục bỗng nhớ đến chuyện quần áo, có mỗi cái áo mà cậu đã mượn cả tháng rồi.
Vì thế cậu nghĩ nghĩ rồi ngỏ lời: “Anh có muốn ngủ ở nhà em không?”
Hai người đang trò chuyện đồng thời quay đầu về phía cậu.
Giang Dục giải thích: “Nhà em không có ai, Giang Mộng đang ở trường, dạo này đến mùa đắt hàng nên bố mẹ em cũng ngủ lại trong quán luôn, trong nhà chỉ có mình em thôi.”
Giang Dục nhìn về phía Lê Ứng, cậu thầm đoán chắc Lê Ứng sẽ không đồng ý, dù sao thì anh cũng ưa sạch sẽ, nên có lẽ sẽ rất kén chọn. Lần trước là do không còn cách nào khác mà thôi.
“Thế thì tiện quá rồi còn gì,” Triệu Văn nhìn về phía Lê Ứng, “Không ấy ông đến bầu bạn với Giang Dục đi, dù sao thì bây giờ quan hệ của hai người cũng tốt đến mức mặc cùng một cái quần mà.”
—
Ăn tối xong cũng chưa muộn lắm, trong lúc Lê Ứng đi tắm, Giang Dục bị nhóm game thúc giục mãi nên đành login chơi cùng bọn họ một lát.
Đến khi Lê Ứng tắm xong rồi bước ra, anh chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của Giang Dục trong phòng, cậu bật loa ngoài nên âm thanh rất rõ.
Lê Ứng đẩy cửa đi vào, có lẽ cậu không nghe thấy tiếng anh nên cũng không quay đầu lại, tiếp tục chém giết trong mưa bom bão đạn.
Vì ngủ lại bất ngờ nên Lê Ứng không kịp đem theo đồ vệ sinh cá nhân, từ quần áo trên người cho đến khăn bông lau tóc đều là của Giang Dục cả.
Lê Ứng xoa xoa tóc rồi bước đến bên cạnh Giang Dục, lúc này cậu mới chú ý đến anh rồi ngẩng đầu: “Em chỉ chơi một ván thôi.”
“Không có gì, em cứ chơi đi.” Nói xong, Lê Ứng lại lia mắt đến ly nước trên bàn cậu, “Em có ly uống nước không?”
Giang Dục vốn có tính cách cẩu thả nên không khéo đãi khách cho lắm, cậu đã quen đối xử tùy ý với bạn học nên không nghĩ đến việc rót nước này nọ cho Lê Ứng.
Cậu liếc nhìn ly nước đang đặt trên bàn, chợt ngẫm nghĩ xem đống ly mới trong nhà nằm ở đâu. Song Giang Dục nghĩ mãi mà vẫn không ra, cậu cũng lười tìm nên nói thẳng: “Không thì anh rửa ly của em rồi dùng nhé?”
“Móa,” Có bạn học trong game mắng một tiếng, “Giang Dục ông làm gì đó, trên sườn núi đối diện có người kìa.”
Giang Dục quay đầu nhìn máy tính, cậu đáp với vẻ mất kiên nhẫn: “Biết rồi.”
Kế đó, cậu loáng thoáng nhìn thấy một bàn tay vươn ra rồi cầm lấy ly nước trên bàn mình.
“Đệt, Giang Dục!” Bạn học nọ lại hét lên một tiếng.
Lý Văn Hạo cũng hỏi: “Giang Dục, ông làm cái gì đó?”
Tiếng trò chuyện của cậu và Lê Ứng rất khẽ nên bọn họ không nghe thấy cũng bình thường. Dù sao chỉ chơi một ván nên Giang Dục cũng lười giải thích.
Lúc Lê Ứng rót nước xong rồi về phòng thì ván game cũng đúng lúc kết thúc. Các bạn học lục tục rời khỏi phòng, Giang Dục cũng đang chuẩn bị thoát khỏi trò chơi, đúng lúc này cậu lại nghe Lý Văn Hạo gọi một tiếng.
“Giang Dục.”
Giọng điệu của cậu ta có hơi nghiêm trọng, ngón tay click chuột của Giang Dục chợt khựng lại: “Hửm?”
Trong phòng bỗng chốc lặng đi.
“Rốt cuộc ông thấy thế nào?” Lý Văn Hạo hỏi, “Về Trần Tinh Tinh ấy.”
Giang Dục dừng lại một lát: “Thấy thế nào là sao?”
Lý Văn Hạo có hơi bực mình: “Cậu ta thích ông, đừng nói với tôi là ông không nhìn ra nhé?”
Giang Dục nhìn nhân vật game trên màn hình, rồi im lặng một lúc.
Đương lúc Giang Dục khẽ nhếch môi định nói gì đó, khóe mắt cậu lại trông thấy Lê Ứng đi tới, anh đặt một ly nước trước mặt cậu.
Giang Dục ngẩng đầu lên nhìn Lê Ứng, dùng ánh mắt hỏi anh “tức là sao ạ”.
Lê Ứng cũng đáp lại bằng ánh mắt, “uống đi”.
Giang Dục bèn tiện tay cầm ly nước lên rồi hớp một ngụm, cậu khẽ liếm môi, đang định giải thích một chút với Lý Văn Hạo.
Nào ngờ Lý Văn Hạo lại lên tiếng trước: “Bọn ông thử quen nhau đi.”
Giang Dục: “……”
Lý Văn Hạo nói: “Ông cũng thấy cậu ta không tệ mà đúng không, điều kiện của cậu ta cũng rất tốt mà?”
Giang Dục: “…Ừm.”
Lý Văn Hạo: “Dù sao thì hai người các ông cũng chưa yêu đương bao giờ, nên cậu ta không thiệt thòi gì. Hai người cứ thử hẹn hò đi, nếu chia tay thì cũng làm cậu ta hoàn toàn hết hi vọng với ông luôn.”
Giang Dục không biết nói sao cho phải. Tuy trước giờ cậu luôn tự do tự tại, nhưng dù gì thì Trần Tinh Tinh cũng là con gái, bọn họ còn chơi cùng nhau một năm, cậu biết cô là một người có tính cách không tệ.
Nhưng cậu thực sự coi đối phương là bạn bè.
Giống như lời Lý Văn Hạo, sau một năm chơi chung, ít nhiều gì thì cậu cũng nhìn ra được ý đồ của Trần Tinh Tinh. Thế nhưng cô rất biết cách giữ đúng chừng mực, luôn giữ vững quan hệ bạn bè với Giang Dục, khiến người khác không tìm ra lí do để từ chối.
Thậm chí mỗi khi Giang Dục định tỏ thái độ rõ ràng, cô lại ra vẻ “cậu đừng tự mình đa tình”, khiến cậu không thể tìm ra cơ hội để từ chối.
Hệt như lời Lý Văn Hạo, Trần Tinh Tinh chỉ đang dây dưa, cô biết một khi mình tỏ tình thì sẽ bị từ chối, cô cũng biết tình cảm của Giang Dục đối với mình vẫn chưa đến mức hẹn hò, vì vậy mà cô chỉ dùng danh phận bạn bè để ở cạnh cậu.
Cuối cùng Giang Dục vẫn không đưa ra câu trả lời với Lý Văn Hạo. Đến khi cậu thoát game, quay đầu lại thì mới phát hiện Lê Ứng đã không còn trong phòng nữa.
Giang Dục tắt máy tính rồi đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Lê Ứng đang hút thuốc ở ban công.
Cậu bước đến ban công rồi thuận miệng mở lời: “Chắc em quấy rầy giấc ngủ của anh rồi.”
“Không,” Lê Ứng buông rèm mi, “Em chơi đi, anh ngủ sô pha.”
Giang Dục hơi khựng lại: “Em không chơi nữa rồi.”
Rất nhanh sau đó cậu mới hiểu ra: “Có phải dáng ngủ của em rất xấu không?”
Lê Ứng chống một khuỷu tay lên ban công rồi búng tàn thuốc đi: “Sô pha rất rộng, đủ cho một người ngủ rồi.”
Giọng nói của anh như hòa vào màn đêm tĩnh mịch, nghe có hơi trầm.
Không biết vì sao, Giang Dục lại có cảm giác tâm trạng anh không được tốt.
Cậu thoáng chần chờ, sau đó hỏi: “Có phải tâm trạng anh không tốt không?”
Lê Ứng không đáp.
Sau khi im lặng một lúc lâu, mãi đến khi điếu thuốc dần dà cháy cạn, Lê Ứng cũng chẳng hút được mấy hơi, anh lại châm thêm một điếu nữa.
“Anh nhận ra anh đã đánh giá mình quá cao rồi.” Lê Ứng chậm chạp mở lời, giọng nói của anh hơi khàn, như thể đang chuẩn bị bộc bạch tiếng lòng, ánh mắt trông thẳng về một nơi xa xăm.
Tầm nhìn từ ban công nhà Giang Dục rất rộng, có thể trông thấy được mặt biển ở đằng xa. Thấp thoáng lại có một ngọn hải đăng đang ánh lên tia sáng để soi rọi cho thuyền bè đi lại vào buổi đêm.
“Có một chuyện, anh cứ ngỡ mình có thể giữ đúng chừng mực, duy trì khoảng cách tốt nhất.” Lê Ứng nói, “Thế nhưng càng lúc anh lại càng nhận ra, mình không tài nào làm được.”
“Càng đến gần, anh lại càng khó lòng kìm nổi.”
Giang Dục không đáp, cậu không có kinh nghiệm an ủi người khác, nên chỉ biết dõi theo Lê Ứng. Cậu nhìn ngón tay thon dài của anh kẹp lấy điếu thuốc, nhìn ánh mắt buông xuống và gương mặt khó nén được nét suy sụp của anh, rồi lại nhìn anh thở ra một làn khói…
Cậu chợt nhớ đến mùi thuốc lá dễ chịu ở chợ đêm khi ấy.
“Hút thuốc có cảm giác gì?” Giang Dục bỗng hỏi.
Lê Ứng nghe vậy thì nghiêng mắt nhìn cậu, anh dừng một lúc lâu rồi hỏi: “Muốn thử không?”
Giang Dục hơi nhướng mày, có chút nóng lòng muốn thử.
Nhìn gương mặt đơn thuần mà chẳng hề hay biết của cậu, trong lòng Lê Ứng chợt nảy sinh một cảm giác tội lỗi.
“Lại đây.”
Giang Dục bước đến.
Đợi cậu sát lại, Lê Ứng đưa bàn tay đang dắt điếu thuốc lại gần, đầu ngón tay ấm áp chạm lên bờ môi mát lạnh, có đôi phần mềm mại.
Ngón tay Lê Ứng khẽ động đậy.
Lúc chạm môi vào đầu lọc, Giang Dục khẽ nhấm nháp từng ngụm thuốc như đang dùng ống hút, bờ môi thấp thoáng cọ xát vào đầu ngón tay, cậu hít một hơi thật mạnh.
“Em thả lỏng ra, cứ thở như bình thường vậy,” Lê Ứng vân vê xúc cảm còn lưu lại trên đầu ngón tay, anh chậm rãi dạy cậu, “Hít vào, rồi lại thở ra.”
Một làn khói cứ thế nhả ra, Giang Dục hơi mừng rỡ hỏi: “Em học được rồi hả anh?”
“Ừ,” Lê Ứng nhàn nhạt đáp lại, anh cắn lên đầu lọc, bên trên còn vương một chút ẩm ướt.
Anh hít một hơi thật sâu, làn khói dày len ra khỏi kẽ môi, che khuất đi tia ảm đạm đong đầy trong đáy mắt.
“Đừng học theo, hút thuốc không tốt đâu.”
Danh Sách Chương: