Sau khi Mộ Dung Hãn nói chuyện với bà nội xong thì anh đi mua nước ngọt đóng lon ở rồi đến chỗ của Lý Nhược Hy. Khi nhìn cô ấy vẫn u sầu thì anh cũng không muốn làm phiền cô. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã chấp nhận hôn sự này thì ít nhất anh cũng nên cho cô ấy một chút mặt mũi. Sau một hồi suy nghĩ, Mộ Dung Hãn quyết định mở đầu chuyện:
- Nhược Hy, cô uống chút nước đi.
Lý Nhược Hy để ý tới lon nước chanh, cô bỗng nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần cô ốm thì bà ngoại lại đi pha một cốc nước chanh cho cô. Nước mắt của Lý Nhược Hy bỗng trào chực mà đòi rơi khỏi mắt. Có lẽ một con người mạnh mẽ như cô ấy không hề sợ những chuyện khó khăn nặng nề nhưng lại dễ dàng xúc động trước những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Mộ Dung Hãn vẫn rất kiên nhẫn, anh đưa lon nước đó tới tận tay cô rồi nói:
- Phấn chấn lên nào.
Lý Nhược Hy cố tình ngửa mặt lên cao để tránh rơi nước mắt, sau một vài giây bình tĩnh lại thì cô mới bật nắp rồi uống một ngụm.
- Cảm ơn anh.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì liền đáp:
- Không có gì.
Mộ Dung Hãn vô cùng cảm thông với cô, cô ấy là một người cháu hiếu thảo, lại mạnh mẽ nhưng cho dù cô ấy có cố tỏ ra mình mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ là một người con gái yếu đuối mà thôi.
Cuộc nói chuyện giữa họ cứ thế mà rơi vào khoảng không im lặng, Mộ Dung Hãn cũng thấy khó chịu nên chủ động nói trước.
- Nhược Hy, nếu cô đã đồng ý với bà nội tôi rồi thì tôi cũng muốn đi thẳng vào vấn đề chính với cô.
Mộ Dung Hãn ngập ngừng không nói gì, Lý Nhược Hy lại càng không nói, cô ấy vẫn nắm chặt lấy lon nước kia rồi lắng nghe. Thực ra, Lý Nhược Hy là một người tinh tế, cô rất hiểu chuyện, lại càng biết địa vị của mình ở đâu nên cũng muốn đề cập đến vấn đề này một cách rõ ràng hơn.
- Tôi…
Câu nói của Lý Nhược Hy còn chưa nói xong thì cô lại bị Mộ Dung Hãn nói trước:
- Tôi cũng đã đồng ý nên coi như hôn sự của chúng ta chỉ là sớm hay muộn. Vì thế, em có đồng ý lấy anh không?
Mộ Dung Hãn vừa nói vừa quỳ xuống như một vị bạch mã hoàng tử, anh lấy vòng tròn nhỏ trên nắp của lon nước mà cầu hôn Lý Nhược Hy.
Lý Nhược Hy quá bất ngờ, cô nhìn anh chằm chằm, trong tay vẫn cố gắng nắm thật chặt lon nước chanh như để tìm một điểm tựa vậy.
- Tôi… tôi.
Mộ Dung Hãn vẫn cười mỉm với cô, anh chờ đợi một câu trả lời từ cô. Mặc dù trong phim anh đã nói lời cầu hôn rất nhiều lần nhưng không hiểu sao nói lời ấy với Lý Nhược Hy lại hồi hộp đến vậy.
Lý Nhược Hy không dám nhìn anh bởi vì mỗi lần nhìn anh thì cô lại không biết trả lời như thế nào. Không chỉ đơn giản là do cô ấy lưỡng lự mà sâu bên trong đó còn có một lý do khác. Vì bọn họ sẽ phải về một nhà nên cô không thể để sự việc đó làm mình cảm thấy bứt dứt được nên đã chủ động trực tiếp hỏi Dung Hãn:
- Dung Hãn, tôi vẫn có một vấn đề muốn hỏi anh.
Ngay sau khi thấy Mộ Dung Hãn kiên nhẫn nghe cô hỏi thì Nhược Hy đã lấy hết can đảm rồi hỏi:
- Anh còn nhớ ngày mà anh nhận được danh hiệu ảnh đế không? Vào đêm hôm ấy, anh đã đến khách sạn Tinh Quang với một nữ nhân khác. Vì tôi làm bên tiếp tân nên là người trực tiếp làm thủ tục nhận phòng cho anh.
Mộ Dung Hãn cũng đã hình dung ra được ký ức ngày hôm đó, lúc đó anh đã đi cùng với Hạ Khánh Liên đến Tinh Quang để ăn mừng nhưng đêm đó lại trở thành một ngày tệ nhất. Hạ Khánh Liên đã đề nghị chia tay với anh. Mỗi lần nhớ lại thì Mộ Dung Hãn đều chìm trong khoảng lặng nhưng bây giờ thì cảm giác ấy chẳng còn mạnh mẽ như trước.
Lý Nhược Hy ngập ngừng rồi lấy hết can đảm hỏi lại anh một câu:
- Vậy anh còn bất kỳ một mối quan hệ tình cảm với ai khác nữa hay không?
Mộ Dung Hãn vẫn nhìn thẳng vào mắt của Lý Nhược Hy mà không hề e ngại vì anh không làm sai chuyện gì, ít nhất là đối với anh.
Nhưng với Lý Nhược Hy, mặc dù câu nói của cô ấy không được liên kết với nhau nhưng anh có thể hiểu. Thứ nhất, cô ấy muốn xác nhận xem anh có duy trì một mối quan hệ yêu đương với ai không, nếu có thì cô sẽ trở thành kẻ thứ ba. Thứ hai, cô ấy có lẽ bị ám ảnh bởi quan niệm đi vào khách sạn là có những mục đích không chân chính.
Lý Nhược Hy suy nghĩ:
- Nhỡ đâu anh ấy nghĩ mình là một con người nhỏ nhen hoặc là một người con gái muốn kiểm soát anh ấy ngay cả khi bọn họ còn chưa có bất cứ ràng buộc gì thì sao đây?
Suy nghĩ ấy của Lý Nhược Hy vừa mới lóe lên thì Mộ Dung Hãn liền giải thích:
- Nhược Hy, anh chưa từng có quan hệ bất chính với ai bao gồm cả quan hệ yêu đương, còn ngày hôm đó, bọn anh đã chia tay nên không có chuyện gì phát sinh cả. Điều cuối cùng, hai năm nay anh vẫn còn độc thân. Vậy em đồng ý làm vợ của anh chứ?
Lý Nhược Hy không nghĩ rằng anh ấy có thể trả lời đúng mục đích của cô khai thác như vậy. Cô nhìn anh ấy với một sự tôn trọng, anh ấy có lẽ là một người đáng tin tưởng. Cho dù Lý Nhược Hy có ngây thơ cỡ nào thì cô cũng đủ biết rằng không phải ai cũng có những suy nghĩ cổ hủ rằng phải giữ gìn trinh tiết như cô. Vì thế, cô không yêu cầu gì quá cao ở Mộ Dung Hãn, một người đã có nhiều năm trong showbiz được.
Sau khi giải đáp toàn bộ thắc mắc thì Lý Nhược Hy liền gật đầu đồng ý:
- Được, em đồng ý.
Nụ cười của Mộ Dung Hãn lúc này đã thật sự làm rung động con tim đóng băng bấy lâu nay của Lý Nhược Hy.
Khoảnh khắc chiếc nhẫn kim loại kia được đeo vào ngón tay áp út của Nhược Hy thì cuộc đời của họ sẽ bước sang một trang mới. Cuộc sống của Nhược Hy sẽ chẳng thể nào yên ổn như trước nhưng đó là lựa chọn của cô nên cô chấp nhận.
Lý Nhược Hy đã sớm chuẩn bị tinh thần cho một cuộc sống hôn nhân, cho dù nó không giống như mong ước của mình thì cô ấy vẫn sẽ chấp nhận.
Danh Sách Chương: