Dạo này, Nhược Hy phải ở nhà một mình nên khá chán chường, cô cũng chẳng hiểu vì sao lại như vậy nữa nhưng chẳng phải trước đây cô cũng đều ở một mình hay sao? Hay là bỗng nhiên thiếu vắng bóng dáng của một người, bỗng dưng không còn người ăn cơm với mình, không còn người bầu bạn với mình nên cô sinh ra cảm giác cô đơn?
Thỉnh thoảng cô có nhận được tin nhắn hỏi thăm từ Mộ Dung Hãn khi đang tập luyện, tin nhắn chúc ngủ ngon, hỏi han về bữa cơm hàng ngày nhưng dường như anh ấy đã tập thành thói quen, những câu từ đều một màu không có biến sắc. Tự dưng trong lòng của Lý Nhược Hy xuất hiện thắc mắc.
- Liệu có phải anh ấy bị ép nên mới nhắn tin, gọi điện cho mình như vậy hàng ngày hay không? Dần dần chuyện này trở thành áp lực rồi.
Lý Nhược Hy không còn sự lựa chọn nào khác, cô cũng chỉ đáp lại anh ấy một cách lịch sự, sự nhiệt tình cũng giảm dần.
Hôm nay cô phải phấn chấn lên vì sẽ là ngày mà cô được gặp ca sĩ hợp tác với mình trong sản phẩm đầu tay.
Khi Lý Nhược Hy bước vào phòng làm việc thì công ty đã bố trí rất chuyên nghiệp, cô chỉ cần ngồi đợi là được.
- Cô Lý, cô ngồi đây đi, lát nữa người của bên Minh Minh kia sẽ đến thôi.
Lý Nhược Hy gật đầu, cô nghe theo sự hướng dẫn của Bế Niên Hạ mà làm theo, đầu tiên là đọc hết bản hướng dẫn, bản lên ý tưởng và đọc qua bản nhạc được soạn sẵn.
Từ đầu tới cuối, Bế Niên Hạ đều nhìn từng cử chỉ của Lý Nhược Hy, khoảng thời gian qua họ không gặp nhau nhiều nhưng anh cũng cảm nhận được con người của cô ấy. Lý Nhược Hy là một người đáng được tôn trọng, bảo vệ nên anh cũng rất do dự khi lừa gạt cô ấy.
Lý Nhược Hy rất chăm chỉ đọc tài liệu, một lát sau thì ca sĩ hợp tác bên Minh Minh cũng tới. Khi anh ta xuất hiện thì ai ai cũng nhận ra, các nhân viên nữ đều xôn xao bàn tán:
- Oa, là Huỳnh Hải Nam kia, cô ấy thật có phúc đấy.
- Tôi không nghĩ là anh ấy đâu.
Huỳnh Hải Nam vốn là một nam diễn viên, ca sĩ hạng A được yêu thích của Minh Minh, xét về vị thế thì dường như anh ta chỉ sau Mộ Dung Hãn.
Ngũ quan khá hài hoà, nghe nói nhan sắc đều là trời sinh chứ không hề có tác động thẩm mỹ.
Huỳnh Hải Nam tiến tới chỗ ngồi theo chỉ dẫn của mình rồi đưa tay chào hỏi với Lý Nhược Hy:
- Chào cô, tôi là Hải Nam, rất vui được hợp tác.
- Dạ vâng, tôi là Lý Nhược Hy, mong được chiếu cố ạ.
Lý Nhược Hy cũng cúi đầu rồi chào hỏi một cách tôn trọng, hai người họ bắt tay rồi thả lỏng nhưng dường như Huỳnh Hải Nam không có ý định buông tay ngay, khi Nhược Hy có phản ứng lại thì anh ta mới chịu buông tay.
Bế Niên Hạ cảm thấy hành động cùng với cách nhìn của Huỳnh Hiểu Nam với Lý Nhược Hy không bình thường nên khá cảnh giác.
Khi âm nhạc được bật lên trong phòng, tất cả đều giữ im lặng để cảm nhạc, sau đó sẽ có nhạc sĩ hát mẫu rồi truyền đạt ý tưởng tới họ. Nhưng điều bất ngờ là nhạc sĩ của bài hát này lại là Huỳnh Hải Nam, vì thế ai ai cũng thán phục. Cũng vì thế mà Nhược Hy có không ít áp lực khi hợp tác với người tài giỏi như vậy.
Huỳnh Hải Nam lên tiếng trước:
- Nhược Hy, đoạn nhạc này có pha một chút dân gian nên rất hợp với cô đó.
Lý Nhược Hy cũng hát nhẩm thử trong đầu thì thấy khá hợp với mình nên gật đầu:
- Vâng, vậy tôi sẽ cố gắng.
Sau một hồi làm việc với nhau thì bọn họ sẽ hợp tác hát một ca khúc nhạc phim cổ trang nên giọng hát cùng với phong cách của Lý Nhược Hy hoàn toàn phù hợp. Vì Huỳnh Hải Nam là ca sĩ chuyên nghiệp nên anh ta sẽ không cảm thấy khó khăn gì.
Sau khi kết thúc buổi họp đầu tiên thì Huỳnh Hải Nam thân thiện mời Lý Nhược Hy:
- Nhược Hy, cô có bận không? Chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé, tôi biết một nhà hàng rất ổn.
Lý Nhược Hy không cần quá nhiều thời gian để suy nghĩ, cô lập tức từ chối:
- Cảm ơn vì lời mời của anh, tối tôi có việc bận nên hẹn anh khi khác nhé.
Huỳnh Hải Nam cười trừ rồi gật đầu, anh ta cũng chỉ nói thêm:
- Vậy à, thế thì hẹn gặp lại cô sau nhé.
Lý Nhược Hy gật đầu rồi cười lịch sự. Bế Niên Hạ đợi mọi người rời đi hết thì ở lại phòng họp nói chuyện với cô.
- Nhược Hy, cô nên cảnh giác nhé, hạng người như Huỳnh Hải Nam không thể coi thường được đâu, anh ta cũng chẳng trong sạch gì.
Lý Nhược Hy có thể cảm nhận được mức độ cảnh báo từ đôi mắt chân thành kia của Bế Niên Hạ, có lẽ anh ấy không nói dối cô đâu. Mặc dù cô chưa cảm nhận được điều gì quá lạ nhưng mời dùng bữa khi mới gặp lần đầu thì đúng là nhiệt tình hơi quá rồi.
- Ừm, tôi sẽ chú ý.
Bế Niên Hạ chưa hoàn toàn yên tâm nên nói thêm:
- Nhược Hy, lần này là do Mộ tổng sắp xếp, tôi hy vọng cô sẽ cố gắng nhé.
Lý Nhược Hy đã định rời đi nhưng khi nghe thấy câu nói này từ Bế Niên Hạ thì đã khiến cô chậm lại một nhịp. Câu nói của anh ấy là sao, chẳng lẽ cô vẫn chưa đủ nỗ lực à?
Câu chuyện nhanh chóng kết thúc, căn phòng chỉ còn lại Bế Niên Hạ, anh ta cúi đầu rồi xoa mặt bất lực. Vốn dĩ tất cả đều là chủ đích của Mộ Dung Hãn nên anh ta không thể làm khác.
Nhớ lại lúc đó, câu nói của Mộ Dung Hãn đã thâm nhập vào trí óc của anh:
- Chẳng phải cậu cũng cảm tình với cô ấy hay sao? Vậy thì cứ làm những gì trái tim mách bảo, cậu hiểu ý tôi chứ?
Danh Sách Chương: