Khi anh trở về phòng ngủ của họ, anh thẫn thờ mở cửa quần áo ra rồi nhìn ngắm một hồi, cô ấy vẫn treo rất nhiều váy vóc ở đây nhưng dường như những bộ quần áo cô đơn giản mà cô ấy từng mặc trước kia thì đều mang đi.
- Lý Nhược Hy, em có nhất thiết phải vạch rõ giới hạn với anh như vậy không?
Thậm chí anh chạm mắt tới bàn trang điểm đầu giường thì mới biết, cô ấy đã để chiếc nhẫn cưới ở lại.
Mộ Dung Hãn bất lực mà ngồi sụp xuống đất, lưng dựa vào giường rồi nhìn lên trần nhà. Tinh thần rất suy sụp nhưng anh vẫn nuôi hy vọng tìm kiếm cô nên gọi điện về cho bố Mộ Dung.
- Bố, bố tìm thấy cô ấy chưa? Con đã xem camera rồi nhưng phải đợi kết quả điều tra đã.
Mộ Dung Kiên cáu gắt lên:
- Cậu làm thế nào thì làm. Bà nội còn đang chưa tỉnh lại đây này, Nhược Hy thì không tìm thấy ở đâu. Cậu xem, vì cậu mà bao nhiêu thứ đang hỗn độn lên rồi.
Nghe thấy vậy thì Mộ Dung Hãn hỏi thêm:
- Bà nội như thế nào rồi ạ? Có gì đáng ngại không?
Mộ Dung Kiên cũng không thèm trả lời, ông lập tức cúp máy.
Mộ Dung Hãn không nhận được phản hồi nên đứng dậy rồi lái xe về nhà chính.
Trên đường lớn, chiếc ô tô của Mộ Dung Hãn len lỏi ở giữa dòng xe cộ hỗn tạp, thậm chí vì mải suy nghĩ về Lý Nhược Hy và bà nội mà anh còn suýt nữa tông vào xe của ô tô của người khác khi đang đứng đợi đèn đỏ.
- Hừ.
Anh kêu lên vì sự bất lực của chính mình, tại sao cái gì cũng rủ rỉ nhau đến rồi chồng chất lên người của anh vậy? Mộ Dung Hãn tức giận đập tay vào vô lăng, tiếng còi vang lên khiến cho cả vùng hoảng hốt. Sau khi đèn xanh hiện lên thì anh phóng như điên về nhà chính.
Anh chạy rất nhanh vào cửa chính sau khi đậu xe ngay trước cửa nhà nhưng mà anh lại không được vào.
- Cậu chủ, ông chủ không cho cậu vào nhà.
Anh thắc mắc hỏi lại:
- Tại sao?
Một nhân viên khác lập tức nói thêm:
- Ông chủ truyền lời tới cậu, bao giờ cậu tìm thấy mợ chủ thì mới được vào nhà.
Một mình Mộ Dung Hãn thì chắc chắn không thể chống nổi hàng năm sáu nhân viên bảo an ở đây được, họ đều to lớn, còn được rèn luyện rất kỹ càng. Anh chỉ đành bất lực rời đi. Trước khi đó thì anh hét lớn lên.
- Nhất định con sẽ tìm được cô ấy mà.
Nói xong thì anh liền rời đi, anh lái xe xuyên đêm về chung cư cũ mà cô từng ở nhưng sự tìm kiếm này cũng vô ích, vì khi anh hỏi nhân viên trực ban thì cô ấy không có ở đây.
Ngay trong đêm đó, anh lái xe về quê của Lý Nhược Hy. Mặc kệ rằng cô ấy có thể không ở đó nhưng dù chỉ là một chút khả năng thì anh cũng muốn thử.
Khi anh về chỗ căn nhà cũ đó đã là hơn bảy giờ sáng rồi, chỉ mong sẽ có phép màu xảy ra và thật sự nó đã đến. Khoảnh khắc anh nhìn thấy cửa chính mở thì cảm xúc của anh như vỡ oà, anh chạy nhanh vào rồi gọi lớn tên của cô:
- Lý Nhược Hy, em ở trong đó đúng không?
Hiện tại, cảm giác của Mộ Dung Hãn có bao nhiêu hào hứng thì có bấy nhiêu thất vọng, người đang dọn dẹp ở bên trong nhà không phải là Lý Nhược Hy mà chính là một người phụ nữ trung niên nào đó. Anh bình tĩnh lại rồi hỏi:
- Cô gì ơi, cho cháu hỏi, Lý Nhược Hy có từng đến đây không ạ?
Người phụ nữ đó lập tức hỏi lại:
- Cậu là ai?
Mộ Dung Hãn nhanh nhẹn đáp:
- Cháu là chồng của cô ấy. Cô có thấy Nhược Hy ở đâu không ạ, hoặc cô ấy có từng tới đây không ạ?
Người phụ nữ trung niên kia nhìn anh một lượt, sau khi đủ tin tưởng thì mới nói:
- Trưa hôm qua nó cũng có về qua đây một lát, còn nhờ tôi trông coi căn nhà này hộ nó. Nhưng bây giờ thì tôi không biết con bé đi đâu cả.
Một lần nữa, Mộ Dung Hãn hy vọng bao nhiêu thì tuyệt vọng bấy nhiêu. Bây giờ, anh không biết tìm cô ở đâu được cả. Dần dần anh rơi vào thế bế tắc.
Khi người phụ nữ trung niên rời đi thì chỉ còn một mình Mộ Dung Hãn ở lại, anh nhìn xung quanh, đặc biệt là chiếc giường anh từng ngủ ở kia, tất cả ký ức ùa về khiến bản thân anh thêm hoài niệm.
Anh đã lái xe gần nghìn cây số, xuyên đêm để tìm cô nhưng sự nỗ lực của anh đều là vô ích.
Bỗng nhiên anh nhận được điện thoại của Bế Niên Hạ:
- Mộ tổng, ngài mau xem tin tức của Lý Nhược Hy đi, cô ấy lên trang nhất luôn rồi ạ.
Mộ Dung Hãn không đáp lại Bế Niên Hạ mà nhanh chóng bật dữ liệu máy rồi đọc tin tức. Trên màn hình điện thoại hiện rõ tiêu đề “Lý Nhược Hy, nghệ sĩ mới của An Mỗ được coi là người phụ nữ tận dụng thời cơ nhất showbiz.”.
Sau khi đọc qua một lượt, anh phát hiện ra những bức hình ảnh này đều có cả anh và cô ấy trong khung hình, kể cả những bức ảnh ở bệnh viện, ở khách sạn mà họ từng ở khi đóng phim, kể cả ở trên công ty. Có vẻ như anh và cô đều bị theo dõi từ rất lâu rồi thì phải.
- Không cần biết là ai gây ra nhưng tất cả đều phải trả giá cho việc này.
Mộ Dung Hãn không nhịn được liền quay lại thành phố ngay lập tức.
***
Ở trong một căn phòng ngủ nhỏ, Tinh Hà (giáo viên dạy nhảy cho Lý Nhược Hy trước kia) đang nổi giận với Lương Hoài:
- Anh bị điên hay sao mà tung tin như vậy?
Lương Hoài chỉ ngồi im trên giường, mặc kệ Tinh Hà mắng mỏ mình. Sau một hồi cãi nhau thì cuối cùng mới lên tiếng:
- Vì anh thích.
Câu trả lời mà Tinh Hà mong muốn không phải như vậy, cô liền lắc đầu rồi khó chịu nói:
- Anh điên thật rồi, tỉnh táo lại đi.
Lương Hoài cũng không nhịn được mà lập tức đứng dậy, anh tiến gần hơn đến chỗ Tinh Hà rồi nói:
- Anh chỉ trả lại cho anh ta thôi. Những gì mà Mộ Dung Hãn làm với anh còn tệ hơn như thế nhiều.
Bỗng nhiên Lương Hoài đặt hai tay lên vai của Tinh Hà, sau đó nhìn cô ấy với ánh mắt âu yếm rồi ôm chặt đối phương.
- Tinh Hà, em cứ coi như không biết chuyện này đi, sau này chúng ta sẽ có một cuộc sống khác, tốt đẹp hơn.
Tinh Hà bất lực, cô không nhịn được mà thoát khỏi vòng tay kia rồi rời đi.
Danh Sách Chương: