"Thật ra em không định..."
Dư Phỉ còn đang muốn giải thích thì đã bị Trần Thiên đánh gãy lời:
"Ở đây còn có bạn của em, không tiện nói chuyện."
Lúc này Dư Phỉ lấy đâu ra tâm để ý đến bọn họ, cậu chỉ sợ rằng Trần Thiên sẽ tức giận với mình.
Trần Thiên lại lên xe rồi lái xe quay trở lại gara. Mục đích đã hoàn thành! Dựa theo tính cách của cậu thì kiểu gì cũng trong lòng cũng đã sớm sợ rồi, đến lúc đó hắn sẽ có mục đích chính đáng để lộng hành!
Lúc này Dư Phỉ cũng đã lái xe theo hắn đến trước gara của Lý Thái Huyền, thấy Trần Thiên đi ra cậu liền muốn giải thích nhưng lại không biết nói như nào cho phải. Dù sao thì cậu cũng thật sự đã giấu hắn, lại còn bị bắt tại trận, nói gì cũng không thể biện giải được.
"Không tham gia cùng bạn bè nữa sao?"
Trần Thiên chỉ đơn giản hỏi một câu liền đã làm cho cậu tự bổ não ra được rằng hắn đang ám chỉ về việc cậu vốn không đi ăn mà lại đến trường đua xe. Dư Phỉ liền luống cuống muốn giải thích.
"Thật ra em không định giấy anh, chỉ... chỉ là em sợ anh không thích nên mới...không nói với anh." Gấp đến độ nói lắp bắp.
Trần Thiên rất muốn cười nhưng bên ngoài vẫn cố gắng bất biến mà "Ừm" một tiếng.
Không nhận được câu trả lời rõ ràng của Trần Thiên làm cho Dư Phỉ bắt đầu sợ, cậu lo sợ hơn bao giờ hết, đến cả nước mắt cũng sắp không kìm được đến nơi.
Trần Thiên cũng thấy mắt của cậu bắt đầu phiếm hồng, hắn biết rằng mình nên dừng lại ở đây là đủ rồi. Hắn thở dài tiến đến, nâng mặt Dư Phỉ lên để cậu nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Anh không cấm em tham gia vào mấy cái này nhưng anh đã rất giận. Vì em, tại sao em lại không nói với anh? Em nghĩ rằng anh sẽ cấm em sao? Hay chỉ đơn giản là em không dám nói?"
Cậu không trả lời, chỉ sụt sịt vài cái.
"Ai cũng có đam mê, sở thích riêng, anh đương nhiên sẽ không ép em phải từ bỏ nhưng anh yêu cầu em từ nay phải hạn chế lại. Đã hiểu chưa?"
Dư Phỉ liền nói không ra lời, gật đầu một cái xem như đã hiểu.
"Được rồi, lần này anh bỏ qua."
Nói xong liền nhân cơ hội ngoài cửa không có ai mà mỏ một cái lên môi Dư Phỉ, thành công chiếm tiện nghi của người ta rồi cười ra dánh quân tử chính chắn lắc lư định quay đi.
Dư Phỉ cả tai cũng đều đỏ lên. Thấy Trần Thiên định đi cậu liền hồi thần, nắm lại tay áo hắn hỏi.
"Anh đến đây có việc sao? Nếu không, em chờ anh cùng về có được không?"
Trần Thiên là con người trẻ nhưng luôn mang một tâm hồn già dặn, những nơi ngư này tuyệt đối không phải là nơi mà hắn sẽ chọn để thư giãn. Cũng có thể là hẹn.... với tình nhân, nhưng nếu như vậy thì hắn còn xông ra làm gì chứ? Chỉ có thể suy ra là hắn có hẹn công việc gì gì đó mà thôi.
"Em vẫn là nên quay về chỗ bạn đi, có lẽ bây giờ họ đang chờ em quay lại đó. Anh sẽ về trước." Xoa đầu cậu rồi quay về con đường dẫn đến nhà hàng.
Lúc này Lý Thái Huyền đã đứng trước cửa chờ hắn:
"Trần đổng thật lợi hại! Không nhìn ra ngài còn có một tay lái kinh thiên như vậy! Khúc cua lộn vòng đó của ngài làm cho gần như cả khán đài đều tắt tiếng luôn đó!" Gã kích động muốn hỏi thêm nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại
"Thật ra cũng không có gì đáng nói, chỉ là thời mới đôi mươi ham mê chơi bời nên mới luyện thành một ít kỹ thuật." Hừ! Trèo đèo lội suối sáu năm của ta đó!
"Ngài đừng khiêm tốn như vậy a! Nếu đổi thành người khác có khi đã sớm chổng bốn bánh lên thiên rồi!"
Gã còn muốn hỏi đến quan hệ của hắn với thiếu niên kia nhưng mà "có thờ có thiêng, có kiêng có lành" vẫn là giả vờ quên đi!
"Thời gian đã không còn sớm, đành phải nói lời tạm biệt với Lý đại thiếu rồi!"
"Được, tôi chờ ngài ngày mai. Đúng rồi! Vị trợ lý của Trần đổng ngài mới nhờ tôi chuyển lời lại rằng vì cậu ấy có việc gấp nên phải lập tức quay về. Tôi đã giúp an bài một chiếc xe cho ngài, mong Trần đổng bỏ qua giúp cho cậu ấy."
"Hàm Hiểu có việc? Sao không gọi lại một tiếng nhỉ? Cậu ấy đã đi được lâu chưa?"
"Vừa mới đây mà thôi, nhưng nhìn dáng vẻ vội vã của cậu ấy có lẽ là đã sớm đi xa mất rồi. Điện thoại của cậu ấy hết pin nên mới nhờ tôi chuyển lời."
Quái lạ? Việc đột xuất đến mức nào mà có thể bỏ cả sếp lớn của mình cho được?
"Vậy được rồi, để tôi gọi điện cho tài xế đến đón. Lý thiếu, cậu không cần nhọc lòng đâu."
Mẹ dạy "không được tự tiện lên xe của người lạ"!
Càng không thể mặt dày quay lại đi cùng xe với Dư Phỉ, hắn chỉ có thể ngồi chờ xe đến đón.
__________
Bên phía Dư Phỉ, sau khi thấy cậu quay lại mọi người liền tò mò kéo cậu đi, muốn hỏi cậu mấy câu.
"A Phỉ, cậu có quen Trần lão đổng sao? Vậy mà chả phổ cập kiến thức cho anh em gì cả!"
"Ha ha! Đúng đó! Chúng tôi vẫn còn đang mong muốn bắt tay thần tượng một lần đây!"
Mọi người ai cũng muốn nói nhưng hiển nhiên không ai chủ động đi hỏi về mối quan hệ của bọn họ. Được Lệ Thanh chỉ điểm như vậy cũng đủ rồi.
Bỗng một người trong nhóm thiếu niên bên cạnh lên tiếng:
"Có gì mà ngạc nhiên chứ? Cùng lắm cũng chỉ là một cái nhân tình nhỏ bé, ngoại hình đẹp chút nên được Trần đổng để mắt đến mà thôi. cũng chẳng có gì hay ho để mà hỏi."
Mấy người bạn của cậu ta thấy thế liền tiến lên kéo cậu ta lại, ngăn cho việc xỉa xói tiếp tục diễn ra:
"Cậu thôi đi! Đừng có tự nhiên lại dở chứng ở đây!" Sau đó liền hướng đến nói với bên Dư Phỉ cười cười:
"Xin lỗi, tính tình cậu ấy chính là tùy tiện như vậy. Mong là mọi người đừng để tâm."
"Tôi nói có gì không đúng?! Người trẻ tuổi, có chút nhan sắc như vậy mà lại quen Trần Thiên, ngoài cái mối quan hệ bao nuôi thì còn có gì nữa?!"
Không để người khác kịp ngăn cản, cậu ta lại tiếp tục nói với vẻ khinh thường:
"Nhìn thử xe của cậu ta xem! Một sinh viên, dù có là con nhà thế gia thì chắc gì đã có đủ tiền cho cậu ta mua nó?! Thử hỏi xem, ngoài Trần Thiên ra còn ai có thể cho cậu ta!"
"Là tôi đưa đó." Một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên từ trong cửa thang bộ cắt đứt mọi âm thanh huyên náo của đám người.
"Đúng là tôi đưa cho cậu ấy, các người có ý kiến gì sao?"
Trần Thiên bước ra, đem theo một cỗ uy áp mãnh liệt khiến tất cả sợ tới mức không dám ho he ra một lời. Hắn nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt sắc bén nguy hiểm dừng lại trên người thanh niên vừa mạnh mẽ lên án người khác kia.
Trần Thiên có một thói quen, khi nhìn chăm chú vào người khác hắn sẽ nhíu chặt mày lại, bây giờ chính cái thói quen ấy lại doạ cho đám thanh thiếu niên này chân mềm, tay run đến không muốn đứng vững nổi.
"Trần...Trần, Trần đổng vừa...vừa rồi chỉ là cậu ấy lỡ lời, mong ngài rộng lượng bỏ qua." Một người có vẻ lớn nhất nhóm đứng ra nói, kéo thiếu niên vừa rồi còn mạnh miệng ra sau.
"Lỡ lời? Lỡ đến cả họ tên của tôi cũng dám lỡ ra luôn?"
Nói gì thì nói, tâm thái của kẻ "giết thi" sáu năm cũng tương đương như một kẻ giết người sáu năm vậy. Chính là đều mang một cái dạng nguy hiểm không nói thành lời nhưng vẫn có thể làm cho kẻ khác sợ hãi.
"Sao vậy? Có gan nói không có gan nhận còn phải để người khác chắn thay cho mình?"
Hắn kéo Dư Phỉ đến bên cạnh:
"Đến đây, xin lỗi cậu ấy, nhanh hoặc để tôi cho cậu cảm nhận nhiệt độ của mặt sàn."
Thiếu niên kia sợ sệt cố níu kéo lấy tay áo của người thanh niên cầu cứu ai ngờ lại còn bị hắn kéo lên trước đối mặt với hai người. Nhìn Dư Phỉ xong lại nhìn đến thần sắc của Trần Thiên, cậu ta liền lấy hơi, lí nhí nói ra tiếng:
"Tôi xin lỗi."
"Cậu nói như vậy là cho muỗi nghe hay sao? Nói to lên!" Trần Thiên tai thính đó! Nhưng đều tại người này nói nhỏ quá thôi, hắn sợ Dư Phỉ nghe không rõ.
"Tôi xin lỗi!"
"Vì cái gì xin lỗi?" Hắn còn chưa có bỏ qua đâu.
"Xin... xin lỗi vì đã nói mấy lời không hay về cậu!"
"Còn gì nữa?"
"Xin lỗi vì... không có phép tắc trên dưới mà gọi thẳng tên của Trần đổng." Nói xong hốc mắt đều đã đỏ lên luôn.
Nghiêm Dư Phỉ không nhìn nổi nữa liền lấy khuỷu tay huých nhẹ vào cánh tay hắn.
"Được rồi, xem như cậu thức thời." Nói xong hắn cầm lấy tay của Dư Phỉ, trước mặt mọi người mà thẳng thừng tuyên bố:
"Dư Phỉ không phải là tình nhân, cậu ấy chính là vợ chưa cưới của tôi nên đương nhiên, việc bôi nhọ cậu ấy cũng chính là đang trực tiếp thách thức tôi! Từ sự việc hôm nay, tốt nhất các người hãy lấy đó làm gương!"
Nghiêm Dư Phỉ chấn động!!
Mọi người cũng đều chấn động!!!
____________________________________
Danh Sách Chương: