Bị ném vào giữa đàn tang thi, cảm nhận từng thớ thịt trên người dường như đang rơi khỏi cơ thể. Thật ra cũng không thê thảm lắm như mình nghĩ.
Tranh giành sự sống sáu năm, không ngày nào hắn có được một giấc ngủ yên bình. Nếu không phải canh chừng tang thi thì chính là đề phòng con người. Trong thế giới loạn lạc này hắn thật sự không thể tin tưởng được kẻ nào rồi.
À! có một người! Nhưng người ấy cũng đã chết rồi. Chết vì muốn hắn được sống.
Ai mà biết được, với bao nhiêu người từng qua tay hắn cuối cùng lại chỉ dư lại một nhóc con trói gà còn không chặt dám xông ra kéo hắn khỏi cái chết chứ.
Ký ức trước kia như đang ùa về, nhồi nhét đầy trong đầu hắn.
Ừm... tên của nhóc đó là... Nghiêm Dư Phỉ. Nhớ lại trước kia, nhóc con đó giống như cái đuôi lúc nào cũng bám theo hắn chỉ vì một chữ "đẹp". Đích xác là một phường nhan khống.
Từ đầu vốn đã xác định hai người sẽ chỉ là cái quan hệ 419 mà thôi, cuối cùng dưới sự bám riết của Dư Phỉ hắn cũng đành mặc kệ. Một bên dây dưa cùng cậu, một bên lại cùng người khác.
Đừng trách hắn là tra nam, Dư Phỉ cũng không hề có ý kiến, dù gì thì cũng là loại quan hệ miễn cưỡng, cậu không có quyền cấm hắn.
Nghiêm Dư Phỉ bao dung bao nhiêu cuối cùng cũng thành công dành được một ít tình cảm chân thực của hắn. nhưng ông trời không theo ý con người, đương lúc cả hai đang có tiến triển tốt thì mạt thế giáng xuống, tang thi tràn vào thành phố.
Lúc đó hắn đang còn ngủ say sau một đêm chè chén, vẫn là Dư Phỉ lo cho hắn nên chạy từ trường học đến nhà lôi hắn dậy sau đó cả hai cùng chạy đến khu tị nạn tạm thời.
Đáng lẽ đến tận đây rồi cả hai sẽ được an toàn ai mà ngờ rằng người tình cũ của hắn lại nảy sinh lòng căm hận, cố tình muốn cho hắn vào chỗ chết. Cũng chính lúc nguy cấp, không hiểu là Dư Phỉ lấy đâu ra sức lực đẩy hắn một phát lên xe máy bay.
Chưa bao giờ hắn muốn đánh chết mình đến vậy. Lần cuối hắn thấy Nghiêm Dư Phỉ là khi cậu một bước nhảy xuống khỏi toà nhà, theo sau lưng là một đàn tang thi lần lượt lao tới.
____
Cổ họng hắn đau rát, là một con tang thi đang cắn cổ họng hắn, máu tươi tràn lên gương mặt, giờ đây hắn ngoài màu đỏ ra thì hình như còn nhìn thấy thấp thoáng gương mặt của Nghiên Dư Phỉ hahaha! Được thôi! Chết thì chết!
Hắn! Trần Thiên! Không sợ trời, không sợ đất! Chết đã là gì!?
____
Trước mắt tối sầm, cả cơ thể hắn lâng lâng thoải mái cứ như người vừa bị xé xác không phải hắn vậy.
Chẳng biết qua bao lâu, bỗng hắn cảm thấy dưới lưng một trận mềm mại, chưa kịp load thì đột nhiên tiếng đồng hồ báo thức vang lên ngay bên tai, giật đến nỗi như muốn gọi hồn hắn.
Nặng nề nhấc mí mắt lên, hắn theo bản năng nhanh chóng vươn tay tắt đi đồng hồ. Ở mạt thế, mấy thứ như đồng hồ báo thức chính là một loại nguy hiểm tiềm ẩn.
Tắt xong hắn như chợt nhận ra gì đó liền bật người dậy, xem xét xung quanh. Căn phòng hắn đang ở là một phòng rộng rãi, tuy bài trí không quá xa hoa nhưng tổng thể lại trông rất hiện đại.
Trần Thiên ngẩn người, nhìn căn phòng hơi quen quen?
Khoan!? Đây chính là phòng ngủ của hắn!
Hắn cứ ngồi như vậy một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, mò mẫn tìm mấy thứ thiết bị điện tử có thể truy xét ngày tháng.
Trên đồng hồ hiển thị là bốn giờ ba mươi phút sáng, ngoài trời bây giờ mới chỉ hơi hửng chút ánh sáng.
Vớ được điện thoại, hắn thử mở ra nhưng điện thoại lại không lên nguồn.
Hắn từ bỏ, đứng lên thử bật công tắc đèn, căn phòng bỗng chống loé sáng khiến Trần Thiên không kịp thích nghi làm hắn phải nheo mắt lại. Vậy mà thật sự có điện a!?
Mở cửa ra khỏi phòng ngủ. Trần Thiên đi đến phòng sinh hoạt chung mở ti vi lên, cuối cùng cũng có thứ có thể cho hắn thông tin cụ thể rồi.
Ngày 5 tháng 4 năm 20xx.
Đùa nhau sao?! Hắn xuyên về tận sáu năm trước?!
Trần Thiên dí sát vào chiếc ti vi như thể không tin được vào mắt mình. Lát sau hắn hồi thần lại cũng đã qua mười phút, hắn đi thị sát xung quanh. Nếu không nhầm thì đây hẳn là căn biệt thự hắn mới mua được không lâu. Vì kiến trúc hiện đại nên hắn thực thích căn biệt thự này, vừa nhìn liền mua.
Trần Thiên dừng lại trước khung ảnh nhỏ được đặt trên bàn trà cạnh ban công. Trong ảnh chụp chính là hắn và Dư Phỉ lúc mới chuyển đến đây. Thiếu niên cười đến dương quang sáng lạn đang cố lôi kéo hắn nhìn vào camera.
A! Lúc này chưa có mạt thế! chưa có mạt thế tức là Dư Phỉ còn sống!
Trần Thiên vui mừng muối gọi điện cho Dư Phỉ! Hắn tìm đến điện thoại bàn nhưng nhất thời lại không nhớ được số điện thoại của cậu, điện thoại bàn đặt đó dù sao cũng chẳng ai dùng đến hiển nhiên là cũng không có lưu số của Dư Phỉ. Thêm một điều nữa là hình như hắn cũng không có nhớ mật khẩu điện thoại của mình.
Thảm rồi!
Hôm nay là thứ bảy hắn không cần phải đến công ty, đồng thời cũng là ngày nghỉ của Dư Phỉ. Nếu hắn tính không sai thì có thể không lâu nữa cậu sẽ về đây.
Lại tính tính một chút, cách ngày mà tang thi tràn vào thành phố còn có năm ngày. Hắn muốn tranh thủ lúc này để thu thập lương thực nhiều nhất có thể.
Trước tiên hắn quyết định đi tắm rửa, lâu rồi hắn mới có thể dùng nhiều nước như vậy. Ở mạt thế, bất kể là thứ gì có ích cho sinh hoạt đều phải sử dụng thật tiết kiệm. Cả cơ thể hắn như được gột rửa một trận, hơi nước bốc lên làm mờ tấm gương nhưng trước sau cũng không thể làm lu mờ đi hình dáng thân thể hắn.
Trần Thiên lau đi hơi nước, đứng lặng quan sát chính mình trong gương. Lúc này hắn hai mươi chín tuổi, đương tuổi nhiệt huyết còn tràn trề, gương mặt hắn bây giờ chính là đã thiếu đi vài phần lãnh khốc mà hắn tạo ra trong sáu năm lăn lộn.
Sinh tồn trong mạt thế đã để lại cho hắn không ít những vết sẹo lớn nhỏ có đủ nhưng thân xác này vẫn là thân thể trước kia, không tì vết.
Ngắm nghía đủ rồi, nhìn thêm nữa cũng không đẹp ra thêm!
Ra khỏi phòng tắm hắn đến tủ lấy đại ra một bộ đồ mặc lên người, lúc này đồng hồ đã điểm năm giờ hai mươi phút. Trần Thiên sạc lại chiếc điện thoại sợ nhỡ đâu Dư Phỉ có gọi thì hắn còn có thể bắt máy. Hắn rảo bước xuống đến phòng bếp định tự làm cho mình bữa sáng.
Sau đó hắn nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng:
Ngoại trừ nước, trong cái nhà này không hề có lấy một chút đồ ăn!!!
Cuối cùng vẫn là Trần Thiên phải tự mình cầm ví ra khỏi nhà.
___________________
Danh Sách Chương: