Mạc Thư Kỷ là con gái trưởng của Đình gia, trước kia tên của cô là Đình Thư Kỷ.
Cô luôn được mọi người biết đến là một trong những đại tiểu thư nhà danh giá được nhiều người mơ ước nhất!
Ngoại hình xuất sắc, tính cách ôn hoà lại còn rất thông minh. Tuy vậy nhưng việc được sinh ra trong một gia tộc lớn, lâu đời lại cổ hủ chính là một sự bức bách cực lớn đối với cô.
Thư Kỷ có người yêu, là một cô gái. Điều này chẳng mấy mà bị gia đình phát hiện, cả nhà cô gái nọ đều bị Đình gia chèn ép đến nỗi người nhà "tự sát", bản thân cô gái đó cũng không thể chịu đựng được mà rời xa Thư Kỷ.
Cứ cho rằng Thư Kỷ sẽ vì bị làm khó mà chùn bước nhưng tất cả đều không thể ngờ rằng một cô gái bình thường điềm đạm ít nói lại đột ngột khiến cho cả trên cả dưới Đình gia đều đứng ngồi không yên.
Chuyện đến nước vỡ bờ, tất cả mới biết cô gái mà họ cho rằng đã mắn trong lòng bàn tay ấy thực ra lại đang nắm thóp bọn họ trong tay.
Bốn mươi phần trăm cổ phần Đình thị, hơn năm mươi phần trăm các đường dây buôn bán, sở hữu lò sản xuất vũ khí ngầm cùng đội lính đánh thuê có tiếng nhất vùng ngoại quyền.
Sau khi khiến cho Đình thị không ngóc đầu lên nổi, Đình Thư Kỷ rời khỏi Đình gia và đổi tên thành Mạc Thư Kỷ theo họ của mẹ cô, từ đó không còn dính dáng đến cái Đình gia kia nữa.
Nói chung thì cả tính cách và ngoại hình đều thay đổi đến không nhận ra cô gái hiền dịu trước kia đâu.
Thư Kỷ sống rất kín tiếng, cũng rất ít khi ra khỏi thành trì của mình.
Vậy là Thư Kỷ cũng xuất hiện rồi, không lẽ đây chính là thứ được gọi là định mệnh?! Có nên làm quen không?
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc xong, khi lại trở bàn ăn Dư Phỉ lại tiếp tục được nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Trần Thiên.
"...."
Dư Phỉ: Hôm nay gặp được nhiều người quen nhỉ?
Trần Thiên: Hay là chạy luôn nhỉ? Nhưng Dư Phỉ đã mất công chỉ hắn đến tận đây, không thể cứ như vậy mà cuốn gói được.
"Hôm nay đúng là một ngày may mắn! Hay là tối nay chúng ta ăn mừng chút đi nhỉ? Dù sao cũng là cuối tuần" Xem như tiệc tại gia để chuẩn bị nói lời tạm biệt với thời bình.
"Nghe cũng hay đó! Anh định mời người đến không?"
"Có chứ, để xem nào... có Triệu Hàm Hiểu, Hướng Lan_Hướng Linh,..."
"Cả Bảo bối nhỏ nữa đi!"
Đăng Thanh Đồ là em họ của Trần Thiên. Còn Bảo bối nhỏ là con trai của Đăng Thanh Đồ và Bạch Trạch.
Tên thật của Bảo bối nhỏ là Đăng Thanh Phong. Thanh Đồ và Bạch Trạch là một trong số ít những cặp đồng giới có thể có con thông qua thụ thai tự nhiên.
"Được, vậy để lát gọi cho Đăng Thanh Đồ và Bạch Trạch đưa Bảo bối nhỏ đến. Em muốn gọi ai tới thì cứ gọi thêm nhé."
"Em cũng chỉ có Lệ Thanh để gọi thôi."
Hai người bàn chuyện ăn uống, khi ấy cũng có một đôi mắt đang chăm chăm quan sát hai người từ xa.
_________
Do đã có kế hoạch cho buổi tiệc tối nên Dư Phỉ cũng muốn nhanh chóng trở về để chuẩn bị.
Sau khi dùng bữa xong, họ được nhân viên mời đến văn phòng chính để bàn giao xe, Dư Phỉ vì không muốn tách ra đi riêng nên đã lấy lý do là không biết đi xe để bọn họ giao đến tận nơi.
Thấy được ý đồ của cậu, Trần Thiên liền hung ác chọt vào eo cậu trêu một tiếng.
"Thì ra bạn học Nghiêm không biết lái xe nga! Thật là bây giờ mới được biết."
"Ngại quá, thứ bạn học Trần không biết còn nhiều lắm."
Trần Thiên cười cười, mỏ lên mặt cậu một cái.
"Phường lưu manh!"
"Em cũng chơi với lưu manh đó thôi!"
Sau khi cầm trên tay mọi giấy tờ cần thiết, hai người lại tay trong tay trở về căn nhà "nhỏ", đương nhiên cũng không quên mua đồ chuẩn bị cho tiệc tối.
"Đừng quên là ngày mai chúng ta có việc đến cục dân chính đấy nhé!"
"Đương nhiên, làm sao em quên được ngày trọng đại như vậy."
__________
Trần Thiên quyết định sẽ làm một tiệc nướng ngoài trời, đến gần tối Hướng Lan và Hướng Linh là hai người đầu tiên xuất hiện.
Họ là cặp chị em sinh đôi, Hướng Lan là chị gái còn Hướng Linh là em trai. Hai người cùng Trần Thiên và Triệu Hàm Hiểu đều là đồng học từ một trường mà ra.
"Trần đổng nha! Lâu lắm rồi cậu mới mời bạn bè đến nhà, đừng nói với tôi là cậu lại có ý đồ gì xấu xa đấy nhá?!"
Hướng Lan vỗ *bụp* vào vai Trần Thiên hỏi, cô là người hướng ngoại, tính cách có chút mạnh mẽ nên đến giờ vẫn chưa có ý định tìm đối tượng kết hôn.
"Mỹ nữ à, tôi rất đứng đắn!" Trần Thiên cũng đã sớm quen với mấy cái vỗ "chấn động" này của cô nên cũng chỉ đơn giản biện hộ.
"Hai người chuẩn bị xong rồi chứ? chúng tôi có mua thêm ít thức ăn, còn cần giúp chỗ nào không?" Hướng Linh đi sau cầm theo một túi xách.
"Lò nướng ngoài trời đã bày biện xong, giờ chỉ còn bày thức ăn sống ra thôi."
Hướng Linh cũng là năng động như chị mình vậy, cậu đưa đồ cho Dư Phỉ rồi lại chạy đến giúp chuẩn bị đồ sống.
Tiếp sau đó là Lệ Thanh, tuy biết hai người là tình nhân hơn hai năm nhưng đây cũng là lần đầu Lệ Thanh đến đây.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3. Nào Hay Xuân Mênh Mông
4. Hoa Dại - Ai Thương?
=====================================
"Trần đổng, Dư Phỉ chào mọi người! Ngại quá, hôm nay không kịp mua gì, tôi chỉ đem theo chút quà."
"Bạn học Lệ không cần khách sáo! Đã là bạn của Dư Phỉ thì cũng là bạn tôi thôi, mau vào nhà đi."
Không lâu sau Đăng Thanh Đồ và Bạch Trạch cũng đến, còn xách theo Bảo bối nhỏ. Nhóc con ở trên tay Đăng Thanh Đồ sau khi được thả xuống đất chẳng khác gì như cá gặp nước, chạy lượn như cá cảnh.
"Bảo bối nhỏ!"
Nghe được tiếng Dư Phỉ, Bảo bối lập tức liền phi thân thể béo ịt, trắng múp, lật đật chạy đến.
"A Phỉ! A Phỉ!" Nhóc con tuy tay chân phát triển, cũng có thể hiểu được người lớn nói gì nhưng chính nhóc lại rất chậm trong việc tập nói.
Mấy từ đơn giản thì còn có thể chứ mấy câu khó nhằn hơi dài chút thì nhóc bó tay, gọi A Phỉ là do Trần Thiên thi thoảng thường gọi cậu như vậy nên nhóc mới học gọi, theo hơn nữa còn rất dễ phát âm.
"Bảo bối nhỏ, có nhớ A Phỉ không?"
"Nhớ! Nhớ lớn lắm!" Tuy cách dùng từ còn có chút vấn đề...
"Oa! Lớn đến như nào vậy?" Dư Phỉ ôm nhóc con lên, thơm một cái *bẹp* lên má nhóc.
"Lớn...... lớn lắm! Lớn như Trần thúc!"
Trần Thiên:..........
Ở đây đâu có thiếu gì người lớn đâu!
"Thật sao?! Lớn như Trần thúc thật sao?" Trần Thiên tiến đến gần, cọ mặt vào cổ vai Bảo bối làm nhóc con bị nhột chỉ có thể cười khanh khách.
"Còn thiếu gì nữa không để tôi giúp."
"Chỉ còn thiếu mỗi người nữa thôi, đồ đạc đều đã bày biện đủ."
Gần mười phút sau, người cuối cùng là Triệu Hàm Hiểu cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện, lúc này đây mọi người đã đầy đủ, chỉ có việc chờ ăn.
"Mọi người không biết đâu, hôm nay đột nhiên được Trần đổng này mời ăn tôi còn nghi lắm! Sợ nhất là lão ấy định làm vị gì nữa lên đầu mình cơ!" Hướng Linh nốc xong vài cốc bia liền bắt đầu ba hoa.
"Ăn nhiều nhất còn muốn nghi nghiếc cái gì? Không phải cậu thâu nhiều nhất đấy thôi?!" Trần Thiên đập một cái lên vai Hướng Linh.
"Thì cậu có bao giờ mời người ta đến nhà đâu?"
"Thật ra tôi cũng muốn thông báo với mọi người một chuyện."
Trần Thiên đặt cốc bia xuống, vẻ mặt nghiêm trọng. Mọi người cũng bắt đầu trịnh trọng mà nghe.
"Thật ra....." Hắn nói được một câu lại ngập ngừng, nghiêm trọng mà vuốt mặt.
Tất cả, mỗi người một suy nghĩ riêng. Không lẽ tên này bị bệnh gì gì đó rồi công ty phá sản các kiểu....
"Cậu mau nói đi! Chuyện đâu còn có đó, nói ra biết đâu chúng tôi còn giúp được cậu." Hướng Lan vỗ vai hắn, an ủi động viên vài câu.
"Ài.... Thật ra, tôi và Dư Phỉ định ngày mai sẽ đăng ký kết hôn."
Mọi người:............ Mịa thằng dở người!
Bàn tay của Hướng Lan chuyển từ vỗ vai an ủi sang chế độ đập ruồi. Đập cho hắn một cái vang giòn!
Danh Sách Chương: