Chương 1: Cơn ác mộng
Từ trong căn phòng xa hoa vọng ra giọng nói xấu hổ của một cô gái:
“Cút, cút ngay cho tôi__”
Dưới sàn nhà bên ngoài cửa, một cô gái đang hôn mê bị tiếng ồn đánh thức.
Diệp An Kỳ xoa đầu ngồi dậy, trong đầu cô hiện lên một loạt đoạn ký ức không thuộc về mình.
Sự thật tàn khốc cho cô biết rằng cô đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi !
Quyển tiểu thuyết này cô đã đọc qua không lâu trước đây.
Diệp An Kỳ nghĩ mãi cũng không thể hiểu được, cô chỉ đi đường bị ngã một cái, sao lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết rồi....
Càng bi kịch hơn là, cô còn xuyên vào nữ phụ số 1 thảm hại nhất, cùng tên cùng họ với cô!
Thực ra đây chỉ là một cơn ác mộng kỳ lạ thôi phải không?
“Cút đi, tôi chết cũng không muốn, cút.” - Trong căn phòng trước mặt, giọng của người phụ nữ dần trở nên tuyệt vọng.
Diệp An Kỳ chớp mắt.
Cô biết rất rõ tình huống lúc này.
Boss phản diện trong truyện bị lừa vào phòng của nữ chính, bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa bên trong còn đặt một loại thuốc khiến con người mất đi lí trí.
Mà người bày ra cái trò này lại chính là nữ phụ Diệp An Kỳ !
Có điều âm mưu của cô ấyrất nhanh sẽ bị vạch trần, không đến hai ngày sau, cô còn vì nữ chính mà chết.
Nghĩ đến kết cục bi thảm sắp đến, Diệp An Kỳ vô cùng hoảng loạn.
Cô không thể vừa xuyên đến đã đi gặp Diêm Vương được.
Không được, cô phải cứu nữ chính, nhất định không được đắc tội cô ấy.
Diệp An Kỳ cắn răng đứng dậy, dùng sức phá cửa.
“Đừng!” - Nhìn thấy hình ảnh trong phòng, cô hoảng sợ kêu lên, nhưng đã muộn rồi.
Nữ chính dứt khoát đâm đầu vào tường.
Máu chảy từ trên trán chảy xuống, cả người cô ấy yếu ớt trượt xuống đất.
Diệp An Kỳ xông đến đỡ lấy cô ấy: “Này, cô không sao chứ?”
“....” - Nữ chính không có chút phản ứng nào.
Diệp An Kỳ quay đầu lại hét lớn: “Người đâu, mau đến đây.”
Miệng cô bị một bàn tay bịt lại.
Cô ngước mắt lên thì bắt gặp một gương mặt hoàn hảo đậm chất nam tính.
Gương mặt anh cực kì đẹp trai, đôi mắt đen tà ác, tựa như có thể hút toàn bộ linh hồn của người ta vào trong đôi mắt ấy.
Nhìn anh, Diệp An Kỳ dường như cảm giác được một hơi thở âm trầm vô cùng đáng sợ.
Anh chính là người máu lạnh nhất trong tiểu thuyết, là nhân vật phản diện tàn nhẫn nhất - Dạ Thích Thiên !
Cô bị ngu rồi, nhân vật phản diện ghê gớm nhất đang ở đây lại dám tự mình xông vào.
Càng đáng chết là, hiện tại anh đã mất đi lí trí.
Nhìn đôi mắt đỏ ngầu và hô hấp gấp gáp của anh, Diệp An Kỳ theo phản xạ có điều kiện mà giãy giụa.
Nhưng đối mặt với một người mạnh mẽ như anh, cô yếu đuối không khác gì một đứa trẻ...
Đêm nay, đã định sẵn là đêm ác mộng của Diệp An Kỳ.
******
Sắc trời càng ngày càng tối.
Cả tòa nhà họ Diệp im lặng lạ thường.
Chỉ có căn phòng của nữ chính Diệp Như Mộng là không hề bìnhyên.
Càng kỳ lạ hơn là cả căn phòng giống như bị bao bọc bởi một lớp chân không vậy, dù cho bên trong có ồn ào bao nhiêu thì người bên ngoài cũng không hề nghe thấy gì.
Người đàn ông cao lớn đứng dậy, cài lại nút áo sơ-mi trên cùng.
Anh từ trên cao nhìn xuống Diệp An Kỳ đang vô cùng chật vật, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai.
Mà sâu trong mắt anh, không hề có bất kỳ sự mất khống chế nào, chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức lạnh lẽo....
“Kết cục hôm nay thật khiến người ta bất ngờ.” Dạ Thích Thiên mỉa mai nói.
Mỉa mai cô trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Vốn dĩ là cô muốn hãm hại Diệp Như Mộng, cuối cùng người thiệt thòi nhất lại là cô....