Chương 6 : Ăn cơm tối cùng Dạ thiếu
“Gọi con gái của ông ra ăn cùng tôi.” Anh tùy ý nói, nhưng lại là mệnh lệnh khiến người khó từ chối .
Diệp Văn Sơn vui vẻ gật đầu: “Tôi lập tức đi gọi chúng đến”...
Cửa phòng Diệp An Kỳ bị gõ.
Người giúp việc đứng ở ngoài cửa truyền lại lời của Diệp Văn Sơn : “Cô cả, ông chủ gọi cô xuống dùng cơm tối với cậu chủ Dạ.”
Diệp An Kỳ nhướng mày , 9 giờ tối rồi còn ăn gì nữa ?
“Biết rồi , tôi xuống ngay.”
Dạ Thích Thiên là một người không cho người khác phản kháng , cô là một người không có hào quang của nữ chính thì cần biết điều một chút .
Diệp An Kỳ chỉ thay một chiếc váy đơn giản rồi đi xuống lầu. Dạ Thích Thiên đang ngồi ở vị trí chủ vị của bàn ăn .
Diệp Văn Sơn đang đứng bên cạnhanh,nhìn vị chủ nhà này nhìn thật giống một người hầu.
“An Kỳ đến rồi, nhanh ngồi xuống ăn cơmvới cậu chủ.” Diệp Văn Sơn ôn tồn nói với cô, nhìn thật là giống một người cha hiền lành hoàn mỹ.
Diệp An Kỳ hỏi Dạ Thích Thiên: “Cậu chủ Dạ, tôi có thể ngồi không ?”
“Tất nhiên.” Dạ Thích Thiên cong môi nói .
Diệp An Kỳ thoải mái ngồi xuống , ngồi yên ngay bên cạnh anh, nhưng lại không hề có ý nghĩ tiếp cận anh.
Dạ Thích Thiên nhìn cô với ánh mắt sâu xa , đáy mắt xuất hiện tia không rõ ý tứ.
Diệp An Kỳ cũng đã xuống rồi mà Diệp Như Mộng vẫn chưa xuống .
Lúc này, một nữ giúp việc bước đến: “Ông chủ, cô hai đã ngủ rồi , cô ấy nói không muốn ăn ạ.”
Diệp Văn Sơn nhíu mày. Nhưng mà đang ở trước mặt Dạ Thích Thiên, ông ta không dám làm càn .
Ông cười nói:“ Đứa trẻ này gần đây thường ngủ sớm, để tôi lên gọi nó lần nữa, chắc là nó sẽ xuống.”
Dạ Thích Thiên không trả lời cũng không nhìn ông ta , anh bê tách trà lên nhấm nháp .
Diệp Văn Sơn lau mồ hôi lạnh đi ra, trong lòng nghĩ nhất định phải gọi Diệp Như Mộng xuống.
Diệp Như Mộng không xuống , Diệp An kỳ sớm đã đoán trước . Tính tình của cô ấy rất là mạnh mẽ, cơ bản sẽ không khom lưng uốn gối lấy lòng Dạ Thích Thiên.
Dạ Thích Thiên người ta lại thích cái tính khí này của ấy.
Diệp An Kỳ chỉ mong bọn họ sớm ngày thân thiết. Sau đó sẽ buông tha cho cô .
“Gắp thức ăn cho tôi.” Dạ Thích Thiên đột nhiên lên tiếng .
Diệp An Kỳ nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh. Anh ra lệnh cho cô sao?
Cô cũng không hề tức giận, cầm đũa lên hỏi: “Cậu chủ Dạ muốn ăn gì?”
“Hình như cô không hề hận tôi ?” Dạ Thích Thiên lại hỏi .
“Tôi không dám hận anh.” Cô nói lời thật lòng .
Anh vẫn nghi ngờ mục đích hôm qua cô hạ thuốc anh có phải vì muốn trở thành người phụ nữ của anh? Cô không biết biệt danh của anh sao , người phụ nữ này thèm tiền đến phát ngốc không cầnmạng của mình rồi .
Ánh mắt của Diệp An Kỳ thản nhiên: “ Anh nghĩ sao ?”
Dạ Thích Thiên nở nụ cười:“Tôi muốn ăn cá.”
Thịt cá có xương cá, Diệp An Kỳ không cho rằng mình có thể trực tiếp gắp cả miếng cá đưa cho anh.
Gắp một ít thịt cá bỏ vào bát, Diệp An Kì cực kì cao thượng gỡ xương cá cho anh.
Ánh mắtâm u lạnh lẽo của Dạ Thích Thiên khóa chặt trên người cô, dường như mốn nhìn thấu cô .
Diệp An kỳ kiên nhẫn cúi đầu xuống gỡ xương cá cho anh, đặt vào trong bát trước mặt anh .
“Ngày mai đi cùng với tôi, cô muốn tôi đưa cho bố cô bao nhiêu tiền?” Dạ Thích Thiên không động đũa, tiếp tục hỏi cô .
“ Tốt nhất là một đồng cũng không đưa.”
“Tại sao?” Dạ Thích Thiên cong môi hứng thú hỏi cô .
“ Không có gì, chỉ là không muốn đưa cho ông ta.”
Dạ Thích Thiên cười nhẹ, cũng không nói gì nữa, chỉ bưng tách trà kên nhấm nháp .
Cuối cùng Diệp An Kỳ cũng gỡ xong xương cá, anh cũng không hề muốn ăn .
Vẻ mặt Diệp An Kỳ không thay đổi, tiếp tục gắp cá gỡ xương ra, dù sao cô cũng không có việc gì làm.