Chương 11: Tôi không thích xác chết
"Cho nên ?"Trong màn đêm, đôi mắt Dạ Thích Thiên phát ra ánh sáng nóng bỏng tàn ác.
"Tạm thời tôi không thể đụng vào cô ấy, cho nên trước đó tôi cũng phải tìm người phụ nữ khác chứ đúng không?."
Khuôn mặt Diệp An Kỳ nháy mắt lạnh xuống: "Ý anh là anh định tìm tôi?"
"Cũng không nhất thiết, tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, chỉ là nói không chừng tôi sẽ coi trọng cô đấy. Dù sao thì cô cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng hứng thú."
Diệp An Kỳ mới không tin mấy lời quỷ quái này của anh.
Không nên tin những lời anh nói.
Anh sẽ không thể nào coi trọng cô, chỉ có coi trọng thân thể cô mà thôi.
"Ngại quá, tôi cũng không muốn bị anh coi trọng một chút nào, bởi vì tôi sẽ không coi trọng anh. Vậy nên bây giờ, mời anh đi xuống, sau đó ra ngoài ——"
Nói xong, Diệp An Kỳ liền dùng sức giãy giụa, không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa với anh, anh nói năng ngọt xớt, nói nhiều lại toàn lời sáo rỗng.
Nhưng Dạ Thích Thiên quá khỏe mạnh, về điểm này sức lực cô cơ bản chẳng là gì.
Dạ Thích Thiên cong khóe miệng: "Vô dụng, cô đã thành người của tôi rồi, tốt nhất nên nghe lời, đi theo tôi, tôi sẽ không để cô thiệt thòi đâu."
"Ai thèm!" Diệp An Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, dùng lực đập trán vào mặt anh.
Dạ Thích Thiên né không kịp, ăn một quả đau.
Diệp An Kỳ theo sát không bỏ lỡ, giơ chân đá xuống bụng anh.
Nhưng bị Dạ Thích Thiên dùng đùi nhanh chóng đè lại.
Chân anh giống như đá, đè trên đùi cô, xém chút nữa muốn gãy xương.
Diệp An Kỳ giơ một chân khác lên, Dạ Thích Thiên lại lần nữa dễ dàng đè cô lại.
Một mình cô tự vật lộn một lúc, liền mệt đến thở hồng hộc.
Thể lực của cơ thể này quá yếu, thật sự là mềm như không xương vậy, mới làm vài cái đã mệt muốn đứt hơi.
Dạ Thích Thiên thấy cô vật lộn đủ rồi, lười biếng mở miệng, "Còn sức nữa không?"
"......" Diệp An Kỳ hừ lạnh một tiếng.
"Hết sức rồi vậy đến lượt tôi."
Nói xong anh liền hành động.
"Dạ Thích Thiên, anh một hai phải vậy sao?" Diệp An Kỳ phẫn nộ hỏi.
Hơi thở Dạ Thích Thiên nóng rực, "Đúng vậy, cho nên tốt nhất là cô ngoan ngoãn một chút đi, như vậy sẽ bớt khổ hơn."
"Anh đánh tôi ngất xỉu đi, đau quá rồi!"
"Tôi không muốn ngủ cùng người chết." Dạ Thích Thiên hôn một cái lên mặt cô: "Cô nghe lời, tôi sẽ nhẹ tay."
Diệp An Kỳ có hơi tuyệt vọng: "Tôi không có cách nào nghe lời được, tốt nhất là anh đánh cho tôi ngất xỉu đi."
"Đã nói là tôi không thích người chết." Dạ Thích Thiên rất không kiên nhẫn, giọng điệu không còn đường để thương lượng.
Diệp An Kỳ biết, cơ bản là trốn không thoát được móng vuốt của anh.
Cô đã đọc qua tiểu thuyết, biết anh là một người vô cùng mạnh mẽ và hống hách, anh muốn làm cái gì thì nhất định phải làm cái đó.
Lần nào nữ chính cũng bị anh cưỡng ép.
Dù nữ chính có đe doạ và tự làm hại mình, anh đều có thể xuống tay, đừng nói gì đến cô.
Cô cũng không cho rằng Dạ Thích Thiên sẽ sinh ra lòng thương hại đối với mình.
Chẳng qua nếu không trốn thoát được, vậy phải tranh thủ lợi ích lớn nhất cho bản thân.
Diệp An Kỳ mở miệng nói: "Dạ Thích Thiên, như vậy không công bằng, tốt xấu gì tôi cũng là phụ nữ, anh nhường tôi một chút đi. Anh đồng ý với tôi một điều kiện, tôi sẽ phối hợp với anh."
Dạ Thích Thiên hơi trầm mặc, quyết định cho cô một chút mặt mũi: "Nói thử đi."
"Ngày mai các anh đi trước, tôi muốn hai ngày nữa mới đi, được không?"
Cằm cô bị nắm: "Tại sao?"
"Tôi không nỡ đi nhanh như vậy, còn rất nhiều đồ tôi chưa sắp xếp xong, cho tôi hai ngày. Tôi chỉ cần hai ngày là đủ rồi, tôi nói lời giữ lời."
"Cô muốn chạy trốn?" Không thể không nói, tâm tư Dạ Thích Thiên rất sắc bén.