CHƯƠNG 10: BỨC THƯ
Buổi tối, Vân Thư hiếm khi được mời đến tham gia dạ yến thế này, nàng ngồi vào vị trí bên cạnh Thái Phi thấy đủ loại người nịnh bợ. Vì cảm thấy không khỏe nên Chu Ngọc nghỉ ngơi ở viện của mình, còn Dực Vương thì không biết đã đi đâu mất.
Một bên là người thân Vân gia thật lòng vui mừng cho nàng, một bên là đám người tâm cơ bắt đầu tính kế với nàng. Vân Thư đều nhìn rõ vẻ mặt của mỗi người trong buổi dạ yến,chỉ là nàng không chịu nổi.
Sau ngày mai, phủ Dực Vương vẫn là phủ Dực Vương, Vân Thư nàng vẫn là Vân Thư, nàng không muốn ở đây thêm một ngày nào nữa.
Màn đêm buông xuống, chung quanh đèn đuốc sáng choang.
Vân Thư đã quay về phòng mình đi ngủ từ sớm.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, một nha hoàn đã bưng nước rửa mặt từ tốn đi đến bên giường Vân Thư, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, nên rời giường rồi, Thái Phi nương nương nói muốn gặp người ạ.”
Từ khi Dực Vương xuất hiện ngày hôm đó, tất cả các người hầu của Phủ Dực Vương đều đã thay đổi hoàn toàn cách xưng hô với nàng.
Vân Thư chậm rãi trở mình, nhìn thì có vẻ như là động tác lười biếng, nhưng thực tế là có hàm ý sâu xa. Ngày hôm qua, nàng bị đám người cuốn lấy không tha, bây giờ chính là một cơ hội tốt.
Đôi mắt Vân Thư vụt sáng, bàn tay thẳng tắp chém về phía chiếc cổ của nha hoàn.
“Nương nương, nương nương! Có tin tốt! Có tin tốt ạ!” Tay Vân Thư còn chưa hạ xuống, một nha hoàn khác đã hấp tấp xông vào. Sau lưng nàng ta còn có không ít người, khiến cho Vân Thư nhanh chóng ngừng động tác lại.
Vân Thư trở mình ngồi dậy, nha hoàn xung quanh nhanh tay nhanh mắt chuẩn bị thay y phục cho nàng. Nhưng Vân Thư lại đẩy tay của các nha hoàn ra.
“Để ta tự làm.”
Dứt lời, Vân Thư mau chóng mặc xong y phục, động tác lưu loát, nước chảy mây trôi không chút lề mề. Còn nữ nha hoàn lỗ mãng xông vào phòng kia lúc này đang thấy lo lắng đứng cạnh bên nàng.
Vân Thư liếc mắt nhìn, rồi bình tĩnh mở miệng: “Có chuyện gì vậy?”
“Nương nương, có thánh chỉ ạ.”
Cả đám người đông đúc quỳ rạp trong đại sảnh của Phủ Dực Vương.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Giờ đây Tư Đồ vương thất vui mừng chào đón Vương Phi, nữ nhi Vân Thư của phủ Vân tướng quân dịu dàng hiền thục, tài đức vẹn toàn, có thể đảm nhiệm cương vị Vương Phi tôn quý. Sau ngày mùng bảy, đặc biệt triệu nhập cung để yết kiến thái hậu, học hỏi lễ nghi để ổn định dòng dõi hoàng thất, khâm thử.”
Giọng nói lanh lảnh khó khăn lắm mới đọc hết được chiếu thư, nhưng nét mặt của Vân Thư lại sa sầm lại.
“Tạ chủ long ân.” Thái Phi nương nương quỳ dưới đất được người đỡ dậy, bà chầm chậm bước lên trước nhận lấy thánh chỉ.
Chiếu thư này đáng lẽ ra nên ban vào ngày thứ hai sau hôn lễ mới phải, dù kéo dài thêm một tháng, nhưng dẫu sao ngày đó vẫn sẽ đến mà. Chu Ngọc nghiến răng nghiến lợi quỳ ở một bên, nàng ta hung hăng nhìn chằm chằm Vân Thư.
Vân Thư chẳng hề chú ý đến nàng ta, nhưng sắc mặt của nàng lúc này vô cùng khó coi. Hoàng cung này rốt cuộc có gì thú vị chứ!
Lý công công nhìn Vân Thư, ông ta cười hi hi nói: “Dực Vương điện hạ thật đúng là thương yêu Vương Phi nương nương, lần này còn bảo lão nô mang phong thư đến cho Vương Phi nương nương đấy ạ.”
Thái Phi kinh ngạc nhìn Lý công công lấy ra một bức thư từ trong ngực áo, trong đầu bà đã âm thầm công nhận Vân Thư là người của mình. Vân Thư nàng là người đầu tiên có thể khiến con trai bà xem trọng như vậy.
Mở phong thư ra, gương mặt của Vân Thư lại càng sa sầm hơn.
“Nhóc con, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn. Nếu bị tóm được ta không ngại thực hiện trách nhiệm vợ chồng với nàng đâu.”
Nét chữ rồng bay phượng múa này, quả nhiên là chữ giống như người.
Vân Thư híp mắt lại, tên này giỏi lắm, thế mà có thể nhìn ra được suy nghĩ của nàng, vậy thì nàng sẽ đến gặp y!
Chu Ngọc đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt trầm xuống của Vân Thư, trong lòng nàng ta dâng lên một niềm vui sướng. Chắc chắn là Dực Vương ca ca đã sỉ nhục Vân Thư trong thư, bằng không thì sao sắc mặt của nàng ta có thể khó coi đến thế?
Màn đêm yên tĩnh như mặt nước.
Vân Thư thay một bộ y phục màu đen của thích khách, mái tóc dài của nàng được tùy ý búi lên sau đầu. Dáng người vốn hoàn mỹ của nàng được bộ y phục đen tuyền làm tăng thêm vẻ yểu điệu.
Thổi tắt nến, thân hình Vân Thư thoắt ẩn, không một tên thị vệ nào ở bên ngoài phát giác ra bây giờ Vân Thư đã rời khỏi tẩm cung.
Nàng không biết thuật khinh công ở thế giới này, nhưng kỹ năng lẩn trốn của nàng thì không một ai ở thế giới này có thể so bì được.
Khứu giác và thị giác nhạy bén giúp nàng có thể cảm nhận ra trong đình viện rộng lớn có không ít cao thủ, có lẽ là hộ vệ do Tư Đồ Thánh Dực bố trí. Khả năng cảm nhận chính là sinh mệnh thứ hai của sát thủ!
Thân ảnh nhỏ nhắn của Vân Thư thoăn thoắt như chú mèo, nàng đột phá vòng vây của Tư Đồ Thánh Dực mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, rồi đi về phía chính điện Ly Viện.
Ly Viện rất lớn, biệt viện nằm bên cạnh Ly Viện mà Vân Thư đang ở cách điện chính khá xa. Trên đường đi đều là thị vệ, nhưng không có bất kỳ ai phát hiện ra nàng. Nàng không biết thuật khinh công ở đây, nhưng khả năng lẩn trốn của nàng thì tất cả người ở đây đều không thể bì kịp.
Vân Thư lặng lẽ tiến đến gần chính điện, con dao găm trong tay nàng ánh lên tia sáng màu bạc. Trên đời này, không kẻ nào dám uy hiếp nàng mà không phải trả một cái giá nào đó cả!
Sương mù bao phủ trong cung điện, Vân Thư loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng lộ ra của một người đàn ông, cánh tay y tùy ý đặt lên thành bể nước nóng, đưa lưng về phía cửa lớn của cung điện.
Vân Thư lặng lẽ không tiếng độnglẻn vào cung điện như một con mèo, nàng trốn phía sau một cây cột lớn, rồi quan sát mọi thứ xung quanh.
Cung điện rộng lớn trống không, giữa phòng là một bể nước nóng lớn, nguyên liệu xây thành nó đều là ngọc thạch thượng hạng, vung tay phung phí như vậy ở nước Thiên Hoa này chỉ có một mình Tư Đồ Thánh Dực mà thôi!
Trống trải, yên tĩnh, ngoài người đàn ông đang đưa lưng về phía bể nước nóng ra thì không còn một ai khác ở bên cạnh y cả! Đây là thời cơ tốt nhất để ám sát y.
Vân Thư híp mắt lại quan sát người đàn ông, mái tóc dài đen nhánh của y tùy ý búi lên đỉnh đầu, nước da màu đồng rắn rỏi lúc ẩn lúc hiện trong màn sương mờ. Chỉ một bóng lưng thôi mà lại hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta không thể dời mắt.
Yêu nghiệt!
Vân Thư thầm mắng trong lòng, đồng thời khẽ nhón đầu ngón chân, cơ thể nàng xẹt một cái xông về phía người đàn ông đang ở trong bể nước nóng, sát khí mãnh liệt bộc phát! Thứ trong bàn tay Vân Thư lóe lên ánh sáng bạc, chĩa thẳng về phía cổ của người đàn ông đang ở trần đó.
Vũ khí mà nàng am hiểu nhất chính là kim châm.
“Tiểu yêu tinh, đúng là không thể coi thường nàng được.”
Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong bể nước nóng đột nhiên cười nhạt một tiếng, thân hình y dao động nhanh chóng tránh khỏi cây kim với khí thế hung hăng của Vân Thư. Y xoay người, một tay kéo lấy y phục vắt bên cạnh bể nước nóng che kín toàn bộ thân thể.
Sương mờ quanh quẩn, đôi đồng tử màu đỏ sậm của người đàn ông hiện ra vô cùng động lòng người. Dung mạo tuyệt mỹ mà cương nghị đối diện với Vân Thư, rồi nở một nụ cười đầy hứng thú.
Đòn tấn công của Vân Thư thất bại, trong lòng nàng hơi kinh ngạc. Nhưng chỉ một lát sau, nàng đã tiếp tục giơ tay kéo Thiên Tầm Ti trong tay, cây kim nương theo Thiên Tằm Ti bắn ra rồi thu lại. Trong nháy mắt, vật chói sáng trong tay nàng lại xuyên qua không trung bay về phía Tư Đồ Thánh Dực.
Vân Thư của bây giờ chỉ có một phần mười sức mạnh của ngày trước, nên nàng không được phép trì hoãn!
Sát khí đằng đằng!
Lúc xoay người, thân thể của Tư Đồ Thánh Dực bay vút lên cao, bàn tay y đưa lên không hướng về phía nàng nhanh như tia chớp. Nội lực bức người.
Vân Thư theo bản năng nhanh chóng lùi về phía sau, quả nhiên nội lực hùng hồn hóa thành lưỡi kiếm sắc bén xượt qua gò má nàng, một sợi tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống đất!
Nhưng Tư Đồ Thánh Dực vẫn cười nhạt như vậy, giọng nói của y mang vẻ thích thú nồng đậm: “Tiểu yêu tinh, bây giờ nàng vẫn chưa là đối thủ của ta đâu.”
Vân Thư hừ lạnh một tiếng, trong con ngươi đen nhánh của nàng đầy sự cảnh giác. Người trước mặt nàng quá mạnh!
Nhưng nàng cũng rất mạnh!
Cây kim trong tay nhanh chóng bắn ra, mục tiêu là xà ngang bằng gỗ của cung điện. Trong ánh sáng lập lòe, những cây kim chưa cắm sâu vào xà ngang, đuôi kim nối liền với Thiên Tằm Ti vô cùng dẻo dai, một đầu khác thì được nắm trong tay của Vân Thư.
Mượn lực!
Vân Thư nhẹ nhàng nhảy lên cao, thân ảnh thoắt động tiến gần đến bên hông của Tư Đồ Thánh Dực. Cánh tay nàng gian xảo chui vào chỗ hiểm bên hông của người đàn ông, khóe miệng nàng cong lên một vụ cười khát máu, rồi cười nhạt nói: “Bây giờ còn nói ta không phải là đối thủ của ngươi nữa không?”