CHƯƠNG 57: ĐƯA TA ĐƯỢC KHÔNG
“Thiếu gia, tiểu nhân mang tới rồi!” Gã sai vặt bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, miệng thở hổn hển, chân chạy về phái Đỗ Minh Nguyệt.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía này, bọn họ nhìn Đỗ Minh Nguyệt bằng ánh mắt kinh ngạc.
Rất ít người mới sai người đi lấy tiền vào thời khắc cuối cùng. Quy củ của Hiệp Hội Dược Tề Sư chắc là sẽ không có ngoại lệ. Vì thế, người tới tham giá hội đấu giá ở đây luôn cầm theo tiền mặt trong tay.
“Công tử, số tiền giao dịch của ngài là hai vạn lượng bạc.” Người phục vụ nữ nói với Đỗ Minh Nguyệt đang thất thần, trình độ nghiệp vụ khiến trong giọng nói của nàng ấy không có bất cứ sắc thái tình cảm gì.
Ngay lập tức, trong đại sảnh vang lên âm thanh thổn thức.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của gã sai vặt, bọn họ còn cho rằng số tiền rất lớn nhưng không ngờ chỉ có hai vạn lượng mà thôi.
Đỗ Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận, tát lên mặt gã sai vặt một cái, giật lấy thẻ bạc đưa cho nhân viên phục vụ nữ: “La lối om sòm, còn thể thống gì nữa!” Đỗ Minh Nguyệt nói lời này vô cùng đúng lý hợp tình.
Tức khắc, gã sai vặt cảm thấy vô cùng ấm ức.
Hắn ta đã tốn công tốn sức mới lấy được thẻ bạc từ chỗ đại trưởng lão, còn bị đại trưởng lão hung dữ mắng một trận nhưng lúc này, vì sao thiếu gia lại tức giận như thế chứ, thậm chí còn tát hắn ta một cái nữa?
Bụm mặt đứng một bên, gã sai vặt giận mà không dám nói gì.
Lấy đồ xong, Đỗ Minh Nguyệt tiện tay ném Băng Tuyết Linh Chi vào trong túi rồi xoay người đi ra ngoài.
“Công tứ, Băng Tuyết Linh Chi là bảo vật, cần phải cẩn thận cất giữ, ngài tùy tiện như thế thì rất có thể sẽ phá hỏng dược tính của nó!” Một phục vụ nữ mặc đồng phục Dược Tề Sư không nhìn nổi, nhíu mày cản đường Đỗ Minh Nguyệt.
Nàng ta là một Dược Tề Sư, tất nhiên sẽ không thể nhìn người ta chà đạp thên tài địa bảo như thế.
“Tốn tiền của bản công tử, bản công tử muốn bỏ thế nào thì bỏ thôi!” Trên mặt Đỗ Minh Nguyệt hiện lên sự kiêu ngạo, gã ta duỗi ngón trỏ ra khêu mặt của nữ Dược Tề Sư, giễu cợt nàng ta một trận: “Nhưng một Dược Tề Sư tam phẩm thì có tư cách gì nói chuyện với bản công tử!”
Một Dược Tề Sư tam phẩm đã khiến rất nhiều người tôn kính nhưng Đỗ Minh Nguyệt gã ta lại là tôn tử của đại trưởng lão Hiệp hội Dược Tề Sư. Dược Tề Sư tam phẩm? Gã ta đã gặp rất nhiều! Huống chi, hiện tại gã ta còn đang trong cơn giận dữ.
“Ngươi!” Nữ Dược Tề Sư kia chưa từng bị sỉ nhục như thế này, sắc mặt nàng ta lập tức đỏ bừng.
Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh một cái rồi đẩy nữ Dược Tề Sư ra, không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.
Nữ Dược Tề Sư bị gã ta đẩy khiến cho mất thăng bằng, ngã ngồi xuống đất, bộ dạng chật vật.
Lửa giận lúc trước đều được trút ra hết, giờ phút này, Đỗ Minh Nguyệt cũng cảm thấy thoải mái hơn, đi dọc theo đường nhỏ, chậm rãi về nhà.
Con đường này có rất ít người đi lại nhưng phong cảnh lại rất đẹp. Núi sông tươi đẹp, dọc theo con đường nhỏ quanh co là bụi cỏ mọc lan ra tới trong chỗ sâu. Ở cuối đường là một con đường thênh thang mà nhà của Đỗ Minh Nguyệt nằm ở kế bên con đường thênh thang kia.
Miệng ngâm nga điệu hát dân gian, tùy tiện đi dọc theo con đường, cái túi nhỏ màu trắng vung lên vung xuống theo bước chân của gã ta, Băng Tuyết Linh Chi cũng lên lên xuống xuống theo chiếc túi.
Gã sai vặt đi kkế bên nhìn mà hãi hùng khiếp vía, dựa theo cách đi đường này của Đỗ Minh Nguyệt, phỏng chừng Băng Tuyết Linh Chi đã bị nát thành cặn bã khi họ còn chưa kịp về tới nhà.
“Công tử, dầu gì cũng là thứ mua bằng hai vạn lượng bạc, ngài cẩn thận một chút!” Gã sai vặt thật sự không nhìn nổi nữa, trước đó, hắn ta đã được sờ vào Băng Tuyết Linh Chi một chút, chỉ dùng chút sức lực thôi mà đã để lại dấu ngón tay trên đó.
“Ngươi dám lặp lại lần nữa xem!” Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên dừng bước, trừng mắt gã sai vặt, trầm giọng cảnh cáo.
Băng Tuyết Linh Chi này chính là chỗ đau của hắn, nói gì cũng tốt mà sao cứ phải nhắc tới thứ này chứ!
“Thứ tốn hai vạn lượng mà ngươi cũng không thích thì đưa ta được không?’ Bỗng nhiên, một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái lạnh nhạt mặc y phục màu xanh đang đứng dưới cái cây, hai tay khoanh trước ngực trông vo cùng nhàn nhã. Phần hông nàng được bao bọc bởi một cái váy có hoa nhỏ vụn, làm tôn lên vòng eo mềm dẻo khó có thể ôm chặt.
Ngũ quan của cô nương kia cũng không phải vô cùng diễm lệ nhưng khí chất tự do, trong trẻo mà lạnh lùng toát ra từ bản thân nàng lại cực kỳ thu hút ánh mắt của người nhìn.
Trong chớp mắt, Đỗ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt không hề nhúc nhích. Gã ta cầm túi trên tay, tùy tiện tung lên tung xuống, chân thì loạng choạng đi tới gần cái cây, ánh mắt chăm chú vào nàng, miệng nói: “Nếu cô nương đã thích nó thì chúng ta giao dịch được không?”
“Giao dịch? Ngươi muốn làm giao dịch gì?” Môi anh đào của nàng kia hơi mở rồi khép lại, ngữ khí vô cùng tò mò.
Sau khi đến gần, Đỗ Minh Nguyệt mới nhìn thấy người đàn ông mặc y phục màu đen đứng sau lưng cô nương. Trên gương mặt thiết huyết của người đàn ông kia không hề có một biểu cảm nào, ánh mắt của y dừng trên người Đỗ Minh Nguyệt mang theo vài phần nghiên cứu.
Sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt hơi đổi, gã ta đùa giỡn với nàng một chút: “Cô nương ra ngoài cũng cần một người bảo vệ, nhưng người ngoài không thích hợp ở đây khi ta giao dịch với cô nương!”
Nói xong gã ta nhìn cô nương kia bằng ánh mắt dâm ô.
Bỗng chốc, sắc mặt của người đàn ông mặc y phục đen càng thêm đen.
Y đường đường là Dực Vương điện hạ của nước Thiên Hoa mà lại bị người ta nghĩ là thị vệ? Tuy làm y rất vui sướng khi làm thị vệ của Vân Thư nhưng ánh mắt kia của của Đỗ Minh Nguyệt khiến Tư Đồ Thánh Dực muốn lập tức móc tròng mắt của gã ta ra.
“Sao nào?” Đỗ Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô nương, trong ánh mắt tràn đầy tia hứng thú và ý chinh phục.
Tuy tướng mạo của nàng tầm thường nhưng dáng người lả lướt, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng. Lâu lắm rồi gã ta chưa chạm vào một cô nương như thế.
Cảm giác được sắc mặt của người kế bên càng lúc càng đen, Vân Thư mới quay đầu cười duyên, trong đôi mắt tràn đầy tính toán và hưng phấn: “Tiểu Dực Tử, ngươi lui ra trước đi!”
Ngay lập tức, sắc mặt Tư Đồ Thánh Dực sa sầm hơn nữa.
Thấy Vân Thư đặc biệt phối hợp như thế, trên mặt Đỗ Minh Nguyệt tăng thêm một nụ cười gian. Thịt béo trên gương mặt kia chồng chất nhau khi gã ta cười càng khiến người nhìn chán ghét.
Vân Thư kín đáo lùi về sau một bước, ung dung thản nhiên cách Đỗ Minh Nguyệt có gương mặt xấu xí kia xa một bước.
Tư Đồ Thánh Dực nghe thấy ba chữ “Tiểu Dực Tử” thì vẻ không tình nguyện hiện lên trên mặt, ánh mắt nhìn về phía Vân Thư có thêm vài phần bất đắc dĩ và cưng chiều. Vân Thư cười khẽ, mắt phương cong lên vô cùng đẹp mắt.
Thấy người đàn ông mặc đồ đen không lui ra, Đỗ Minh Nguyệt chống nạnh hét to: “Còn không mau lui ra! Không biết điều như vậy coi chừng bản công tử dạy ngươi một bài học đấy!”
Tuy trong thành Y Dược này chú trọng người người bình đẳng nhưng rốt cuộc vẫn có sự phân biệt chủ tớ. Tuy nói người đàn ông mặc đồ đen trông có vẻ là người có võ công bất phàm nhưng cô nương kia còn đang ở đây, gã ta không tin người đàn ông kia sẽ ra tay.
Bốp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Đỗ Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Vân Thư không hề do dự mà đã ra tay. Vân Thư không hề nể nang, trên mặt gã ta đã sưng đỏ một bên, cảm giác nóng rát.
“Ai da, vị công tử này không thú vị chút nào, tiểu nữ tử xưa nay không thích có người dạy dỗ người của ta nên thế này không được. Thôi quên đi, không có gì thú vị cả!” Cô nương kia dùng vẻ mặt ngây thơ nói xin lỗi, thân thể hơi khom xuống, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Lửa giận trong lòng Đỗ Minh Nguyệt bị hành động nũng nịu này dập tắt, chịu đựng nóng rát trên mặt, tỏ vẻ hào phóng xua tay: “Không sao! Không có gì đáng ngại!”
Lúc này Vân Thư mới nhoẻn miệng cười rồi nàng quay đầu nhìn chằm chằm người đan ông mặc đồ đen, giận dữ mắng: “Tiểu Dực Tử, ngươi còn không mau lùi xuống cho ta!”