CHƯƠNG 56: CHIA MỘT CHÉN CANH
Nhưng Vân Thư lại có vẻ thờ ơ đối với công pháp thượng cổ Quỷ Bộ Mê Tung này.
Luận về tàng hình ẩn thân, Vân Thư nàng xếp thứ nhất thì trên thế giới này không ai dám xếp thứ hai. Còn về tốc độ khôi phục… Vân Thư lại không tu luyện nội lực nên nó có khôi phục hay không thì cũng nó cũng chỉ là thứ vô dụng đối với nàng thôi.
Nàng cần khôi phục là thể lực, gia tăng sức chịu đựng, công pháp này lại không thể hỗ trợ bất kỳ điều nào cho nàng. Huống chi, nàng còn có một bộ hệ thống huấn luyện thể năng.
“Hai trăm hai mươi vạn lượng!” Ánh sáng tím nhấp nháy, người trong phòng màu tím báo giá.
“Hai trăm năm mươi vạn lượng bạc!” Ánh sáng màu xanh da trời lập lòe.
…
Trong đại sảnh, đủ loại nhan sắc lấp lóe, giá mua liên tục tăng lên.
Hôm nay, sở dĩ họ xuất hiện cũng là vì bộ công pháp thượng cổ này, tới bây gờ, tất nhiên mỗi người đều bắt đầu dốc hết toàn lực để mua nó.
Giá cả chậm rãi tăng lên tới ba trăm vạn lượng bạc, trong đại sảnh đột nhiên im bặt, không ai ra giá nữa.
Yêu Cơ đứng trên đài, đường cong trên thân hình lả lướt càng thêm mê người dưới ánh đèn nhiều màu sắc thế này. Nàng ta cười dịu dàng, chùy nhỏ trong tay nàng ta từ từ dao động. Ba trăm vạn lượng bạc, cái giá này đã vượt ngoài dự đoán của nàng ta, bất kể bây giờ có người ra giá nữa hay không thì bọn họ cũng đã hoàn thành nhiệm vị.
“Ba trăm vạn lượng lần thứ nhất!” Môi mỏng hé mở, giọng nói thanh thúy vang vọng khắp sảnh đấu giá.
“Ba triệu lượng lần thứ hai!”
Chùy nhỏ trong tay Yêu Cơ lại được giơ lên, nàng ta đã chuẩn bị tốt cho việc đập chùy xuống.
Ngay lúc đó, dụng cụ đấu giá trong tay Tư Đồ Thánh Dực được ấn xuống một cách thong thả, một luồng sáng màu vàng lập lòe cả đại sảnh.
“Năm trăm vạn lượng!”
Mọi người hít một hơi lạnh, người này trực tiếp bỏ thêm hai trăm vạn lượng bạc, bạo tay như thế đúng là khí phách!
Vân Thư thản nhiên kề sát vào người đàn ông, có chút hứng thú nhìn quyển công pháp thượng cổ mà Yêu Cơ đang cầm trong tay. Tuy nàng không qua hứng thú với nó nhưng nếu như Tư Đồ Thánh Dực mua về được thì nàng cũng không ngại học tập một chút.
Lúc này, gương mặt của Yêu Cơ đang đứng trên đài vô cùng vui vẻ, giá này cũng không có hại đối với nàng ta.
“Năm trăm năm mươi vạn lượng!” Dụng cụ đấu giá ở phòng chính giữa bắt đầu lóe ra tia sáng đỏ, dường như tên này đang khiêu khích nên chỉ tăng thêm năm mươi vạn lượng.
“Bảy trăm vạn lượng!” Tư Đồ Thánh Dực cũng không ngẩng đầu, y không chút do dự nhấn dụng cụ đấu giá.
Ánh sáng màu vàng lại chiếu sáng khắp đại sảnh, hai lần y ra tay, mỗi lần y đều tăng thêm hai trăm vạn lượng, không hề chùn tay.
Hồi lâu, trong đại sảnh không có bất kỳ âm thanh nào.
Bảy trăm vạn lượng bạc, số tiền lớn như thế mà lại không chút do dự ra giá. Bọn họ không nhịn được mà nghĩ, người trong phòng bên cạnh rốt cuộc là bị ngốc hay vốn là người có thực lực siêu phàm.
Trong thiên hạ này, kỳ thực có rất nhiều thế lực siêu nhiên, vì thế, ngẫu nhiên lòi ra người bạo tay như thế, mọi nngười cũng không cảm thấy quá khác thường.
Trong đại sảnh, lúc này, Đỗ Minh Nguyệt đã hối hận muốn chết. Ánh sáng màu vàng quen thuộc, hành động liều mạng vung tay vượt qua vốn ban đầu của gã ta trước đó đã biến thành trò hề trong mắt những người ở đây, đây cũng là do gã ta gieo gió gặt bão.
“Tám trăm vạn lượng!” Đông Phương Kình Thương trong phòng màu đỏ cắn môi, thử tăng thêm giá.
Trên mặt Đông Phương Kình Thương chậm rãi xuất hiện tia do dự khiến cho người của hắn ta kinh ngạc.
Thái tử của họ trước nay đều lạnh như băng, giống như không có bất kỳ người nào trên thế giới này có thể khơi gợi lên gợn sóng cảm xúc của ngài ấy, cũng không có bất kỳ kẻ nào có thể lọt vào mắt ngài ấy. Đây chính là một sự cuồng ngạo và tự phụ tới cực đoan, cũng là sự tin tưởng siêu phàm vào năng lực của bản thân.
Nhưng, nhưng một người nổi tiếng là khối băng ngàn năm hôm nay, thế nhưng lại có người khiến tâm tình của ngài ấy dao động?
Vân Thư cười nhạt nhìn ánh sáng màu đỏ báo giá tám trăm vạn lượng. Dù chỉ do dự một chốc nhưng cũng đủ để nàng biết giá giới hạn cuối cùng của người kia.
Bỗng nhiên, ánh đèn màu vàng trong đại sảnh lại tắt ngúm trong nháy mắt.
Yêu Cơ không nhịn được mà cười một tiếng, hình như người trong phòng màu vàng làm mấy việc thâm hiểm thế này rất thường xuyên.
Nhưng người lạnh lùng như núi băng trong phòng màu đỏ lại lộ ra vài tia tức giận trong mắt.
Rõ ràng, hắn ta đã bị người khác đùa bỡn. Mà lần đùa bỡn này khiến hắn ta trực tiếp tổn thất năm trăm vạn lượng bạc.
“Tám trăm vạn lượng bạc lần thứ nhất!”
“Tám trăm vạn lượng bạc lần thứ hai!”
“Tám trăm vạn lượng bạc lần thứ ba!” Yêu Cơ đập mạnh chùy đấu giá xuống, sau tiếng vang thanh thúy, nàng ta mỉm cười nhìn về phía phòng màu đỏ: “Chúc mừng vị khách này đã mua được Quỷ Bộ Mê Tung. Hội đấu giá hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn các vị đã tham dự. Mời những khách hàng đã mua được bảo vật đi tới hậu trường giao tiền nhận bảo vật, hi vọng sang năm chúng ta sẽ gặp lại nhau!”
Trong phòng màu vàng, Vân Thư tùy ý vuốt ve dụng cụ đấu giá màu đen, nở nụ cười xinh đẹp. Tư Đồ Thánh Dực bắt chước cách làm của nàng mà hình như y học được rất nhanh
Tư Đồ Thánh Dực chỉ cười, kéo Vân Thư đứng lên, phía sau bọn họ, cửa gỗ tự động mở ra.
“Các vị công tử, mời đi bên này!” Một người hầu bước nhanh tới cửa, hơi xoay người dẫn đường cho họ.
Cửa này dẫn thẳng ra ngoài, bởi vì bảo mật thân phận rất chặt chẽ nên con đường này không có người bên ngoài, cũng sẽ không có bất cứ kẻ nào biết thân phận của hai người.
Vân Thư đang mặc nam trang, trên mặt dịch dung, dùng đồ hóa trang một chút, không có bất kỳ ai biết nàng chính là Dực Vương Phi bị bàn tán say sưa của nước Thiên Hoa.
Về phần Tư Đồ Thánh Dực, y vốn dĩ có khí chất lạnh lùng tàn bạo nhưng ở bên cạnh Vân Thư thì y lại tự động mềm mại xuống, thu lại khí chất lạnh như băng trong quá khứ, nở nụ cười tà mị. Hai người ở bên nhau không hề che giấu nhưng lại khiến người khác khó có thể nghĩ tới thân phận của họ.
“Hai vị, từ bên này ra ngoài sẽ tới đại sảnh hội đấu giá. Thân phận của các vị đã được chúng ta bảo mật chặt chẽ, đảm bảo sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết dược.” Người hầu đẩy cánh cửa màu trắng cuối cùng ra rồi dừng lại, cung kính lên tiếng nói.
Hội đấu giá nằm dưới danh nghĩa của Hiệp Hội Dược Tề Sư, tất cả người phhục vụ đều vô cùng chu đáo.
Vân Thư tùy ý chơi đùa sợi tóc rũ xuống bên tai, đi theo sau lưng Tư Đồ Thánh Dực, từ từ rời đi, không hề có chút lưu luyến.
Lần này, họ không mua được món nào. Tư Đồ Thánh Dực cũng không nhất định phải có được công pháp thượng cổ mà Vân Thư lại nhất định phải có Băng Tuyết Linh Chi.
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Nhưng trên đời này, biện pháp để lấy được bảo vật cũng không phải chỉ có hội đấu giá.
Người có được bảo vật đi ra khỏi khu vực của hội đấu giá rồi thì tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh để nói chuyện.
Bên kia, trong đội ngũ đang kết toán tại hậu trường của hội đấu giá, Đỗ Minh Nguyệt mặc y phục màu xanh nhạt đang sốt ruột tới mức sắp khóc.
Gã ta đã cho người đi tìm ông nội giúp đỡ, không biết vì sao tới giờ vẫn không có tin tức. Mà giờ phút này, cách lượt gã ta tính tiền chỉ còn ba người, nếu như đến lúc đó không thể trả tiền, gã ta thật sự không dám tưởng tượng hậu quả của mình sẽ ra sao.
“Ông nội, người mau tới đi!” Trong lòng lo lắng cầu nguyện, trên mặt cũng không biểu hiện gì mà chỉ mỉm cười nhàn nhạt
Người phía trước giảm bớt từng chút, Đỗ Minh Nguyệt nhìn về phía cửa lớn không bóng người, ý nghĩ muốn chết cũng đã có.
Lần này, vì sao gã ta lại mua một thứ không chút đáng giá chỉ vì sĩ diện thôi chứ, bây giờ đã hối hận muốn chết.