- Khụ khụ.
Thương Huyền giả vờ ho khan, rốt cuộc khiến hai hệ thống phản ứng.
Tiểu Thiên Sứ bình thản dời mắt, chuyển qua người Thương Huyền.
"Đạp đạp..."
Tiếng bước chân thong thả vang lên, Liên Tư Vũ tựa vào lan can cầu thang, nghiêng người nhìn mấy người trong phòng khách.
Thương Huyền theo âm thanh nhìn qua, vừa vặn thấy vẻ mặt lười biếng mơ màng do mới tỉnh ngủ của y.
- Mọi người sao vậy?
Thấy mọi người đều nhìn mình, Liên Tư Vũ ngáp ngáp mấy cái, khóe mắt hơi hồng.
- Không, không có gì.
Thương Huyền mất tự nhiên rời mắt.
- Xin tự giới thiệu, ta là Liên Tư Vũ, ngài tên gì?
Liên Tư Vũ cúi người, động tác thập phần lễ nghi.
Thương Huyền được đối đãi như vậy có chút không thích ứng, vội vàng đáp.
- Ta tên là Thương Huyền... Là cậu cứu ta?
Dung mạo của Liên Tư Vũ còn trẻ, Thương Huyền nghĩ y không vượt quá 25.Nhưng mà thực chất nguyên chủ đã sống gần trăm tuổi.
- Ừ! Cho nên anh có muốn lấy thân báo đáp không?
Liên Tư Vũ tinh nghịch nháy mắt.
"Thịch."
Trái tim lỡ lạc nhịp.
Thương Huyền ngẩn ngơ nhìn y, cảm giác mặt hơi nóng.
- Không, không được.
Thương Huyền thành thật lắc đầu.
- Giỡn chút thôi, sao anh lại xuất hiện ở đó? Anh đến Đếm Ngược Tử Vong bao lâu rồi?
Liên Tư Vũ trò chuyện rất tự nhiên, giống như trong vị diện này, bọn họ là tri kỷ.
- Đếm Ngược Tử Vong?
Nghe thấy danh từ xa lạ, Thương Huyền nghi hoặc lặp lại.
- Mới vào? Vậy anh bao nhiêu tuổi?
- 27.
Dù không hiểu nhưng Thương Huyền vẫn trả lời.
- Haha, tôi sống trong này 83 năm rồi ~
Liên Tư Vũ câu môi, ánh mắt chờ mong nhìn Thương Huyền.
Thương Huyền mơ hồ đưa mắt nhìn lại, hắn không hiểu ý của y.
- Gọi tôi bằng anh nha~
Cười đến mức mắt híp thành đường chỉ, nhìn liền biết tâm trạng rất tốt.
- Anh.
Thương Huyền cũng không so đo.
- Ngoan.
Liên Tư Vũ xoa xoa đầu Thương Huyền, sau đó phổ cập kiến thức cho hắn.
Thương Huyền có chút không tự nhiên, cứ cảm giác Liên Tư Vũ đối với hắn quá thân cận.
- Thời gian của em còn 10 ngày...
- Không đủ thuê nơi ở, có muốn ở với anh không?
Liên Tư Vũ cười như hồ ly.
- Anh là người tốt.
- Chỉ tốt với mình em!
Thương Huyền bị dọa.
- Ha ha, anh đùa chút thôi.
Liên Tư Vũ khoa trương cười lớn, cười đến chảy nước mắt.
Toàn thân cứng nhắc của Thương Huyền lúc này mới thả lỏng, hắn thở phào.
Nhưng không hiểu sao dường như có chút mất mát.
Thương Huyền chẳng muốn để tâm cảm giác xa lạ này, ăn tối, tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Bởi vì hôm nay đã nằm cả ngày, tối nay Thương Huyền ngủ không được.
Hắn khoác thêm áo, quyết định ra ngoài dạo một vòng.
Khung cảnh xa lạ này khiến hắn nhận thức, hắn thật sự rời khỏi thế giới kia rồi...
- Đếm Ngược Tử Vong...
Cầm lấy đồng hồ lam nhạt, Thương Huyền chậm rãi lẩm bẩm.
- Sao vậy? Ngủ không được?
Liên Tư Vũ ra ngoài ngắm trăng, thấy bóng dáng của Thương Huyền liền kinh ngạc vẫy tay, gọi hắn qua.
- Sáng đã ngủ, hơn nữa có chút không thể tin...
Thương Huyền nhẹ giọng, sau đó làm theo Liên Tư Vũ, ngẩng đầu nhìn mặt trăng.
Mặt trăng trong Đếm Ngược Tử Vong không bao giờ tròn,nhưng lại rất sáng rất to.
Bên cạnh có một người xa lạ, nhưng Thương Huyền lại không dựng nổi đề phòng, trực giác nói cho hắn biết, người tên "Liên Tư Vũ " này sẽ không làm hắn bị thương.
Tuy rằng nghe có chút buồn cười, nhưng hắn lại không nghi ngờ nó.
- Anh cũng không ngủ được sao?
Liên Tư Vũ đang đong đưa chân trần trong nước lạnh, nghe vậy cúi đầu nhìn Thương Huyền.
Ánh trăng phản chiếu vào nước, tựa như có thứ gì đó lưu chuyển.
Nhưng Thương Huyền lại không thể nhìn rõ.
- Ừm, là không ngủ được.
Liên Tư Vũ lại ngẩng đầu nhìn mặt trăng.
Gió đêm thổi nhẹ, nghịch ngợm chơi đùa cùng vài lọn tóc đen tuyền, làn da được ánh trăng mạ lên một tầng ánh sáng bạc,vầng trăng khuyết nằm gọn trong đôi con ngươi trong trẻo, nhu hòa.
- Haizzz, cậu là người mới vào nhỉ, thế giới bên ngoài ra sao rồi?
Thương Huyền thu hồi tầm mắt, dùng giọng điệu từ tính không nhanh không chậm kể lại.
Thương Huyền là con cả của một gia tộc lớn, là con cả, vốn nên kế nghiệp nhưng mà Thương Huyền không có hứng thú với thương nghiệp,chỉ một lòng đam mê hội họa, khiến cha của hắn tức gần chết, may mà em trai cùng cha khác mẹ của hắn trời sinh bộc lộ tài năng và hứng thú đối với thương nghiệp, khiến cha hắn mừng rỡ, dốc lòng bồi dưỡng em trai, không quản hắn nữa.
Em trai tuy rằng không cùng mẹ, nhưng hai người cũng không có khúc mắc gì, tình cảm không mặn không nhạt, nhưng khi em ấy nắm quyền gia tộc cũng không làm khó hắn, ngược lại lâu lâu còn liên hệ qua lại.
Cũng bởi vậy nên bọn họ muốn bắt hắn làm con tin, uy hiếp đứa con ngoài giá thú đó, nhưng mà ai ngờ lại đẩy hắn vào chỗ chết...
- Anh?
Trên vai chợt nặng, Thương Huyền quay đầu nhìn lại.
Nam nhân vẻ mặt an ổn tựa vào vai hắn, mi mắt thật dài khép lại, cả người an tĩnh như một bức họa của danh họa nổi tiếng nhất.
Nếu có thể, Thương Huyền thật muốn họa lại khung cảnh này, cất vào trong lòng.