Mục lục
Lạc trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 88




Không ngờ kịch bản lại phức tạp như vậy...



Thảo nào đến giờ vẫn chưa chọn được người thủ vai boss phản diện.



Có sự giúp đỡ của Thương Huyền, kỹ năng diễn xuất của Liên Tư Vũ càng ngày càng tốt, đến mức mọi người trong đoàn làm phim đều kinh ngạc.



Cảnh diễn cuối cùng của nhân vật "Đàm Thu" khiến toàn trường trấn động.



Tác gia kinh ngạc há hốc mồm.



Anh ta tiến đến vỗ vai Liên Tư Vũ.



- Vậy không cần đổi người diễn rồi, Tiểu Vũ,vai boss cuối em có tự tin chính mình diễn được không?



- Em... sẽ diễn được! Xin đạo diễn cho em một cơ hội!



Liên Tư Vũ biết, nếu nguyên chủ có đủ cơ hội này, hắn cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng.



Không phải vì khả năng được nổi tiếng, mà là được thử sức nhiều hơn!



Nguyên chủ cực kỳ say mê diễn xuất, đây là một điều y không muốn thay đổi ở hắn.



- Tốt!



Tác gia có chút xúc động, tác phẩm này là tâm huyết của anh ta, bởi vì chuyển thể thành phim, anh ta còn lo sẽ không tìm được người có thể diễn tốt hai trạng thái của "Đàm Thu ", bởi lẽ,từ một thiếu niên trong sáng hóa thành một nam nhân thâm trầm, là trái ngược quá lớn, không ai có thể diễn tròn vai này.



Tần Triết có lẽ sẽ diễn được, nhưng hình tượng của anh ta không phù hợp với một thiếu niên non trẻ, cho dù có diễn xuất có hóa tranh, cũng khó che đi sự thành thục trên con người hắn.



Đạo diễn cũng lo việc này, cho nên định tách "Đàm Thu " và "boss " ra, nhưng không ngờ chỉ cần xem kịch bản mà họ đã sửa chữa, thế nhưng Liên Tư Vũ diễn đến đạt như vậy.



"Đàm Thu " bị chém một kiếm, trong tình cảnh bị tỷ tỷ thương yêu nhất lừa dối, bị tỷ phu vì che giấu mà giết chết, gieo oán hận vào người, một khi ra khỏi nơi đó, hắn sẽ không còn là hắn nữa.



Đàm Ngân chính mắt nhìn thấy đệ đệ vì đỡ kiếm cho mình mà rơi xuống vực thẳm, đôi mắt như mất đi ánh sáng, thần thờ nhìn nơi đó.



Viêm Dạ tiến lại ôm nàng vào lòng, ôn nhu an ủi.



Đàm Ngân khóc, khóc đến hôn mê.



Đệ đệ duy nhất của nàng, thân nhân duy nhất của nàng... cũng mất rồi.



Trên thế gian này, sẽ không còn ai ngọt ngào gọi một tiếng tỷ tỷ, sẽ không còn ai vì nàng mà chạy ra ngoài mua bánh đậu xanh, sẽ không còn ai vì an ủi nàng mà cố gắng chọc nàng vui, cũng sẽ không còn ai... cùng nàng mang họ Đàm nữa.



Đàm gia to lớn, cuối cùng chỉ con đơn độc mình nàng.



Đôi mắt của Viêm Dạ cô cùng phức tạp, cuối cùng ôm Đàm Ngân vào lòng, dùng hành động chứng minh nàng còn có hắn.



Lá vàng trời thu bị gió thổi, rơi xuống khung cảnh bên vách núi, một bên là vực sâu vạn trượng, một bên là vách đá cao ngất, có hai thân ảnh ôm nhau, lá vàng bay bay, phiêu tán xuống dưới vực.



...



Vài năm sau...



Từ vách đá xuất hiện một bàn tay gầy trơ xương, tựa như chỉ có da bọc xương, móng tay khô quắt đen dài, hệt như một cụ già sắp chết, tóc tai rối bù che đi gương mặt, trên đầu ngón tay là vết máu có khô có tươi, nếu nhìn xuống vách đá, sẽ thấy hai hàng máu đang chảy, hiền nhiên quái nhân này dùng hai bàn tay để bò lên, bởi vì ma sát quá nhiều nên ngón tay đều chảy máu.



Vực này có tên là Tán Cốt, người rơi xuống chư từng đi lên, bởi vì bên dưới vốn có cấm chế, không thể sử dụng linh lực, yêu lực, hay ma lực, cho nên quái nhân này... chính là dùng đôi tay của mình để bò lên!



Vực sâu dựng đứng, phải thất bại bao nhiêu lần, phải ngã xuống bao nhiêu lần mới có thể lên đến nơi này?!



Ánh mắt quái nhân đỏ ngầu, bên trong tràn đầy cừu hận.



- Viêm, Dạ...



Ngữ điệu khô khốc khàn khàn, hệt như chưa từng được ăn cơm uống nước...



- Cắt!



Đạo diễn hô lớn, sau đó vội vàng xem lại thước phim vừa quay.



Ánh mắt tràn đầy cừu hận và âm u, như vực sâu đằng sau quái nhân, và cũng như muốn kéo người ta vào đó, lấy tầng tầng xiềng xích khóa lại...



Ánh mắt của Liên Tư Vũ trực tiếp khiến một số người lùi ra đằng sau, có người còn ngã ngửa.



Đáng sợ.



Quá đáng sợ!



Tựa như bị một con ma quỷ nhìn chằm chằm...



Tối đó họ không ngoại lệ đều gặp ác mộng.



...



Bởi vì kỹ thuật diễn xuất của các nhân vật quan trọng đều rất tốt thành ra tốc độ quay cũng rất nhanh.



- Đàm Ngân!



" Tán Cốt " quái nhân nghiến răng nhìn nữ nhân chắn trước người Viêm Dạ.



- Muốn giết hắn, vậy bước qua xác của ta!



Ánh mắt nữ nhân vẫn quyết tuyệt lạnh lẽo như ngày nào, cho dù một thân chật vật, nhưng không giấu nổi kiên định trên mặt, hắn (Tán Cốt) chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nữ nhân này lại dùng ánh mắt như thế nhìn hắn...



Đôi mắt đỏ ngầu giấu sau mái tóc bù xù dường như có một tia bi thương, rất nhỏ, nhưng lại làm người ta đau đến thấu xương, chỉ tiếc, nữ nhân kia không nhìn thấy.



"Tỷ tỷ "



Hai chữ ngậm trên môi, nhưng không gọi ra lời.



Bây giờ hắn (Tán Cốt) và Viêm Dạ đã trúng độc, giải dược là Chỉ Thiên hoa trên vách đá đối diện, hắn muốn giết Viêm Dạ, cướp lấy giải dược, thế nhưng...



Tán Cốt siết chặt tay, cố tình ký ức đã phủ bụi kia khiến hắn không thể ra tay...



- Tốt! Tốt! Tốt!



Giải dược chỉ có một, nam chính cũng chỉ có một.



Đến đầu tháng chín liền chính thức đóng máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK