Ngày thứ nhất cứ như vậy trôi qua.
Ngày thứ hai ê kíp tổ chức một cuộc thi bắn cung lấy điểm.
Bắn càng gần hồng tâm thì điểm càng cao, mà tổng điểm càng cao thì phần thưởng càng phong phú.
10 khách mời đều là nhân vật nổi tiếng, chia làm 2 đội, thay nhau bắn 5 mũi tên.
Nguyên chủ ngay cả cung còn chưa từng cầm, lực tay cũng không lớn, cho nên Liên Tư Vũ giống vài nữ khách mời, ngay cả kéo dây cung cũng không xong.
Mặt y đỏ bừng.
Thương Huyền không nói hai lời cầm tay y, tận tâm chỉ bảo cách cầm cung tên, cầm tay y cùng kéo.
Những nữ khách mời khác vẻ mặt hâm mộ.
Khán giả thì trực tiếp thét chói tai.
- Ai, Tiểu Nghiên à, tôi không đẹp trai sao? Sao em không nhìn tôi chứ ~
Một nam minh khác vội vàng làm nóng bầu không khí, vẻ mặt ủy khuất tự luyến khiến nữ khách mời Tiểu Nghiên che môi cười, cũng cùng cậu ta đùa.
- Làm sao có thể a... Lục Mao anh làm sao có thể soái bằng người ta ~!
Lục Thần xoa xoa máy tóc xanh lè, có chút tủi thân.
- Tiểu Nghiên, em làm anh thực đau lòng!
Còn giả bộ chịu đả kích, liên tục ôm ngực lùi ra sau.
Khán giả bị vẻ mặt buồn cười của Lục Thần chọc cười, vui vẻ chuyển đề tài về hai người.
Bên kia Liên Tư Vũ có chút không tự nhiên do Thương Huyền dán quá gần, y còn có thể cảm nhận rõ từng khối cơ bắp cách lớp áo mỏng.
- Tập trung.
Tuy rằng ngữ điệu lạnh lùng nghiêm túc, nhưng mà ở nơi Liên không nhìn thấy, Thương Huyền đã cong môi cười.
Liên Tư Vũ khựng lại một chút, đỏ mặt tập trung vào mũi tên, một mắt nhắm lại, chăm chú vào đường bay của mũi tên.
Dây cung chậm rãi bị kéo căng.
Mọi người bị tư thế soái khí và vẻ mặt nghiêm túc của Liên Tư Vũ thu hút, tiếp tục ồn ào hai người thật hợp đôi.
Đội còn lại trực tiếp bị khán giả bỏ lơ, ngoài một phần nhỏ tử trung phấn của những khách mời khác, mọi người cơ hồ bị gương mặt của Thương Huyền và Liên Tư Vũ kéo làm fan.
"Phập!"
Thương Huyền buông tay, mũi tên dùng tốc độ nhanh như xé gió, ghim chặt vào hồng tâm.
Khán giả lần nữa sôi trào!
[ Người qua đường: Ô ô!!! Không hổ là nam thần!!! Một mũi tên liền trúng hồng tâm!]
[ Tiểu giáp: Vậy nên trong phim "Nghịch hành thiên hạ" là nam thần tự bắn sao?!]
"Nghịch hành thiên hạ " là bộ phim đầu tiên Thương Huyền đóng, bởi vì bối cảnh gia tộc nên hắn vừa vào giới liền nhận ngay vai nam chính, tuy rằng năm đó có rất nhiều người phản đối, nhưng cuối cùng họ không những bị vả mặt, mà còn bị lôi kéo trở thành fan cứng của Thương Huyền.
Sự nghiệp diễn xuất của Thương Huyền chỉ đóng hai vai, đều là kiểu nam chính tổng tài bá đạo, thế nhưng đã tạo nên một ấn tượng không thể xóa nhòa với khán giả, cho dù sau đó hắn giải nghệ, ra nước ngoài học tập, không còn chút tin tức nào nhưng vẫn khiến fan nhớ mãi không quên.
[ Long long lanh lanh: Tự nhiên phát hiện nam thần giỏi hơn tưởng tượng.____ tự hào ing.]
[ Tiểu tinh linh: Được làm fan của nam thần. ____ tự hào ing.]
[ Lu mờ: Thần tượng quá giỏi, tự hào ing.]
Bên dưới là một mảnh tự hào.
Với kỹ thuật bắn cung của Thương Huyền, đội bọn họ đương nhiên dành chiến thắng, phần thưởng là một lượng lớn thức ăn nước uống tươi sạch, đội còn lại tự nhiên cũng có, nhưng không phong phú như bên này.
Đội 5 người của Liên Tư Vũ gồm y, Thương Huyền, Lục Thần, Tô Hân Nghiên và Mỹ Lâm.
Trong 5 người chỉ có Liên Tư Vũ và mỹ nhân an tĩnh - Mỹ Lâm là biếu nấu nướng, cho nên cơm sáng liền do hai người làm.
[ Lu mờ: Động tác cầm dao của Liên bảo bảo thực thành thục.]
[ Tương ớt cay cay: Mấy lần sợ dao trên tay Liên bảo bảo làm Liên bảo bảo bị thương.]
[ Tương tư nhất mộng: Mỹ Lâm tỷ tỷ cũng nấu ăn thực giỏi, ai cưới được chị ấy là phúc ba đời.]
[ Phong Liễm: Tôi vừa ăn, nhưng tại sao nhìn Liên bảo bảo và Mỹ Lâm tỷ tỷ nấu thì bụng tôi lại kêu?]
[ Ngọt ngọt như đường: Đồng quan điểm với lầu trên. Mùi thơm như bay qua màn hình, truyền vào mũi tôi. *nuốt nước miếng *]
[ Ngược ngược ngược: Chảy nước miếng...]
Không nói khán giả, ngay cả những người khác trong đội, người quay phim và đội còn lại ngửi mùi thức ăn cũng thấy đói bụng.
Nhìn lại một bàn sơn hào hải vị, lại nhìn thức ăn trên tay... Tự nhiên cảm giác nuốt không trôi.
Vy Vy - nữ đầu bếp ( vừa vào nghề) của đội còn lại trực tiếp bỏ thức ăn mình vừa nấu xuống, chạy qua bên Liên Tư Vũ ăn ké.
[ Phong Liễm: Vy Vy, liêm sỉ của chị rớt rồi này!]
[ Nguyệt Ngọc: Chị cho em theo với ~ Em cũng muốn thử a.*Tay Nhĩ Khang*]
[ Li Hỏa: Lầu trên, thỉnh nhặt liêm sỉ! Chị Vy! Chi không thể ăn một mình a!]
[…]
Khán giả bên ngoài nhốn nháo, ê kíp thực hiện trương trình và khách mời chạy đến cọ cơm.
Quá trình ăn uống đương nhiên không quay.
Ăn xong thì dọn dẹp một chút, Thương Huyền đưa Liên Tư Vũ đi dạo xung quanh.
Thảo nguyên hoang vu, được cái môi trường vô cùng trong lành tươi mát, hơn nữa yên tĩnh không có người quấy rầy, thích hợp để hẹn hò.
Sau cơm sáng thì nghỉ ngơi hơn 2 tiếng rồi mới quay tiếp, trong 2 tiếng này Thương Huyền cùng Liên Tư Vũ nằm xuống mặt cỏ, hưởng thụ nhân sinh.
Gió nhẹ hiu hiu, ánh nắng mùa thu không quá chói chang, rất thích hợp để ngủ, bất tri bất giác Liên Tư Vũ liền thiếp đi.