Editor: Kinh thuế
Nếu thật như vậy, vậy, vừa nãy cậu vất vả là hoàn toàn vô ích rồi.
“Đan Giật.” Dư Châu lành lạnh gọi tên cậu, không phải cô không gọi , mà là cậu không cho phép, cho nên, từ nay về sau, không cần khó chịu về cô nữa.
Đan Giật chỉ bất đắc dĩ cười, nhìn sắc mặt Dư Châu đột nhiên trầm xuống thì có chút sửng sốt, bây giờ muốn đoán được cô đang nghĩ gì rất khó khăn, có lúc không hiểu cô đang nghĩ gì, nhìn như rất đơn giản, nhưng lại cực kì phức tạp, giống như Kính Nguyệt Sâm.
Nghĩ tới đây, cậu vội vàng nhẩng đầu nhìn Kính Nguyệt Sâm, vẫn biểu hiện như bình thường, chỉ đang lạnh nhạt nhìn bọn cậu, dường như thắng thua đối với cậu ta mà nói, chỉ là một thứ để đùa bỡn mà thôi, cậu ta không muốn thắng, đương nhiên sẽ không để ý thua, chỉ có điều, ở lúc không ai nhìn thấy, khi cậu ta nhìn đến Dư Châu, đáy mắt màu lam nhạt rõ ràng trầm xuống vài phần.
Xoay người, cậu ta đi tới nơi khác, quần áo bạch sắc đi qua vẫn để lại mùi hương nhàn nhạt, Thẩm Vũ Âm cắn nhẹ môi, nhìn thân hình mập mạp của Dư Châu, giận đến mức tóc muốn dựng thẳng, có điều trước mặt nhiều người như vậy, cô có tức cũng không có chỗ phát tác, mà cô, thực sự tức muốn chết rồi.
Thua bởi ai cũng được, chỉ là không thể thua Dư Châu, thua bởi con ngốc đầu óc rỗng tuếch lại háo sắc có tiếng trong trường như vậy, không phải so ra cô còn kém hơn cô ta à.
Đáng tiếc, cô vẫn thua.
“Sâm học trưởng.” Không biết người bên cạnh từ khi nào đã rời đi, chỉ còn lại mình cô, mắt to trừng mắt nhỏ với đám người kia, cô vội vàng xoay người đuổi theo, còn ở chỗ này sẽ khiến cô cảm thấy mình cũng là một tên ngốc mất.
“Ha ha ha, đây là lần đầu tiên Sâm thua đấy, Tiểu Trư, nói cho bọn anh biết, ai đã giúp em vậy?” Tả Tư Viêm tựa người vào cây, ít nhất như vậy còn có thể bảo trì phong thái của mình, nếu không lại giống như Dư Dịch, đứng một chỗ cũng lung la lung lay như sắp đổ, cậu còn chưa muốn để người khác nhìn thấy một màn như vậy đâu, không có chút mặt mũi nào, hơn nữa, một đời anh minh của cậu không chừng sẽ mất vì một lần này cũng không nói trước được.
Có điều, cậu rất muốn biết, là ai đã giúp em ấy, dù sao, cõng được thân hình nặng vậy đi một quãng đường dài thế, chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, có lẽ phải có ba người như cậu cùng lúc mới cõng được, nếu có người có sức mạnh như vậy, cậu thật sự muốn biết người đó, người có khí lực lớn thế, mang con heo lớn này đi đến tận đích, thậm chí, cuối cùng còn thắng được Kính Nguyệt Sâm, tên bụng dạ đen tối hơn người kia.
Hơn nữa, đối với Kính Nguyệt Sâm mà nói, việc cậu ta muốn làm, chưa có việc nào từng thất bại, có lẽ, lần này, là lần thất bại đầu tiên trong đời, không biết, Dư Châu và cậu ta sẽ trở thành kẻ thù, hay thành gì, đúng là khiến người ta mong chờ mà.
KInh-thue/,dien.dan'lequydon Dư Châu bây giờ, không còn là bao cỏ ngốc Tiểu Trư kia nữa, cô bé, còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn cậu.
Người đã giúp kia, rốt cuộc là ai?
“Em không biết sao?” Dư Châu mặc Tả Tư Viêm nhìn chằm chằm như muốn nhìn xuyên qua cả linh hồn của cô vậy, cô rất hào phóng đối mặt. Càng không ngại anh ta sẽ nhìn ra cái gì, dù sao, thân thể đặc biệt này là Dư Châu, nhìn kỹ bao nhiêu, vẫn là Dư Châu.
Thân phận của người kia, cô quả thực không biết, cho dù rất muốn.
Mắt cô cũng không phải tia X – quang, làm sao nhìn xuyên qua được anh ấy có bộ dạng thế nào hả?
Đan Gia Dật chỉ liếc mắt một cái, hỏi cũng lười.
Có điều, là ai cũng không sao cảm bởi vì, bọn họ đã thắng, nhờ Kính Nguyệt Sâm, dưới ánh mắt theo dõi của nhiều người biết chiến thắng này, về phần quá trình ra sao, người trong cuộc không muốn nói, vậy, dù là ai cũng không biết rõ được, Sâm tử đương nhiên không chịu tiết lộ, với tính tình của cậu ta, có hỏi cũng chỉ nhận lại được một ánh nhìn lạnh lùng, mà với dáng vẻ Dư Châu bây giờ, coi như đủ bản lãnh bóp chết cô, cô cũng không nhiều lời nửa chữ.
“Anh, chúng ta đi thôi.” Dư Châu nhìn quanh bốn phía, có thể nghe được rất nhiều tiếng bước chân, chắc chắn, không lâu sau chỗ này sẽ trở tahnfh chiến trường, từ trước đến nay, nữ sinh trường này luôn rất điên cuồng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com