Editor: KInh thuế
Bà khẽ chạm lên má bị đánh, không ai nguyện ý đưa mặt cho người khác vả nhưng bà là trưởng bối sao có thể trơ mắt ra nhìn đứa bé chịu đánh được.
Đan Tương Tư tuy không phải ruột thịt gì nhưng cũng là đứa nhỏ lớn lên dưới mắt bà, cũng coi như thân thiết hơn những người khác. Như vậy, bà sao nhẫn tâm để con bé chịu đánh chứ.
“Thẩm Vũ Âm, cô vậy mà dám…” Đan Tương Tư cũng muốn điên rồi, lao về phía Thẩm Vũ Âm muốn đánh lại, mà Hứa Nhu cũng kéo lại.
“Tương Tư, đừng cãi nhau nữa.” Bà nhìn Tương Tư lắc đầu không đồng ý, hiện giờ bọn họ như cá trên thớt tùy người chặt chém, cho nên không thể manh động gây sự. Hơn nữa, bây giờ thân phận còn là con tin, càng không thể tự chuốc thêm phiền toái.
Thẩm Vũ Âm cũng bị dọa rồi, nhanh chóng chạy ra ngoài, tựa vào cửa ra vào, dùng sức vỗ nơi lồng ngực, nhìn bàn tay đỏ còn nóng, thật sự hối hận, lại tự đánh tay mình, tại soa, lại tức giận, còn đi lên đánh người, đánh Tương Tư cũng thôi đi, tại sao lại đánh vào người đó.
Cô thật sự hối hận rồi, dù nói thế nào, Hứa Nhu cũng là bề trên, sao cô có thể xấu xa như vậy, nếu để cho người khác biết được, cô còn mặt mũi gì nữa.
Nhìn qua bốn phía, cô lao đi giống như một thiêu thân, lại rụt đầu thật sâu.
Cô quyết định, từ nay tuyệt đối không tới đây nữa, coi như hai người đó chết tại đó cũng tuyệt không quay lại.
Hai vệ sĩ vẫn canh gác bên cửa, mắt nhìn về trước không chớp, nhiệm vụ của bọn họ là canh giữ hai người bên trong phòng kia, chỉ cần giữ được họ còn lại đều không thuộc phạm vi quan tâm, ai muốn đi vào, ai muốn đi ra, đều không thuộc phận sự của họ.
“Dì ơi, con xin lỗi, đều là lỗi của con.” Đan Tương Tư không ngừng lau nước mắt, càng lau nước mắt lại càng tuôn, nhìn thấy dì chịu tát thay mình, cảm giác áy náy nhưu đê trào, cô vẫn biết người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Sao cô có thể xúc động tùy hứng như vậy, con thỏ nóng lên còn cắn người, huống hồ Thẩm Vũ Âm vốn chả phải loại hiền lành gì, cho nên, sai của cô càng khó tha thứ hơn.
Hứa Nhu không ngừng xoa tóc Đan Tương Tư, vậy mà bà không hay, tóc con bé cũng mềm mại như vậy, như tóc Dư Châu nhà bà.
Tương Tư, dì không sao cả, chẳng qua chịu một cái tát mà thôi, da mặt dì dày lắm, không đau chút nào. Bà muốn nói đùa lại càng khiến Đan Tương Tư khóc dữ dội hơn, không đau, sao có thể chứ, má dì đã đỏ sưng lên rồi.
Thẩm Vũ Âm đúng là đồ tồi, chẳng những bắt nạt cô còn dám rat ay với dì.
“Ngoan, con gái khóc nhiều không đẹp đâu.” Hứa Nhu bị cô bé này khóc làm cho hoảng luôn rồi, trước nay chỉ có người khác dỗ bà, bà cũng không biết dỗ người khóc đâu.
Đan Tương Tư lại ngẩng đầu, đôi mắt hồng như thỏ nói: “Dì cũng rất thích khóc mà, còn khóc nhiều hơn Tương Tư nhưng dì vẫn rất xinh đẹp đó thôi, cho nên, dì đang lừa con đúng không?”
Hứa Nhu cứng họng xấu hổ nở nụ cười, bà dường như cũng không khóc dai như vậy. Thường thì chỉ có xíu thôi là ngừng nhỉ???
Bất quá bà cũng không phản bác Đan Tương Tư được điều gì, đúng là có khóc thật mà bà vẫn rất đẹp được không.
Ngoài cửa hai vệ sĩ vẫn đứng nghiêm trang, chỉ là một người bỗng nhiên quay ngoắt sang bên cạnh.
“Mày đánh tao làm gì?”
Người bên kia cũng kì quái nghiêng đầu nhìn lại.
“Tao không có đánh mày.”
Sau đó, lời vừa dứt từ đầu cũng cảm nhận được một cơn đau mãnh liệt.
Sắc mặt tên kia cũng tối sầm theo, đúng là khốn khiếp, rõ ràng chỉ có hai người họ đứng không phải hắn thì là ai.
“Mày còn giẫm tao.”
Nếu giờ không phải làm nhiệm vụ, hắn nhất định sẽ xử tên kia.
“Chó má, rõ ràng mày đánh tao mà.” Người bên kia cũng cáu.
“Mày mới là chó má.” Hai người cùng xù lông. “Cặn bã, trứng thối, đồ con rùa khốn khiếp..”
Hai người mắng nhau mặt đỏ gay, cuối cùng cố nén lại quy củ quay lưng không thèm nhìn nhau nữa.
Chỉ có điều, trong nháy mắt khi quay lưng, một người cảm thấy da đầu đau đớn đến tê dại, còn chưa quay đầu lại đã thấy một gương mặt tươi cười cực kì sáng lạn, trên tay còn cầm một củ cà rốt gặm giở cực kì bắt mắt.
“Là mày….đánh…” lời còn chưa dứt, đã ngã sấp xuống sàn bất động.
“Tao nói không phải tao.” Người bên cạnh nhảy dựng lên, vừa quay đầu đã lãnh trọn một cú, kết quả gục xuống theo tên kia.
Người con trai cười càng thêm rạng rỡ, dường như còn pha chút điên rồ. Cậu nâng tay mình nhìn ngắm, ầy dùng cà rốt đánh lên đầu hai người, vậy mà cũng ngã xuống được.
“Giải quyết, xong.”
Cậu hứng khởi làm dấu V chiến thắng. Lại tiếp tục cắn gặm nốt nửa củ cà rốt còn lại.
Âm thanh ngoài cửa lớn vậy cũng khiến hai người trong phòng dần chú ý, Hứa Nhu nhìn qua Đan Tương Tư, đều thấy loại mơ hồ trong mắt đối phương.
Đã xảy ra chuyện gì, dường như bọn họ nghe thấy âm thanh ngã xuống đất mạnh, lại không phải động đất.
Mà đúng lúc này, cửa cũng được mở ra, một cái đầu ghé vào, sau đó ngó chung quanh thấy hai người thì lộ ra nụ cười rạng rỡ, dường như cực kì vui vẻ, hạnh phúc.
“Hi, hai người vẫn ổn chứ? Tôi là Minh, Minh trong ánh sáng, cũng có thể là minh mẫn.” Cậu nhấc tay lên khoát tay với hai người, cực kì nhiệt tình chào hỏi, trên mặt lộ ra hai núm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
Mà Hứa Nhu cùng Đan Tương Tư như bị hấp dẫn đưa tay ra, bắt lấy tay cậu ta. Không thể trách cô và dì được, người này lớn lên quá yêu nghiệt rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, còn cười rạng rỡ như vậy, khiến người khác cảm thấy cực kì thân thiết.
Cho nên, Minh cùng Thầm không chỉ tên đối nghịch mà tính cách cũng vậy, Thầm hành sự cẩn trọng, đâu ra đấy. Minh lại bất đồng, hắn người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe đổ, chim sa cá lặn, thân thiện đáng yêu….lại là sát thủ đệ nhất.
Hơn nữa còn trụ vững trên vị trí này đã nhiều năm, thật khó mà không đắc chí.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com