Bà lau nước mắt, quay vào nhà, con gái không cần bà nữa, bà đúng là một người mẹ thất bại mà.
Dư Châu nhìn thấy có chút bất đắc dĩ, đôi lúc thở phì phò, cô nhìn vẻ mặt tủi thân của Hứa Nhu liền đoán được bà đang nghĩ gì, có điều, bây giờ cô không có tâm tình đi dỗ dành bà được, cô muốn giảm cân thân thể béo phì này trước rồi nói sau, cũng không phải vì muốn theo đuổi xinh đẹp, cô chỉ hi vọng mình không cần đi một cước lại nghỉ một bước, còn có thể bị ngã xuống bất cứ lúc nào, ở đây khá tốt, đều là đất bằng nhưng bên ngoài tất nhiên không được vậy, cô không muốn vì béo mà không thể di chuyển.
Nửa giờ lại qua, cô mệt chết đi được, toàn thân trê dưới đều là mồ hôi, không biết lần này có giảm được chút mỡ nào không.
Tựa vào trên cây, mồ hôi trên trán cô không ngừng chảy xuống, sau đó nhờ gió thổi khô rất nhanh, cô quẹt tay lau đi chút mồ hôi, lại kéo vòng cổ hình giọt nước kia ra nhìn.
“Ngươi đi theo ta xuyên qua phải không?” Hai mắt bị thịt chèn ép thành bé lại, chỉ hở ra một khe nhỏ, bên trong sóng mắt nhu hòa, sạch sẽ trong trẻo làm người ta nghĩ đến Thiên Sứ.
Có vẻ, nếu cô là Thiên Sứ, chắc cũng đã rớt trên mặt đất rồi, mới có thể biến thành cái bộ dáng này, thật sự có thể hình dung bằng bốn chữ vô cùng thê thảm.
Cô cất kỹ lại vòng cổ, nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị đi tắm rửa một thân đầy thịt này, có lẽ thân thể này đã ngủ mê rất lâu nhưng vẫn giữ lại một số thói quen tiềm thức, nếu không cô không có được những thói quen này, có lẽ, sẽ bị thế giới này vứt bỏ mất.
Mà cô tuyệt đối sẽ không làm loại người đó.
Nâng từng bước chân nặng như chì bước đi, cô đi về gian phòng của mình, có chút chán nản nhìn gian phòng công chúa kiểu phương Tây được trang hoàng toàn bộ là màu hồng, khóe mắt khẽ hạ xuống, quên đi, tính cách Dư Châu cũng không thể đột nhiên thay đổi, có điều, cô đã thay đổi rồi, có lẽ, không phải thay đổi, mà do thân thể này bây giờ đã là một người khác. Một người đã không còn thân thể, chỉ còn lại tên. Cô là Tiểu Mộc, nữ lưu manh ghê ghớm nhất Thiên Phù tỉnh, nữ ác bá.
Khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhạt tự giễu, cô kéo cửa phòng tắm ra, phòng tắm siêu lớn, cái này là đặt riêng cho thân thể của cô mà làm, tuy rất béo nhưng không thể nghi ngờ, thân thể này được cưng chiều như một công chúa, một cô công chúa chân chính.
Công chúa béo cũng vẫn là công chúa, công chúa, con gái hoàng đế, được dặc ân đãi ngộ ra sao, bây giờ cô đã cảm nhận được.
Nước âm không thể rửa sạch phía dưới, cô cúi đầu, thở dài một hơi, thân thể này, quả nhiên là lợn, không biết khi nào có thể gầy xuống, dường như đây là một công trình vô cùng to lớn.
Tắm rửa xong, cô cảm thấy thân thể mình thoải mái dễ chịu hơn nhiều, nguyên nhân có lẽ do đã chảy rất nhiều mồ hôi, nhưng mà phần bắp chân cô đang đau gần chết đây, Dư Châu đúng là chưa bao giờ vận động nhiều, cho nên thân thể này ngoại trừ ăn ra chính là ngủ, sao có thể không mập được chứ? Phải biết rằng, thân thể như giờ phải gấp ba lần so với thân thể cô trước kia.
Trong phòng khách Dư gia, một mình Dư Châu ngồi trên chiếc sô pha cực đại, còn ba người khác, cha mẹ cô, anh trai cô thì ngồi ở bên còn lại.
Xem đi, cùng là sô pha, vì cái gì ba người kia có thể ngồi cùng một chỗ còn cô chỉ có thể đơn độc ngồi một mình.
Cho nên, đãi ngộ ở nhà này, không phải người bình thường có thể đến hưởng thụ.
Thân thể khẽ nhúc nhích, đầu cô như muốn trùng xuống, bởi vì cô lại nghe thấy âm thanh kèn kẹt có chút quen thuộc từ sô pha truyền đến, sẽ không phải là, mọi người chợt chăm chú nhìn sang cô, có thể không cần phải là.
Cô không muốn bị mất mặt trước mặt mọi người nữa đâu, cô vội vàng nhanh chóng nhảy dựng lên.
“Châu Châu, em không cần lo lắng, sô pha rất chắc chắn, sẽ không bị sụp đâu.” Dư Dịch như đã nhìn thấu, đôi mắt hoa đào híp lại, ý cười lan ra cả trong mắt.
Sao đến bây giờ cậu mới biết, em gái cậu có thiên phú khôi hài như vậy.
Trên mặt Dư Châu chảy xuống ba đường hắc tuyến.
Cô vừa cẩn thận dè dặt đặt mông thân thể béo này xuống vừa yếu ớt dò xét động tĩnh, quả nhiên, sô pha phát ra tiếng kèn kẹt nhưn cũng không có dấu vết sẽ sập.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com