Chương 110: Ba Tỷ Rưỡi Vẫn Chưa Đủ Sao
Vũ Linh Đan cảm thấy tức giận đến nỗi không thể thốt lên được lời nào nữa, thân thể cô run nhè nhẹ, sau đó có ngoảnh mặt đi, bước tới bên ven đường mà giơ tay ra đón một chiếc xe.
Trương Thiên Thành cũng không đuổi theo cô, ngay tại thời điểm mà Vũ Linh Đan cho rằng Trương Thiên Thành đã chịu buông tha cho cô thì cô lập tức nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đúng lúc này, đột nhiên một chiếc xe Mercedes - Maybach màu đen đã dừng ngay trước mặt cô.
Thậm chí, Trương Thiên Thành còn không chịu xuống xe, chỉ đơn giản là kéo kính cửa xe xuống mà nói với cô rằng: “Lên xe tôi đi”
“Không cần đâu.”
“Cô đừng có để tôi phải lặp lại lần thứ hai, nếu như cô vẫn không muốn thì tôi cứ thẳng tay nhét cô vào đấy.”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng mà trầm lắng, cứ như một bậc quân vương vậy, một khi đã lên tiếng thì sẽ không cho phép người khác từ chối.
“Trương Thiên Thành, tôi đã nói không là không, anh không
nghe rõ sao.
Vả lại, anh nghĩ anh có tiền là anh có thể mua được tất cả những phụ nữ ở trên đời này luôn à?”
Vũ Linh Đan tức giận mà gào lên với anh, sau đó cô nóng nảy tháo chiếc mặt nạ xuống, đối mặt trực diện với Trương Thiên Thành.
Quả nhiên, đối với chuyện này thì Trương Thiên Thành cũng chẳng cảm thấy bất ngờ gì, anh cười khẩy vì nó nằm đúng trong tầm dự đoán của anh.
Cô thừa biết Trương Thiên Thành đã nhận ra cô ngay từ sáng nay rồi, nhưng anh quyết định không vạch trần thân phận của cô, chỉ bởi vì anh muốn giữ thể diện cho bản thân mà thôi.
Đợi khi không có người, anh sẽ nghĩ bằng mọi cách, dùng hết tất cả những từ ngữ lăng nhục để hình dung về cô.
Người đàn ông này không chỉ có giọng nói lạnh lẽo mà còn rất thâm độc.
“Tôi không biết tôi có thể mua tất cả những người phụ nữ ở trên đời này hay không, nhưng nếu là Vũ Linh Đan cô đây thì tôi chắc chắn.
Dù gì thì...!Nơi mà cô đang ở cũng là nhà của tôi, không phải sao?”
Những gì mà Trương Thiên Thành nói đều rất chuẩn xác, anh cũng chẳng vì cô mà tỏa ra dáng vẻ bao dung.
Vũ Linh Đan cảm thấy có một luồng hơi từ trong lồng ngực
truyền lên đến tận não cô, sau đó cô bắt đầu cảm thấy cả người choáng váng.
Cô hít một hơi thật sâu để khiến bản thân trở nên tỉnh táo hơn, người nào mà dám tức giận với hạng người máu lạnh này, chắc chắn là muốn tìm đến cái chết.
“Trương Thiên Thành, tôi đã nói rõ rồi, số tiền mà tôi nợ anh, tôi sẽ trả lại cho anh không thiếu một đồng"
Lúc này, cô nói với anh bằng giọng điệu bình tĩnh.
"Cô lấy gì để đảm bảo đây, hơn nữa tôi cũng không có tính lãi với cô, tôi còn thấy bản thân mình thật sự quá tốt bụng rồi”
Trương Thiên Thành bắt đầu cười nhạt.
Nhất thời Vũ Linh Đan im lặng không nói gì.
Cứ hễ cô có món đồ nào có giá trị một chút thì chắc chắn cô sẽ đem nó đi bán để trả nợ cho anh.
“Nếu không thì lấy Coco nhỉ?"
Đột nhiên Trương Thiên Thành cất tiếng nói.
“Cái gì chứ?”
Vũ Linh Đan không hiểu được anh đang nói gì.
“Coco, xem như tài sản của cô nằm ở chỗ tôi trước vậy, nếu như trong vòng một năm mà cô không thể trả hết toàn bộ số tiền cô nợ tôi, thì khi đó Coco sẽ là của tôi.
Tất nhiên là cô cũng
phải dọn ra khỏi căn nhà của tôi rồi”
Trương Thiên Thành chậm rãi đưa ra lời đề nghị, tính toán đưa tất cả mọi chuyện đầu vào đấy.
Xem ra, anh hiển nhiên đã có dự định ngay từ trước rồi.
“Trừ Coco ra.”
“Trừ Coco ra thì cô còn có cái gì?”
Vũ Linh Đan còn chưa kịp nói dứt lời thì đã bị Trương Thiên Thành tuyệt tình ngắt ngang lời cô mà nói một cách trào phúng.
Sau đó, anh khởi động lại động cơ xe, chiếc xe Mercedes - Maybach màu đen sáng lên trong màn đêm tối rồi lao đi như vút về phía căn biệt thự của anh.
“Tôi muốn trở về”.
Vũ Linh Đan đưa ra yêu cầu với anh.
“Đừng quên, đêm nay nó đã được tôi mua lại rồi, anh yên tâm đi, số nợ ba tỷ rưỡi, một đồng tôi cũng sẽ không thiểu, tôi sẽ ghi nó vào sổ sách”
Lúc này, Trương Thiên Thành cười lạnh nhạt.
Trong bóng tối, cô đã sớm siết chặt bàn tay lại thành nắm đấm rồi.
Người đàn ông này rõ ràng biết cô không phải là loại phụ
nữ đó, nhưng không có lúc nào là anh không dùng những lời lẽ lăng nhục để nhắc về cô.
Nếu không phải anh tính toán với cô, đem tài sản duy nhất của cô ra thế chấp, thì cô đầu đến nỗi...!
Đột nhiên cái mũi của Vũ Linh Đan cảm thấy có chút cay cay, cuối cùng cô ấy cũng kích động mà khóc lên, cô ấy cũng lập tức ngoảnh mặt sang chỗ khác, nhìn về phía phong cảnh bên ngoài để dời đi sự chú ý của bản thân.
“Cũng khó trách từ khi Tập đoàn Á Đông có được Tổng giám đốc Trương đây thì lại tăng trưởng một cách vượt bậc.
Chỉ riêng về khả năng tính toán người khác của Tổng giám đốc Trương cũng không phải là người bình thường có thể làm được.”
Vũ Linh Đan cũng bắt đầu chế nhạo anh.
“Thương trường chính là chiến trường, khi bản thân bị người khác hãm hại cũng chỉ có thể nói là do bản thân mình quá ngu xuẩn.
Dù sao thì cái này cũng là một hợp đồng của xã hội, anh nói xem có đúng không?”
Trương Thiên Thành cũng chẳng thèm giải thích rằng thật sự anh có tính toán hay không.
Có lẽ sâu trong đôi mắt anh, chuyện này đối với anh cũng quá đỗi bình thường thôi.
Vũ Linh Đan cũng không hề phát cáu chút nào.
Sau khi đã trở về biệt thự của Trương Thiên Thành một lần nữa thì Trương Thiên Thành trực tiếp cởi bỏ áo khoác ra mà quăng vào trong phòng khách.
Sau đó, anh nới lỏng cà vạt ra một chút, vừa ngoảnh đầu lại thì thấy Vũ Linh Đan đang còn đứng ở ngoài cửa, anh cất giọng nói lạnh lùng: "Cô còn không đi lên tắm đi, sao đây, cô muốn tôi phải mời cô đi à?
Vũ Linh Đan lập tức nghiêng đầu đi mà bước ra ngoài.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ở cùng với Trương Thiên Thành, nhưng dù anh có đưa ra cái giá ba tỷ rưỡi thì Vũ Linh Đan cũng không thể nào thuyết phục được bản thân cô leo lên giường của Trương Thiên Thành theo như thỏa thuận.
“Đứng lại đó!”
Đột nhiên từ sau lưng có truyền đến một giọng nói trách mång.
Khuôn mặt của Vũ Linh Đan cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, cô đứng lại, ngoảnh đầu chỉ thấy Trương Thiên Thành đang bước tới chỗ cố với vẻ mặt đầy giận dữ.
Ngay lập tức, anh đã nắm được cổ tay của cô mà nói với tư cách như một bậc vua chúa: “Thế nào? Tôi không cho có đủ tiền à?”
“Anh sai rồi, chỉ là tôi cảm thấy chán ghét với hạng người như anh đây mà thôi.”
Vũ Linh Đan bị anh ép đến mức nóng nảy mà tuôn ra hết những gì cô nghĩ.
Sắc mặt của người đàn ông đen lại, lúc này đã không thể sử dụng từ tức giận để hình dung về anh nữa rồi, nhìn cái khuôn mặt bướng bỉnh và hiếu thắng kia thì Trương Thiên Thành đã bắt đầu cảm thấy chán ghét rồi.
Ngay lập tức, anh khom người xuống mà cắn lấy đôi môi của cô.
Lại gặp đúng người còn muốn kháng cự lại anh, thế nên Trương Thiên Thành trực tiếp véo một cái ở ngay hông của Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan cảm thấy hoảng sợ mà hét lên.
Cô theo phản xạ mà há miệng ra, sau đó Trương Thiên Thành cũng chớp lấy thời cơ mà thâm nhập sâu vào bên trong khoang miệng của cô, chiếm lĩnh có một cách mạnh mẽ nhất.
Vũ Linh Đan cau mày lại, cô cũng không ngừng phản kháng lại anh, cái đầu lưỡi dịu dàng của anh không ngừng truy đuổi vào bên trong giống như là đang nô đùa vậy, cuối cùng cô vẫn bị anh cắn lấy.
Nụ hôn của anh giống như một sự trừng phạt đối với cô vậy, anh thô bạo mà mạnh mẽ chiếm lấy.
Thậm chí ngay cả cơ hội cho Vũ Linh Đan thở dốc cũng không cho.
Anh đã sống suốt hai mươi mấy năm trời, chưa từng có
người phụ nữ nào lại dám to gan cự tuyệt anh như vậy cả.
Cho dù có là Vũ Linh Đan thì anh cũng không cho phép.
Vũ Linh Đan khẽ ậm ừ trong miệng, cô rất muốn thốt ra câu là hai người bọn cô đã ly dị rồi, nhưng dường như Trương Thiên Thành đã sớm đoán ra được điều mà cô muốn nói nên anh lại tiếp tục hôn cô thật gắt gao.
Thậm chí, hai bàn tay của anh còn bắt đầu giở thủ đoạn.
Thuận theo hành động giãy giụa của cô mà tay anh bắt đầu luồn vào bên trong để cởi đồ lót của cô ra, sau đó anh nắn bóp lấy da thịt của cô thật mạnh.
Khó khăn lắm Vũ Linh Đan mới mở mắt ra được, nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt của Trương Thiên Thành không chất chứa bất kỳ sự dịu dàng nào, chỉ toàn là một màu lạnh lẽo dành cho cô mà thôi.
Cho dù là tại thời điểm làm chuyện yêu đương, cô cũng không chẳng nhìn thấy sự mất kiểm soát vì dục vọng sâu trong đôi mắt anh.
Người này chính là Trương Thiên Thanh.
“Vũ Linh Đan, nếu cô đã có mặt mũi đến quán bar để nhảy thì cũng phải chuẩn bị bán thân cho tốt chứ.
Tôi sẽ dạy cô một khóa để sau này nó trở thành thói quen của cô!”
Vừa dứt lời, Trương Thiên Thành tiếp tục làm nhục cô.
Giờ đây, trong lòng của Vũ Linh Đan như bị thiêu đốt bởi lửa giận và cô cũng không thể nào khống chế nó lại.
Bỗng dưng cô giơ tay lên, giáng một bạt tai lên trên mặt của Trương Thiên Thành.
Bầu không khí lúc này đột nhiên trở nên yên ắng.
Trong lòng cô khẽ run rẩy, lòng bàn tay cô vẫn còn hơi tế dại bởi vì siết chặt lại, cô biết lần này bản thân cô xong đời rồi.
Quả nhiên, Trương Thiên Thành lập tức về đến nhanh như một con chó sói: “Cô dám tát tôi!”