Vũ Linh Đan hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được những lý do của Vũ Phong Toàn, cô cứ tưởng rằng cãi nhau với Nguyễn Kim Thanh rồi, Vũ Phong Toàn sẽ chịu yên phận mấy ngày, nhưng bây giờ xem ra những ngày yên ổn an nhàn của cô sắp kết thúc rồi.
“Bây giờ con không có thời gian, có chuyện gì thì cứ nói luôn đi!” !Vũ Linh Đan nói trong điện thoại.
“Được, Linh Đan, con nói cho bố biết đi, chuyện của con với Trương Thiên Thành rốt cuộc là thế nào, bây giờ con không được lừa bố đâu đấy.”
Giọng điệu Vũ Phong Toàn vô cùng nghiêm túc, rõ ràng vô cùng bất mãn vì là người cuối cùng biết chuyện.
Vũ Linh Đan không biết làm sao: “Bố, thật sự con với Trương Thiên Thành không có gì cả, tất cả đều do báo chí viết lung tung thôi”.
“Viết lung tung? Mắt Vũ Phong Toàn lập tức trợn lên.
“Còn nữa, phải giữ khoảng cách với Trương Đức Phú. Bố nghe nói cậu ta vì con mà tiêu tốn ba trăm năm mươi tỷ để đầu giá Trái Tim Đại Dương”
Vũ Phong Toàn chuyên đề tài, bắt đầu quản việc riêng tư của Vũ Linh Đan. Cô chưa kịp mở miệng nói gì thì Vũ Phong Toàn đã nói tiếp: “Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt, đến giờ Trương Đức Phúc cũng chưa đưa ba trăm năm mươi tỷ ra được, bây giờ nếu Trương Thiên Thành muốn gây khó dễ thì đúng là thời điểm tốt. Nếu con có thể nắm bắt được thời cơ thì nói không chừng lại trở thành đại công thần của Trương Thiên Thành đấy.”
Khóe miệng Vũ Linh Đan giật một cái.
“Hừ, chuyện con giấu bố còn thiếu hay sao?” Vũ Phong Toàn vẫn còn rất tức giận.
Vũ Linh Đan ngượng ngùng cười mấy tiếng, không đồng ý cũng không phủ nhận. Bắt đầu đổi đề tài sang công việc, lúc này Vũ Phong Toàn mới dịu đi một chút, nói với cô: “Chuyện này trong lòng con tự hiểu rõ, bố quan tâm con đâu chỉ vì công việc, không có gì thì đừng liên hệ với người khác”
“Con hiểu rồi.”