• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 12: THÂN TRONG SẠCH KHÓ MÀ VẤY TỘI




CHƯƠNG 12: THÂN TRONG SẠCH KHÓ MÀ VẤY TỘI

Tiếng trách mắng và nhục mạ của Lâm Uyên Sương thổi bùng ngọn núi lửa trong lòng tôi. Tại khoảnh khắc đóng rầm cửa ra ngoài, tôi giống như một con sư tử nổi giận. Vẻ mặt tôi u ám, bước trên con đường dài rộng trong trường một cách vô định. Tôi không cam lòng, tôi nhất định phải giải quyết hiểu lầm này, sau đó để con ả xấu xa kia nhận lỗi với tôi!

Mà muốn giải quyết hiểu lầm này thì phải làm sao cho ít nhất một người trong nhóm Trương Tam thừa nhận hành vi phạm tội mới được.

Nhưng việc này nói dễ hơn làm.

Nếu sau khi bọn họ biết được tôi bị Lâm Uyên Sương hoài nghi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội thoát sạch tội danh. Chắc chắn bọn họ sẽ hất đá xuống giếng hãm hại tôi. Tôi hoàn toàn có cơ sở tin rằng bọn họ sẽ làm như vậy. Bởi vì tôi đã từng bị người ta vu oan rồi.

Nhất định phải nhanh chóng giải quyết, chuyện này càng kéo dài bản thân tôi càng bất lợi.

Tôi hít sâu một hơi cố gắng để cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại. Tôi bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của đám người Trương Tam. Cuối cùng ở tôi tìm thấy bọn họ ở gần nhà vệ sinh cũ công cộng của trường học.

"Là Trương Hữu Đường!"

Nhìn thấy tôi đến, khuôn mặt bọn họ lộ vẻ hoảng hốt, giống như từng con thỏ nhỏ đang sợ hãi.

Bọn họ không bỏ chạy. Dù sao cũng là bạn học, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu vẫn gặp, trốn được mồng một chẳng trốn được mười lăm.

"Trương Hữu Đường, cậu muốn làm gì!" Trương Tam đứng ra hỏi tôi, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.

Tôi đi tới trước mặt ba người, trầm giọng nói với bọn họ, mấy kẻ đang sợ hãi như gặp phải địch mạnh: "Chuyện các cậu dọa Lâm Uyên Sương, tôi sẽ không nói với giáo viên."

Ba người Trương Tam vừa nghe vậy, giống như tảng đá trong lòng được hạ xuống, cả đám lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Nhưng mà," Tôi chuyển hướng câu nói của mình: "Các cậu phải xin lỗi với Lâm Uyên Sương."

Sắc mặt của ba người vừa mới thả lỏng chợt kéo căng ra, Trương Tam nhìn tôi giận dữ nói: "Để chúng tôi đi xin lỗi con nhỏ thúi kia? Không có cửa đâu!"

"Đúng! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi xin lỗi!"

"Vậy sao." Tôi gãi đầu làm bộ không có biện pháp, chẳng biết làm sao nói: "Nhưng nếu các cậu không xin lỗi. Lâm Uyên Sương sẽ nói hết chuyện các cậu chơi xấu cô ấy cho chủ nhiệm biết. Tôi nghĩ, chủ nhiệm lớp vẫn luôn coi trọng Lâm Uyên Sương, nếu biết rõ chuyện này nhất định sẽ tìm các cậu trò chuyện cẩn thận một phen đấy."

Trò chuyện phiếm! Ba người Trương Tam nghe vậy, cả cơ thể không nhịn được run rẩy, giống như nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nào đó.

Ngẫm tới uỷ viên thể dục Vương Khiết, cậu ta trước kia là kiểu người làm người ta thấy phiền toái vô cùng, thường xuyên không có việc gì cũng đi tìm cớ gây sự ồn ào. Nhưng không lâu trước kia, sau khi tán gẫu với cô Tiêu xong, cảm giác cứ như cậu ta biến thành một người khác, yên tĩnh kiệm lời, còn vô cùng có lòng cầu tiến, cả ngày trầm mình trong học tập không cách nào tự thoát ra.

Đây là Vương Khiết? Cho dù là cha mẹ cậu ta biết được chắc cũng sững sờ lắm, quả thực là quỷ nhập vào người đó có biết không!

Trương Tam nhớ tới dáng vẻ chìm đắm trong học tập không cách nào thoát ra của Vương Khiết lúc này, liền cảm thấy không rét mà run. So với việc xin lỗi Lâm Uyên Sương, thì việc tâm sự với cô Tiêu rõ ràng kinh khủng hơn nhiều!

"Thật sự chỉ cần xin lỗi thì sẽ không nói với cô Tiêu nữa sao?" Trương Tam hỏi có chút băn khoăn, nhưng hiển nhiên trong lòng cô nàng đã dao động rồi.

"Không sai, chỉ cần các cậu xin lỗi đàng hoàng, nói rõ ràng trước sau sự việc, Lâm Uyên Sương sẽ không nói cho cô Tiêu."

Nhìn thấy dao động trong lòng Trương Tam, vì sớm ngày rửa sạch nỗi oan của bản thân, tôi vội vàng thêm một mồi lửa.

Sau khi có được bảo đảm của tôi, ba người bọn họ rốt cuộc đồng ý đi xin lỗi Lâm Uyên Sương. Điều này khiến cho lòng tôi nhẹ thàng thở ra.

Sắp có thể rửa sạch hiểu lầm của Lâm Uyên Sương, lại nghĩ tới người con gái kia sẽ xin lỗi ăn nói khép nép với mình, trong lòng tôi không hiểu sao cảm thấy rất sung sướng.

Ba người Trương Tam dưới sự dẫn dắt của tôi đã đi tới phòng học. Lúc này, Lâm Uyên Sương đang ngồi ở chỗ mình thở hổn hển. Cô nhìn thấy tôi dẫn theo ba người Trương Tam tới, sắc mặt hơi lộ vẻ ngập ngừng.

Tiếp đó, ba người Trương Tam đứng trước mặt Lâm Uyên Sương kể lại qua loa những s0ự việc lúc trước, cuối cùng miệng một đằng lòng một nẻo thừa nhận sai lầm và xin lỗi Lâm Uyên Sương.

Sau khi sự việc đã rõ ràng, khuôn mặt Lâm Uyên Sương lộ vẻ giận dữ nhìn ba người Trương Tam, đồng thời trong ánh mắt hướng về phía tôi ẩn đầy vẻ bối rối.

"Sao rồi, tôi đã nói là do bọn họ làm mà! Chuyện cậu hiểu lầm tôi giờ nói sao?" Tôi giống như một con gà trống chiến thắng trận đấu, đứng trước mặt Lâm Uyên Sương vênh váo tự đắc, nhìn cô ta với ý cười dào dạt.

Hiểu lầm? Ba người Trương Tam đưa mắt nhìn nhau, có một loại cảm giác bị mắc lừa.

Ánh mắt Lâm Uyên Sương lóe lên, đôi tay nhỏ trắng nõn giấu trong túi không nhìn ra được đang làm động tác gì, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hiển nhiên nội tâm của cô vào giờ phút này đầy bối rối và lúng túng.

"Hừ!" Yên lặng một chút, cô ấy hừ nhẹ một tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, nói ra lời khiến tôi trợn mắt há miệng mà nhìn: "Đừng tưởng cậu tìm mấy vai diễn tới là có thể lừa bịp qua ải! Những con giun kia cũng chỉ có loại người ghê tởm như cậu mới có thể đi đào lên! Cũng chỉ có loại người ghê tởm như cậu mới có thể làm ra loại chuyện khiến người ta buồn nôn!"

Sắc mặt Trương Tam ở một bên không hiểu sao đỏ lên. Ba người bọn họ cũng cùng lúc hiểu rõ, thì ra là bị tôi đùa giỡn. Bọn họ không để ý tới tranh cãi giữa tôi và Lâm Uyên Sương nữa, hung ác trừng mắt nhìn tôi một cái rồi đùng đùng rời khỏi phòng học.

Lời nói chẳng phân rõ phải trái của Lâm Uyên Sương khiến tôi vô cùng nổi nóng, giận dữ nói: "Tôi có tư cách quái gì mà đi tìm bọn họ làm diễn viên! Lẽ nào cậu không nghe ra câu thật câu giả à? Nếu tôi thật sự muốn chơi xỏ cậu, còn phải lén lén lút lút chắc?"

Tôi thật sự không biết cô ta dựa vào cái gì mà một mực chắc chắn rằng tôi muốn chơi xỏ cô ấy. Lẽ nào tôi có khuôn mặt trời sinh đầu trộm đuôi cướp?

Trong ánh mắt Lâm Uyên Sương dường như có chút xoắn xuýt. Theo đạo lý, với chỉ số thông minh của cô, không có khả năng nhìn không ra mới phải! Lại nhớ tới vẻ mặt biến hóa lúc trước của cô ấy, tôi càng thêm chắc chắn vào suy nghĩ trong lòng.

"Cậu, cố ý đúng không!"

Lâm Uyên Sương hơi ngẩn ra, nghiêng đầu đi không trả lời.

Ở trong mắt tôi, đây là biểu hiện chột dạ!

Tôi giận tím mặt nói: "Trả lời tôi!"

"Ai bảo cậu xen vào việc của người khác?" Cái liếc mắt của cô ấy lại là bộ dạng coi thường kia, giống như là cười nhạo việc làm của tôi.

"Tôi xen vào việc của người khác?"

Giúp đỡ thiện ý không có được một câu cảm ơn, ngược lại bị chỉ trích là xen vào việc của người khác. Cho dù là ai, đáy lòng cũng không dễ chịu.

Nhất là Lâm Uyên Sương ở trong ấn tượng của tôi vẫn luôn không được tốt. Lời nói của cô giống như một mồi lửa nhóm lửa lên thùng thuốc súng trong lòng tôi.

"Nếu tôi không ngăn cản, bọn Trương Tam sẽ nhét giun vào vào chiếc túi đựng đầy đồ trang điểm của cậu đấy! Vậy mà cậu lại nói tôi rảnh rỗi xen vào việc của người khác? Đây là lời mà cậu nên nói à!"

Lâm Uyên Sương không nói gì. Sự im lặng của cô ấy làm tôi nản lòng thoái chí. Một chút áy náy trong lòng với cô ấy cũng giống như tuyết đọng dưới ánh nắng chói chang, trong nháy mắt tan thành mây khói. Tôi trở nên phẫn nộ vô cùng.

"Được được được! Lâm Uyên Sương, coi như tôi hiểu rồi!" Tôi giận dữ không thể kiềm chế, chỉ muốn xả mối hận trong lòng ra: "Cậu khinh thường tôi cho nên không nhận lòng tốt của tôi có đúng không?"

Đối mặt với chỉ trích của tôi, Lâm Uyên Sương chỉ lườm một cái, vẫn làm bộ mây bay gió thoảng như cũ. Mối hận trong lóng tôi cuối cùng như ngọn lúi lửa không thể đè nén nữa, bộc phát mãnh liệt ra ngoài.

"Tốt! Cái thứ heo nái không thấy được lòng tốt của người khác như cậu, một khi đã như vậy, đừng trách tôi lòng dạ hiểm độc!"

Lâm Uyên Sương nghe vậy, sắc mặt cũng hơi căng thẳng. Cô nhìn tôi uy hiếp nói: "Nếu cậu dám vạch trần chuyện của tôi, vậy cho dù chẳng cần mặt mũi nữa tôi cũng nhất định khiến cậu không được dễ chịu!"

Vậy mà còn dám dọa nạt tôi! Được lắm!

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Uyên Sương, đừng quên giao dịch giữa chúng ta. Đêm nay tại bàn bóng bàn sân thể dục, không gặp không về!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK