CHƯƠNG 14: LÀM NGƯỜI HAY LÀM CHÓ
Tôi sợ chết khiếp. Bản thân là thằng con trai độc đinh của ba mẹ, nếu vì chuyện này mà bị lây bệnh đường tình dục thì chẳng phải là sẽ đoạn tử tuyệt tôn sao!
Tôi mới có mười bảy tuổi, còn cả một thời thanh xuân để phóng đãng, chẳng may mà trở thành bán thân bất toại thì sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Lúc nãy, nó còn cao ngất như Kim Cô Bổng, giờ thì bị dọa cho mất hết pháp lực, biến thành một cái kim thêu hoa rồi.
Nhìn bộ dạng sợ sệt lo lắng của tôi, vẻ nhạo báng trong đôi mắt Lâm Uyên Sương càng đậm thêm.
“Dù sao thì tôi cũng chẳng đi bệnh viện kiểm tra. Nếu như cậu không sợ chết thì cứ tiến vào đi!”
Lời nói mang đầy sự khiêu khích, khiến tôi cảm thấy nóng máu, sắc mặt trở nên đỏ bừng bừng.
Cảm giác như bản thân bị cô ta bỡn cợt! Có thể cô ta chẳng hề bị bệnh mà chỉ là khinh ghét tôi, không muốn quan hệ bất chính với tôi nên mới bịa chuyện.
Nhưng dù biết rõ có khả năng như thế thì bản thân tôi vẫn không dám chọc một cái súng trần trụi vào. Nếu không mặc một cái áo chống đạn thì trong lòng sẽ cảm thấy không được an toàn.
“Con đàn bà thối tha đáng ghét! Tôi làm cậu chán ghét đến thế sao? Thậm chí dùng cả cái cớ mắc bệnh cũng phải ngăn tôi vào!”
Lâm Uyên Sương quay mặt đi, bày ra vẻ mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Sự im lặng của cô ấy khiến trong lòng tôi có một cảm nhận không thể nói ra thành lời. Giống như vị đắng chát của thuốc Đông y, lại giống như sự lạnh giá trong hầm băng, càng như nỗi đau đớn khi bị dao đâm xoáy vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy, nói giọng nặng nề: “Cậu nói gì đi chứ, có phải là cậu nghĩ như vậy không?”
Cô ấy nhắm mắt lại, vẫn không đáp lời của tôi, như thể nói chuyện với tôi là một loại cực hình vậy.
Lẽ nào, tôi khiến cô ấy chán ghét đến thế sao? Trong mắt Lâm Uyên Sương, tôi thật sự không là gì cả sao? Chẳng lẽ tôi còn không bằng một con lợn nái?
Ngọn lửa giận dữ lan ra. Tôi giống như một con chó dữ tợn nhe răng trợn mắt, toàn thân căng cứng, tựa hồ có thể phát dại bất cứ lúc nào.
“Trả lời tôi! Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy? Nếu không, tôi sẽ công khai toàn bộ chuyện của cậu ra bên ngoài!”
Cuối cùng thì sự uy hiếp của tôi cũng khiến cô ấy phản ứng lại. Cô nhướng mày, nhìn chằm chằm vào tôi mỉa mai đáp: “Trương Hữu Đường, bởi vì tôi ghét cậu!”
Cơ mặt run lên vì phẫn nộ, hai bàn tay tôi nắm chặt, các đốt xương kêu răng rắc. Tôi trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì cậu là khách làng chơi không có tiền! Đến ngay cả gái điếm như tôi cũng thấy chướng mắt!”
Lời của cô ấy giống như một thanh Trảm Mã Đao chém thẳng vào vết thương lòng của tôi, khiến nó đứt làm hai.
“Là vì điều đó sao?”
“Chính xác! Trong mắt tôi, loại người không tiền, không năng lực, không có thể diện như cậu còn không bằng cả đống phân!”
Cô ấy khi đã lột bỏ vẻ ngụy trang đối mặt với tôi không chút sợ hãi, trong mắt cô tràn ngập vẻ khinh thường.
“Mẹ kiếp!” Ngọn lửa giận dữ chất chồng chẳng khác nào nước lũ vỡ đê. Tôi nổi gân xanh, tay phải tát vào khuôn mặt xinh đẹp của cô không chút lưu tình, vang lên âm thanh giòn tan trong màn đêm tĩnh mịch.
Lâm Uyên Sương ôm lấy má trái đỏ tấy, phẫn uất nhìn tôi đứng dậy khỏi người cô ấy.
“Cậu chẳng qua chỉ là một con heo nái có thể lên giường với bất cứ ai! Cậu có tư cách gì mà nói tôi! Cậu có chỗ nào hơn người mà dám lấy mắt chó ra xem thường người khác!”
Nỗi tức giận bùng phát khiến tôi thật sự muốn vung một con dao lên mà rút gân lột da con lợn nái dám khinh thường mình.
“Cậu yêu tiền đến vậy cơ mà! Tiền bạc là tiêu chuẩn để cậu đánh giá một con người sao? Cậu đúng là thối tha! Cuối cùng thì tôi cũng đã nhìn rõ con người cậu! Thảo nào cậu lại đi làm gái điếm. Một con người chỉ toàn thấy mùi tiền như cậu thì ông đây nguyền rủa cậu sẽ bị nhiễm bệnh thật! Chết ở trên giường!”
Tôi nhục mạ cô ấy một cách điên cuồng, đổ hết sự oán hận trong lòng lên người Lâm Uyên Sương, mắng cô ấy xối xả.
Lâm Uyên Sương không hề phản bác lại tôi một câu nào cả. Cô ấy chỉ ôm lấy mặt, nhìn tôi một cách lạnh lùng. Có lẽ cô ấy không thể nào phản bác, hoặc cũng có thể là khinh thường, không thèm tranh luận với tôi.
Nhìn cô ấy nằm trên mặt đất với quần áo xộc xệch, tôi chẳng hề thấy thương cảm một chút nào, thậm chí còn nổi giận: “Nhìn bộ dạng của cậu xem, cậu còn là một cô gái sao? Mẹ kiếp, cậu đúng là một kẻ vì tiền mà có thể giao phối với cả chó! Cậu còn mặt mũi mà khinh thường tôi à!”
Tôi càng nghĩ càng thấy tức, ngọn lửa tức giận đang thiêu đốt trong lòng tôi.
Tôi thật muốn đánh cho cô ấy một trận thật đau, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Uyên Sương là những ý nghĩ trong cơn tức giận lại không khỏi xuôi đi.
Tôi không ra tay nổi với một cô gái xinh đẹp. Sự căm tức đến cực độ cũng chỉ có thể đá vài phát vào cái bàn bóng bàn để giải tỏa sự khó chịu trong lòng.
“Lâm Uyên Sương, tôi thật sự không biết ba mẹ cậu dạy dỗ cậu thế nào. Sao lại sinh ra một loại quái thai với tâm lý quái dị như cậu chứ!”
Nói tới ba mẹ là sắc mặt của Lâm Uyên Sương thay đổi lạ thường, đôi mắt thâm trầm lộ ra sự uất ức.
Tôi không định cứ thể mà buông tha cho cô ấy. Sự sỉ nhục mà cô ấy dành cho tôi, tôi nhất định sẽ hoàn trả gấp bội!
“Lúc cậu làm gái, có phải cũng mang bộ dạng con cá chết yểu nằm trên đất để người ta tùy ý thế này không?” Tôi ngồi lên trên bàn bóng bàn, vẻ tức giận trên khuôn mặt hóa thành nụ cười u ám: “Bây giờ cậu bò đến đây như một con chó cho tôi!”
Lâm Uyên Sương ngồi dậy, trừng mắt nhìn tôi và nói: “Trương Hữu Đường, cậu đánh tôi đã đành, giờ còn muốn khi bắt nạt sao?”
Phản ứng của cô ấy khiến tôi nổi trận lôi đình.
“Câm mồm! Bây giờ cậu chính là một con chó! Cho cậu hai lựa chọn: Tự bò qua đây hoặc là tôi sẽ công bố chuyện của cậu ra bên ngoài!”
“Cậu đừng có khinh người quá đáng!”
“Khinh người quá đáng? Sao cậu không nghĩ tới tất cả những hành động trước đây mình đã làm?!” Tôi cười xùy một tiếng, không thèm để ý đến bộ dạng chật vật của cô ấy: “Hai con đường, cậu chọn lấy một, cùng lắm là cùng nhau chơi hết cuộc!”
Nhìn sắc mặt u ám không giống như đang nói đùa của tôi, đôi con ngươi màu nâu như lá phong của Lâm Uyên Sương run lên nhè nhẹ, trong lòng dường như đang rối rắm, cân nhắc cái lợi cái mất.
Cuối cùng, cô cắn môi, cực kì không cam lòng quỳ trên mặt đất, từ từ bò về phía tôi.
“Thật giống một con chó!”
Lời nói giễu cợt của tôi khiến cho Lâm Khởi Sản đỏ mặt tới tận mang tai. Cô cúi thấp đầu, đôi mắt đờ đẫn, toàn thân run lên như đang phải chịu đựng một sự tra tấn cực lớn.
Cuối cùng thì cô ấy cũng bò tới trước mặt tôi. Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt cười nham hiểm của tôi một cách lạnh lùng.
“Đừng quên bây giờ cậu là một con chó. Là chó thì phải sủa trước chủ nhân, nào, sủa to hai tiếng xem!”
Lâm Uyên Sương lộ rõ sự phẫn nộ, nhưng cô không dám cự tuyệt lời nói của tôi. Cứ như thể trong lòng cô đang tồn tại một sự ràng buộc không thể cởi bỏ, khiến cô không dám trở mặt với tôi.
Nhưng việc bỏ qua lòng tự trọng mà học tiếng chó sủa, làm sao một người cao ngạo như Lâm Uyên Sương có thể chấp nhận nổi. Hơn nữa, lại còn làm trước mặt một kẻ mà cô ấy khinh thường nhất như tôi.
Những ngón tay mềm mại của cô dường như đã ghim chặt vào lớp đất, cô cúi đầu im lặng nghẹn lời.
“Rốt cuộc là cậu có sủa hay không? Không sủa là tôi sẽ tung toàn bộ sự việc về cậu ra bên ngoài đấy, để cho tất cả mọi người đều biết cậu là một con heo nái!”
Toàn thân Lâm Uyên Sương run lên, hai hàm răng đánh vào nhau. Không hề muốn chút nào nhưng cuối cùng cô cũng cố nặn ra vài âm thanh như tiếng muỗi kêu bên trong cổ họng.
“Gâu, gâu…”
Trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh bé nhỏ ấy như được phóng to ra gấp nhiều lần bên tai tôi. Mỗi một tiếng cất lên đều khiến tâm trạng của tôi kích động vô cùng.
“Ha ha ha!” Tôi cười lớn, trong lòng nghĩ cũng có một ngày Lâm Uyên Sương cô học sủa tiếng chó!
Tôi nhảy xuống khỏi bàn, kẹp cái đầu đầy nhục nhã của cô ấy giữa hai chân rồi kéo quần xuống.
“Nào chó nhỏ, cẩn thận liếm từng chút cho chủ nhân nào!”
Lâm Uyên Sương nhắm mắt lại, trong lòng như đang cố gắng chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp. Thân người quỳ rạp trên đất run bần bật, cô há mở đôi môi run rẩy, bắt đầu từ từ mút lấy bên dưới của tôi.