CHƯƠNG 3: MẶT ĐỎ TỚI MANG TAI
Lâm Uyên Sương phải chờ đến ngày nghỉ mới có thể đi tìm thầy chủ nhiệm lấy về điện thoại di động của mình, thời điểm đó nhất định sẽ xảy ra một vài chuyện xấu xa không dám để ai biết được, mình phải bắt lấy cơ hội này, nắm thóp của bọn họ.
Lần này, tôi thậm chí còn lén lấy điện thoại di động của cha để mang tới trường.
Tôi giấu điện thoại di động ở chỗ sâu nhất trong đám sách vở, tôi rất sợ có người phát hiện nên cả ngày đều ngồi lỳ tại chỗ, giấu điện thoại thật kín kẽ, khổ cực mãi đến tận buổi chiều.
Tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc, trường học bước vào kì nghỉ theo thông lệ, tôi cẩn thận từng li từng tí theo đuôi Lâm Uyên Sương.
Hôm nay cô ta mặc một quần áo theo trào lưu Hàn Quốc, buộc tóc đuôi ngựa, cả người toát lên vẻ thanh xuân phơi phới khiến mấy gã đi ngang qua không khỏi ngoái nhìn.
Trong lòng những tên này chắc chắn nghĩ mấy kiểu như là "nếu như cô gái xinh đẹp như vậy là bạn gái mình thì tốt biết bao nhiêu".
Cô ta chính là thứ yêu tinh hại nước hại dân! Tôi thầm tức giận mắng chửi trong lòng một tiếng, nghĩ sau khi lấy được chứng cứ thì có nên trực tiếp công bố ra, để cho tất cả mọi người biết ả hư hỏng này khốn kiếp lại đáng kinh tởm cỡ nào hay không.
Theo dõi Lâm Uyên Sương, tôi phát hiện cô ta lại có thể đi đến trong nhà vệ sinh công cộng của trường học! Hơn nữa còn là nhà vệ sinh nam!
Lẽ nào cô ta muốn ở đây với thầy chủ nhiệm? Tôi vừa kích động vừa tức giận, mặt đỏ tới mang tai.
Vậy mà ngay cả chỗ này cũng dám đến, ả đê tiện này căn bản chính là nhà vệ sinh công cộng, một cái nhà vệ sinh công cộng chẳng biết đã có bao nhiêu người sử dụng! Liêm sỉ của cô ta quả thực đều nhét vào trong quần đàn ông cả rồi!
Trường học nghỉ, phần lớn mọi người sẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học, lúc này ít ai lui tới nhà vệ sinh công cộng tại đây, không ngờ nó lại trở thành chỗ tằng tịu của ả hư hỏng với gã cầm thú! Suy nghĩ của tôi cũng sắp bị hai người bọn họ ô nhiễm mất thôi.
Tôi trốn ở bên ngoài nhà vệ sinh, chỉ chốc lát sau là nhìn thấy cái cơ thể béo mập kia của thầy chủ nhiệm đang chậm rì rì đi đến.
Ông ta vẫn rất cảnh giác mà quan sát tình hình chung quanh, tôi không dám lơ là, vội vàng ẩn giấu cả người đi.
Lại qua mấy phút đồng hồ, tôi nghe thấy trong WC truyền đến tiếng động, bấy giờ mới to gan đi ra, lặng lẽ tiến về phía nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nam còn chưa được quét dọn, ở ngoài cửa là có thể nghe thấy mùi khai của nước tiểu, hoàn cảnh bên trong cũng có thể tưởng tượng ra thế nào rồi.
"Ông chậm chút đi, chỗ này thật bẩn!"
Bên trong vang ra giọng nói của Lâm Uyên Sương, tôi tựa vào bên ngoài nhà vệ sinh, lẳng lặng lắng nghe.
"Chính là ở đây mới có cảm giác! Nghe mùi khai ở nơi này, không phải cưng cũng thấy hưng phấn lên sao?"
Tôi đứng ngoài cửa, nghe thấy mà trợn mắt hốc mồm, cảm giác mình nhân sinh quan của mình đều bị nghiền nát cả rồi. Lão Hoàng Biên Bình này lại bỉ ổi như thế, trước đây tôi còn cho rằng ông ta là một thầy chủ nhiệm nghiêm khắc đứng đắn, thực sự là chọc mù mắt chó rồi, đây phải là phiên bản cao cấp lai giữa biến thái và cầm thú.
"Ông đúng là tên biến thái." Lâm Uyên Sương nói bằng vẻ chán ghét.
"Nói tôi biến thái, cưng cũng không hơn gì đâu." Hoàng Biên Bình cười nhạo, "Cũng không biết cưng bị qua tay bao nhiêu người rồi nhỉ, kỹ thuật phương diện kia cũng không kém tôi, không biết là được ai dạy dỗ, cưng quả thực chính là nhà vệ sinh công cộng!"
"Kết thúc nhanh lên chút đi." Lâm Uyên Sương bực mình nói, "Tôi không muốn liên quan gì đến ông nữa."
"Ha ha, con điếm nhỏ lại còn để ý mặt mũi, nhưng mà cưng càng như vậy tôi càng thích! Nhìn gương mặt xinh đẹp này của cưng, thật không biết có bao nhiêu kẻ thầm mến, đám trai tơ kia nằm mơ cũng muốn nắm tay cưng, nếu như chúng biết cưng là một cái nhà vệ sinh công cộng thì sẽ có vẻ mặt gì đây nhỉ? Cái dáng vẻ đặc sắc như vậy nghĩ thôi cũng cảm thấy hưng phấn rồi!"
Nghe lời nói mang theo ý sỉ nhục của Hoàng Biên Bình, tôi ở ngoài cửa rình coi mà không khỏi siết nắm tay, trong lòng bỗng nhiên nổi cơn tức giận.
Tôi trước đây quả thật cũng có ảo tưởng không thực tế với Lâm Uyên Sương, suy cho cùng cô ta cũng là một thiếu nữ xinh đẹp.
Tôi từng nghĩ nếu như cô ta là bạn gái của mình thì tốt biết bao! Mơ mộng nghĩ nếu là thật, quả thực đời này sao cũng đáng giá.
Nhưng thật không ngờ, cô gái đã từng là nữ thần cao xa không thể với trong lòng tôi, người mà kinh thường tôi, thậm chí làm cho tôi cảm thấy tự ti, phía sau lại chính là dáng điệu dâm đãng ai cũng có thể cưỡi thế này!
Sự tương phản như thế làm cho tôi tức muốn chết, cứ như là mình đã bị lừa gạt một cách tàn khốc vậy.
Ngôn từ ô uế của Hoàng Biên Bình vẫn liên tục khiêu khích thần kinh mẫn cảm của Lâm Uyên Sương.
Không lâu sau, một tràng âm thanh bạch bạch bắt đầu vang lên, tiếng cơ thể va chạm, tiếng phụ nữ rên rỉ không ngừng vang vọng bên tai tôi.
Cổ họng phát khô, tôi nuốt nước miếng, cảm thấy đã đến lúc rồi bèn thò đầu ra, len lén nhìn thoáng qua bên trong nhà vệ sinh.
Lâm Uyên Sương và Hoàng Biên Bình nép vào tận bên trong cùng của nhà vệ sinh, bọn họ vui sướng quên mình, say sưa trong dòng chảy ái dục, hoàn toàn không nhận đang bị kẻ đang đứng bên ngoài nhà vệ sinh là tôi đây nhìn lén.
Tôi đỏ tới mang tai, tim đập loạn xạ, lấy ra điện thoại di động của cha mình, bắt đầu lặng lẽ quay phim bọn họ.
Trong lúc hành sự, thủ đoạn thuần thục của Hoàng Biên Bình làm cho Lâm Uyên Sương vui thích, kỹ xảo cao siêu đến mức làm cho tôi trợn mắt hốc mồm ấy khiến cho Lâm Uyên Sương không kiềm được mà rên rỉ. Mà Hoàng Biên Bình có vẻ cũng rất hưởng thụ dáng vẻ của Lâm Uyên Sương, ra sức mà hành hạ cô ta, như thể muốn đều phá hỏng hết tất cả cơ thể ấy vậy.
Cũng vì rình coi cảnh tượng kích thích mãnh liệt này mà tôi nảy sinh ra cảm giác tội ác và kích thích tâm lý, dưới thân căng nóng cực kỳ khó chịu, cũng muốn giải tỏa ra ngoài. Tôi kìm nén dục vọng bên dưới, nín thở và tập trung giơ điện thoại di động ra, ghi hình lại toàn bộ cảnh tượng nhơ nhuốc mà ướt át này.
Không lâu sau, cơ thể Hoàng Biên Bình run rẩy dữ dội một trận, phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn thật dài. Tôi biết ông ta đã xong rồi, vì vậy vội vàng rụt người trở lại, lưu lại tất cả hình ảnh quay được vào trong thẻ nhớ của điện thoại di động.
Bên trong vang lên tiếng mặc quần áo, khoái cảm rời đi làm cho hai người bên trong đều khôi phục lại khả năng suy nghĩ.
“Có thể trả lại điện thoại di động cho tôi rồi chứ?” Lâm Uyên Sương nói ra.
“Đây, cầm đi, về phần chuyện em làm ở bên ngoài tôi cũng sẽ làm như không biết.” Hoàng Biên Bình nói như đang châm chọc.
Chuyện làm ở bên ngoài? Tôi nghi hoặc trong lòng, lẽ nào ở bên ngoài Lâm Uyên Sương còn có bí mật gì đó không thể cho người ta biết hay sao?
Lại nghe Lâm Uyên Sương nói bằng giọng điệu lạnh lùng: “Tôi và ông không thiếu nợ gì nhau nữa, sau này đừng quấy rầy tôi.”
“Hừ hừ, vậy sau này cưng phải cẩn thận rồi, đừng để tôi nắm thóp nữa.”
Nghe thấy tiếng bước chân hướng về phía mình, tôi vội vàng trốn sang nhà vệ sinh nữ bên cạnh rồi lén lút nhìn xung quanh, nhìn thấy Lâm Uyên Sương lại khôi phục về dáng vẻ nữ thần cao quý không thể với tới trước đó, lãnh đạm mà cao ngạo bước ra ngoài.
Con điếm này, giả vờ cái gì, ngày hôm nay ta phải vạch trần trò xấu của mi, xé nát hết sạch toàn bộ vẻ ngoài vẻ vang của mi!
Nhà vệ sinh nam bên cạnh vang lên tiếng nước chảy, xem ra Hoàng Biên Bình vẫn đang giải quyết vấn đề sinh lý ở bên trong, thừa dịp này, tôi đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, tiếp tục theo dõi Lâm Uyên Sương, xem xem ở bên ngoài cô ta còn có chuyện gì không để cho người ta biết được.