CHƯƠNG 124 NGẠC NHIÊN MỪNG RỠ
Nguyễn Hạo Thiên cười thần bí, nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Tôi đã kiểm tra cô rồi, cô rất thông minh, rất có năng lực, vì thế… tôi quyết định giao cho cô một nhiệm vụ và chức vụ cực kỳ quan trọng!”
Tòa nhà Đế Quốc, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc.
Tô Thiên Kiều nhìn chằm chằm cuốn sổ ghi chép màu đen trước mặt, ngây người nửa ngày mới miễn cưỡng hỏi Nguyễn Hạo Thiên trước mặt: “Anh… muốn tôi làm cái này?”
Nguyễn Hạo Thiên chăm chú nhìn máy tính, cẩn thận đọc gì đó, nghe thấy câu hỏi của Tô Thiên Kiều, không ngẩng đầu lên, nói: “Đúng, trước mắt, đây là việc quan trọng nhất của công ty, tôi đã thay rất nhiều người, không ai làm tốt được, tôi rất coi trọng cô, nhất định phải làm tốt, bằng không…”
“Bằng không sẽ không rót vốn vào Thẩm thị nữa, đúng không?” Tô Thiên Kiều tiếp lời Nguyễn Hạo Thiên.
Nguyễn Hạo Thiên gật đầu, nói: “Đúng, bây giờ, ra ngoài đi!”
Anh chỉ tay vào phòng làm việc nhỏ nhỏ như hành lang ở bên ngoài phòng làm việc tổng giám đốc sang trọng: “Đó là phòng làm việc riêng của cô, đi đi!” Tô Thiên Kiều không còn gì để nói, nhìn một lát, cầm quyển sổ ghi đầy số điện thoại và họ tên của phụ nữ, tự mình đến phòng làm việc nhỏ đến mức chỉ để đủ một chiếc máy tính kia.
Nguyễn Hạo Thiên nói sẽ giao cho cô một nhiệm vụ và chức vụ cực kỳ quan trọng, Tô Thiên Kiều lòng đầy hy vọng đến Nguyễn thị, khi cô cho rằng mình có thể hiểu rõ một vài bí mật của Nguyễn Hạo Thiên, hoặc là trổ hết tài năng lại phát hiện… việc Nguyễn Hạo Thiên muốn cô làm, chẳng qua là chặn điện thoại của đám “hồng nhan tri kỷ” của anh mà thôi.
Trong quyển sổ này, ghi chép họ tên và số điện thoại của hơn 100 cô gái trẻ, trong đó có cả Âm Uyển Uyển và Lý Tuệ Na.
Trong số những người này, hơn nửa đều là phụ nữ trong doanh nghiệp từng hợp tác với Nguyễn thị, hoặc là người có liên quan đến những doanh nghiệp đó.
Hoặc là con gái của doanh nghiệp nào đó, hoặc là cháu gái của doanh nghiệp nào đó, hoặc là em gái của doanh nghiệp nào đó, hoặc là họ hàng của doanh nghiệp nào đó, thậm chí… còn có người tình hay vợ của ông chủ doanh nghiệp nào đó.
Những người phụ nữ này, thường xuyên gọi điện đến tìm Nguyễn Hạo Thiên.
Không thể lần nào cũng lấy cớ giống nhau, càng không thể từ chối một người quá 3 lần.
Phải vào lúc Nguyễn Hạo Thiên có thời gian, hoặc là có liên hệ với doanh nghiệp nào đó, nhận những cuộc điện thoại này.
Dùng cách nói của Nguyễn Hạo Thiên, những chuyện này nhìn thì đơn giản, nhưng bên trong tập đoàn Đế Quốc, lại là chuyện khó khăn nhất.
Vì những người phụ nữ này nắm hết các mối quan hệ của cả tập đoàn Đế Quốc, không thể qua lại quá thân mật với bất kỳ một người nào, cũng không thể quá lạnh nhạt với bất kỳ ai.
Tô Thiên Kiều bất đắc dĩ, lật xem cuốn sổ, bên trong có số điện thoại, họ tên, tuổi tác, sở thích, và cả sinh nhật… của những người phụ nữ kia…
Sau khi lật xem một lượt, Tô Thiên Kiều mở điện thoại…
Cả buổi sáng, Tô Thiên Kiều nói dối và oán thán vô số cuộc điện thoại, đến trưa, đang định nghỉ một lát, không biết Nguyễn Hạo Thiên đứng trước mặt cô lúc nào, mời cô cùng ăn bữa trưa.
Tô Thiên Kiều từ chối lời mời của anh, nhìn ánh vui mừng khi người khác gặp họa của Nguyễn Hạo Thiên, biết là anh cố ý nhìn cô xấu mặt, liền nói: “Chỉ là trưa tôi phải đến bệnh viện thăm thím mà thôi.”
Nguyễn Hạo Thiên do dự một lát, nói: “Hay là… tôi đi cùng cô nha.”
Tô Thiên Kiều nhíu mày, vừa định nói gì, Nguyễn Hạo Thiên lại nói: “Tôi đi xem xem, bà ấy hôn mê cũng là vì lo lắng chuyện của Thẩm thị, nếu tôi đến, nói không chừng có thể có lợi cho bệnh tình của bà ấy.”
Tô Thiên Kiều nghĩ một lát, cảm thấy Nguyễn Hạo Thiên quả thật nói cũng có lý, liền gật đầu nói: “Vậy cũng được, nếu anh không để ý… Tôi bảo người làm trong nhà đưa cơm đến bệnh viện, anh ăn cùng chúng tôi đi.”
Nguyễn Hạo Thiên không từ chối, Tô Thiên Kiều vội vàng gọi điện về nhà dặn dò một lượt, rồi đi cùng Nguyễn Hạo Thiên đến bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, Nghiêu Nghiêu thấy Nguyễn Hạo Thiên đến thì rất ngạc nhiên, trong phòng bệnh, Thẩm Minh Dương cũng đã ở đó.
Trong phòng bệnh toàn một màu trắng, Giang Thư Lan sắc mặt trắng bệch nằm ở đó, không khí có chút đè nén.
Về chuyện Nguyễn Hạo Thiên đến, Thẩm Minh Dương cũng coi như khá khách sáo, mấy người nói chuyện một lúc, Nguyễn Hạo Thiên lại quan tâm bệnh tình của Giang Thư Lan vài câu, người làm trong nhà đã đưa đồ ăn đến, mấy người cùng nhau dùng bữa.
Quan hệ giữa ba người Nghiêu Nghiêu, Thẩm Minh Dương và Tô Thiên Kiều vốn hòa hợp, mặc dù ở trong bệnh viện, nhưng bữa ăn lại hài hòa vui vẻ, ngược lại, hiển nhiên Nguyễn Hạo Thiên lại như người ngoài cuộc, xa cách với bọn họ.
Lúc ăn trưa, Tô Thiên Kiều luôn quan sát phản ứng của Nguyễn Hạo Thiên, ăn xong, sau khi thu dọn bát đũa, Nghiêu Nghiêu và Thẩm Minh Dương đi vào phòng đút nước cho Giang Thư Lan, Tô Thiên Kiều ở lại, nhìn Nguyễn Hạo Thiên như đang suy nghĩ gì đó, không khỏi hỏi: “Sao thế?”
Nguyễn Hạo Thiên khẽ cười, nói: “không có gì… Chỉ là cảm thấy, các người rất giống người một nhà!”
Tô Thiên Kiều hơi ngây người, nhìn vào mắt Nguyễn Hạo Thiên, nói: “Vốn dĩ chúng tôi chính là người một nhà.”
Nguyễn Hạo Thiên thở dài, nói: “Tôi quay về trước, chiều nay cô không cần đi làm nữa, sáng mai, trực tiếp gặp ở phòng họp của Thẩm thị.”
Tô Thiên Kiều gật đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được, tôi tiễn anh ra ngoài.”
Nguyễn Hạo Thiên gật đầu, Tô Thiên Kiều nói với Thẩm Minh Dương một tiếng, rồi từ từ ra khỏi bệnh viện cùng Nguyễn Hạo Thiên, xuống dưới tầng, vừa khéo gặp phải Kỷ Vân Huy vừa đi tới, mấy người đều hơi ngạc nhiên, nói chuyện vài câu, một mình Nguyễn Hạo Thiên rời đi, Kỷ Vân Huy liền đi lên tầng cùng Tô Thiên Kiều.
Trên đường quay lại, không biết vì sao Kỷ Vân Huy không vui, Tô Thiên Kiều nhớ tới chuyện Âm Uyển Uyển sắp tranh giành với Thẩm Văn Nhã, cảm thấy rất buồn cười, khóe miệng bất giác cong lên.
Kỷ Vân Huy thấy nụ cười của cô, rất ngạc nhiên, hai người đi một lát, Kỷ Vân Huy vốn đang xụ mặt, cuối cùng cũng không nhịn được, ngừng một lát, mặt mày tức giận nói với Tô Thiên Kiều: “Gặp anh ta, cô vui đến thế sao?”
“Cái gì?” Tô Thiên Kiều nhất thời không kịp phản ứng lại, nhìn vẻ mặt tức giận mà nghiêm túc của Kỷ Vân Huy, càng thêm tò mò, không nhịn được mà cười thành tiếng.
Kỷ Vân Huy càng thêm tức giận, nói: “Tôi nghe nói cô đến làm ở Nguyễn thị, không phải cô nói căn bản chỉ coi anh ta là… Bé con, rốt cuộc là có chuyện gì thế, cô… không thể thích anh ta, người như anh ta, căn bản không phải loại người cô có thể thích.”
Tô Thiên Kiều sững sờ, thu lại ý cười, thì ra Kỷ Vân Huy hiểu nhầm cô cười là vì Nguyễn Hạo Thiên.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Kỷ Vân Huy, Tô Thiên Kiều nghiêm túc giải thích: “Anh hiểu nhầm tôi rồi, chuyện căn bản không như anh nghĩ, tôi không thích anh ta. Đến Nguyễn thị làm việc, cũng là để anh ta rót vốn vào Thẩm thị, nên tôi mới làm một chức vụ nhàn hạ mà thôi, coi như báo đáp…”
Tô Thiên Kiều không nói tiếp, chỉ là nghiêm túc nhìn Kỷ Vân Huy, giải thích: “Cho dù có như thế nào, tôi cũng sẽ không thích Nguyễn Hạo Thiên.”
Kỷ Vân Huy nghi ngờ nhìn Tô Thiên Kiều đã hơi tức giận: “Cô nói thật sao?”
Tô Thiên Kiều vội vàng gật đầu, nói: “Đương nhiên tôi nói thật rồi.”
Kỷ Vân Huy nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của cô, liền tin Tô Thiên Kiều, lại thấy Tô Thiên Kiều hơi tức giận, áy náy nói: “Đều là do tôi suy nghĩ linh tinh, tôi…”
Tô Thiên Kiều không nỡ nhìn vẻ mặt này của anh ta, vội vàng quay mặt đi, than thở: “Vân Huy, tôi sẽ không thích bất kỳ ai, trước mắt… tôi vẫn chưa có sức lực để nghĩ đến chuyện tình cảm.”
Nói xong, cũng không để ý Kỷ Vân Huy có hiểu hay không, xoay người ấn thang máy, lên phòng bệnh trên tầng.
Tối đến, trong thư phòng của Thẩm Minh Dương.
Sau khi Tô Thiên Kiều nói cách nghĩ về chuyện khởi tử hoàn sinh Thẩm thị của mình ra, Thẩm Minh Dương ngạc nhiên nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Vô Tình, sao em lại biết những chuyện này?”
Những chuyện trên thương trường này, Tô Thiên Kiều hoàn toàn chưa từng học, thế nhưng… sao cô lại phân tích chặt chẽ hợp lý như thế, rất nhiều chỗ không hẹn mà gặp với Thẩm Minh Dương, thậm chí… có vài chỗ còn phân tích chi tiết hơn Thẩm Minh Dương một chút.
Tô Thiên Kiều khẽ cười, nói: “Em cũng không biết sao em lại nghĩ ra những thứ này, có lẽ là vì hiểu rõ suy nghĩ của Nguyễn Hạo Thiên, biết anh ta cần chính là kế sách vẹn toàn, hoặc có lẽ… đây là di truyền, là quà mà cha em tặng cho em.”
Nhắc tới cha, Tô Thiên Kiều lại buồn bã.
Thẩm Minh Dương cũng không nói gì, sau khi ngón tay lướt nhanh trên bàn phím một lúc, cười nói: “Xem ra… ngày mai chúng ta có thể có một ngạc nhiên mừng rỡ, Vô Tình, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Thiên Kiều gật đầu, xoay người đi về phòng.
Sáng hôm sau, trong phòng họp của Thẩm thị.
Tô Thiên Kiều và Thẩm Minh Dương vừa đến phòng họp, những cổ đông khác đã ở đó rồi.
Xem ra không chỉ Thẩm Minh Dương, những cổ đông này cũng rất lo lắng cho số phận của Thẩm thị.
Không lâu sau, Nguyễn Hạo Thiên và trợ lý cũng đến.
Nguyễn Hạo Thiên vừa ngồi xuống, anh liền nói: “Bớt nói nhiều lời, trực tiếp vào chủ đều chính đi, kế hoạch tôi nói hôm qua, thế nào? Các người nghĩ ra hay chưa?”
Quả nhiên người này làm việc rất có hiệu suất, trong lòng Tô Thiên Kiều nghĩ vậy, nhưng không hề nói gì, chỉ cúi gầm đầu, nhìn giấy tờ trên tay mình, giả vờ như đang chăm chú đọc.
Thẩm Minh Dương khẽ ho một tiếng, nhìn Nguyễn Hạo Thiên, nói: “Kế hoạch của tôi chính là không có kế hoạch.”
“Kế hoạch là không có kế hoạch?” Nguyễn Hạo Thiên khá hứng thú nhìn Thẩm Minh Dương, nói: “Nói nghe xem.”
Thẩm Minh Dương nói: “Phương hướng kinh doanh chủ yếu của Thẩm thị chính là giải trí, về mặt điện ảnh cũng chiếm một thị phần rất lớn. Trước mắt, nếu bên phía điện ảnh chỉ có thể tạm thời đè xuống, vậy chỉ có thể thực thi xu hướng kinh doanh còn lại của Thẩm thị - khu nghỉ dưỡng.”
Bút trong tay Nguyễn Hạo Thiên quay rất nhanh, không ngắt lời, mà chỉ nghe Thẩm Minh Dương nói.
“Khu nghỉ dưỡng của Thẩm thị, phân bố khắp cả nước, thế nhưng trước mắt đã sắp vào mùa hè, nhìn có vẻ, dường như đã đến mùa vắng khách của khu nghỉ dưỡng, vì thế… thị trường phim mới trở thành thị trường chủ đạo trong giải trí, thế nhưng phim điện ảnh không thể lên sóng, có quay nữa cũng sẽ cần dốc vốn nhiều hơn, khu nghỉ dưỡng lại vào mùa vắng khách, xem ra, dường như Thẩm thị thật sự là đối mặt với phá sản.”
Thẩm Minh Dương nói, nhìn đám cổ đông ai nấy sắc mặt đều khó coi, nói tiếp: “Vì thế, tôi muốn đóng cửa khu nghỉ dưỡng của Thẩm thị nửa tháng, hoàn toàn không kinh doanh gì, cho tới khi… kỳ nghỉ hè đến.”
“Sao làm thế được chứ?” Cổ đông bên dưới bắt đầu ầm ĩ: “Như vậy, Thẩm thị có khác gì đã phá sản đâu?”
“Tổng giám đốc Thẩm, có phải cậu điên rồi không?”
“Đây là kế sách vẹn toàn sao? Đây chính là cách tốt sao?”
“Đây không phải là đóng cửa sao?”
“Trời ạ…”
“Bốp bốp bốp…” Trong phòng họp ồn ào, bỗng vang lên tiếng vỗ tay đều đều, tiếng vỗ tay kia lúc dừng lúc không, tiếp đó ngày càng to hơn, tiếng vỗ tay vừa to vừa chỉnh tề.