Mục lục
Hào môn quyền quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 76 HÍT THỞ KHÓ KHĂN




CHƯƠNG 76 HÍT THỞ KHÓ KHĂN

Trong gia đình này, có lẽ cô là một người thừa, là gánh nặng của mọi người. Nhưng cô lại nghĩ đủ mọi cách để mỗi người trong gia đình đều sống thật tốt, có lẽ khả năng của cô chỉ nhỏ bé như thế, nhưng cô đã cố hết sức.

“Chị cả yên tâm đi!” Tô Thiên Kiều thở dài, nói: “Lời này em nhất định sẽ nói với anh Vân Huy.”

Mặc kệ Vân Huy có nói cho cô thân phận của cậu chủ không, ít nhất là vì Thẩm Văn Nhã lương thiện, Tô Thiên Kiều cũng sẽ nói những lời này cho anh ta.

Thấy Tô Thiên Kiều nhẹ nhàng đồng ý như thế, Thẩm Văn Nhã liền cười, trong mắt bất giác toàn là ý cười, long lanh chói mắt…

Tô Thiên Kiều nhìn mà hơi sững sờ, dường như ý thức được ánh mắt của cô, Thẩm Văn Nhã hơi thu lại nụ cười, nói: “Xuống tầng đi!”

Xuống đến tầng dưới, Thẩm Minh Dương đã chuẩn bị xong xuôi, đang định đi đến công ty, thấy Tô Thiên kiều đi xuống, liền gật đầu gọi cô đi cùng mình.

Dưới ánh mắt sáng quắc của Thẩm Thanh Thu, Tô Thiên Kiều đi ra theo, Thẩm Minh Dương chỉ nói thầm bên tai Tô Thiên Kiều: “Cả đêm điều tra triệt để tin tức, trong ba người kia, không có ai họ ‘Nguyễn’, không những thế, trong tất cả thương nhân giàu có ở thành phố A, không có người nào họ ‘Nguyễn’, chỉ sợ là cô phải tìm con đường khác rồi!”

Tim Tô Thiên Kiều run lên, khi lại nhìn về phía Thẩm Minh Dương, sắc mặt anh đã khôi phục như bình thường, cười mỉm nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Anh đi làm đây, thứ em nhờ anh mua đã về đến phòng làm việc, buổi tối sẽ mang về cho em.”

“Ồ… Vâng, cảm ơn!” Tô Thiên Kiều nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Giang Thư Lan đang đi về phía này, lễ phép chào hỏi một tiếng, mắt nhìn bọn họ rời đi, rồi mới quay về phòng.

Hôm nay Tô Thiên Kiều không định đi ra ngoài, chỉ nằm suy nghĩ ngọn nguồn mọi chuyện.

Tất cả các manh mối đều đã đứt đoạn, vậy hy vọng duy nhất chỉ còn Kỷ Vân Huy thôi sao?

Mục đích của Kỷ Vân Huy là muốn Tô Thiên Kiều giúp anh hủy bỏ mối hôn sự với nhà họ Thẩm, Thẩm Văn Nhã cũng nhờ cô làm vậy, đến cả Thẩm Minh Dương cũng không phản đối…

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Thiên Kiều lấy điện thoại lật đi lật lại, nghĩ đi nghĩ lại, gửi một tin nhắn cho Thẩm Minh Dương: Minh Dương, mặc kệ hôm nay tôi làm cái gì, mong anh tin tưởng tôi!

Gửi tin nhắn xong, cô sợ Thẩm Minh Dương gọi lại làm hỏng việc, liền lập tức gọi vào số điện thoại Kỷ Vân Huy.

“Alo!” Giọng nói ở đầu dây bên kia kéo dài mà mệt mỏi, giống như chưa ngủ dậy.

“Kỷ Vân Huy, tôi hỏi anh một chuyện!” Giọng nói của Tô Thiên Kiều rất nghiêm túc.

“Chuyện gì?” Kỷ Vân Huy hơi tỉnh táo hơn một chút, hơi có hứng thú hỏi Tô Thiên Kiều. “Có phải anh thật sự muốn hủy hôn với chị hai không?” Tô Thiên Kiều hỏi: “Không cần giải thích, chỉ cần nói cho tôi biết, anh thật sự muốn hủy, hay là chỉ cáu kỉnh mà thôi?”

“Bé con, hôm nay cô sao thế? Mới sáng sớm gọi cho tôi chính là để nói cái này?”

“Anh không cần quan tâm, chỉ cần nói cho tôi biết lời thật lòng là được, tôi nghĩ ra một cách ngu ngốc nhất nhưng cũng có hiệu quả nhất, nhưng anh nhất định phải trả lời tôi trước.” Tô Thiên Kiều nói.

Bên kia trầm mặc một hồi, chỉ nghe Kỷ Vân Huy nói: “Tôi thật sự muốn hủy hôn với Thanh Thu, không phải là trò đùa. Còn về chuyện giữa tôi và cô ấy, tôi cũng không muốn giải thích nhiều, chẳng qua tôi có thể khẳng định, sau này sẽ không hối hận.”

“Anh đừng có lừa tôi, hủy hôn rồi thì không được nuốt lời, hối hận cũng không kịp!” Tô Thiên Kiều nói.

“Được!” Kỷ Vân Huy dứt khoát trả lời: “Nói nghe xem, cô nghĩ ra cách gì?”

“Gửi ảnh anh chụp đêm đó cho tôi!” Tô Thiên Kiều nói.

“Ảnh gì?” Dường như chốc lát Kỷ Vân Huy chưa kịp phản ứng lại, hỏi Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều nói: “Buổi tối ngày đầu tiên gặp mặt, tấm ảnh anh chụp ở trong vườn hoa ý!”

“Biết rồi, ngắt máy rồi gửi cho cô…” Kỷ Vân Huy hơi ngừng một chút: “Bé con, tấm ảnh kia không có gì tốt cho cô, cô sẽ không dùng cách ngu ngốc kia chứ? Đến lúc đó cô gây ra chuyện, tôi cũng không giúp được cô.”

Tô Thiên Kiều nói: “Vậy cũng không còn cách nào khác, ai bảo tôi muốn gấp như thế… Anh hiểu mà!”

“Lời này nghe sao lại ấy thế?” Kỷ Vân Huy cười haha hai tiếng: “Tôi biết cô muốn biết tên chủ nhân của ‘Bình Minh’, giờ tôi liền gửi cho cô, tạm biệt!”

“Tạm biệt.” Tô Thiên Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Vừa ngắt mát, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thét sợ hãi: “Thẩm Nghiêng Thành!”. Tô Thiên Kiều co rúm lại, trong lòng thầm mắng gay go, vừa định đứng dậy khóa cửa, Thẩm Thanh Thu liền xông vào.

Tô Thiên Kiều còn chưa kịp phản ứng lại xem có chuyện gì, cổ mình đã bị Thẩm Thanh Thu bóp lấy.

Cô ta cũng không biết sức lực ở đâu ra, thoáng cái liền ấn Tô Thiên kiều xuống sàn nhà, vênh váo hung hăng ngồi lên người Tô Thiên Kiều, mắt hạnh trừng to, hung ác bóp cổ Tô Thiên Kiều, tức giận nói: “Cái đồ đáng chết nhà cô, cô… quả nhiên là cô, cô còn không thừa nhận, tôi muốn giết cô…”

“Khụ… buông ra, em… em thua, nghe…” Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, liều mạng vùng vẫy, nhưng sức của cô nào có thể là đối thủ của người đang phát điên, mất đi lý trí như Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu hung ác nói: “Đúng, tôi nghe lén đó, tôi đã nghe thấy toàn bộ, nếu không phải tôi nghe lén, nào biết được gian tình của các người?”

Thẩm Thanh Thu mặt mày tức giận bừng bừng, khuôn mặt xinh đẹp tức đến trắng bệch: “Xem tôi xử lý cô thế nào, tôi, tôi, muốn giết cô, cô mới đến mấy ngày, đã quyến rũ Vân Huy không còn hồn vía… Vậy mà còn xúi giục anh ấy hủy hôn với tôi?”

“Khụ, khụ…” Nhất thời Tô Thiên Kiều quả thật không biết giải thích thế nào, nếu nói Thẩm Thanh Thu nghe lén điện thoại của bọn họ, vậy thì gay go rồi.

Vì cô ta căn bản không nghe được lời của Kỷ Vân Huy, chỉ nghe được lời cô nói.

Đây mới là chỗ gay go nhất.

Những lời cô nói kia, mới thể hiện không khí mờ ấm nhất…

“Tinh tinh…” Ngay khi hai người đang ở thế giằng co, điện thoại của Tô Thiên Kiều rung một cái, hiển thị một tin nhắn mới.

Hai người đang ở thế giằng co hơi dừng lại, Thẩm Thanh Thu hét lên: “Là ai gửi tin nhắn cho cô? Vân Huy sao?” Cô ta nói xong, cũng không để ý đến Tô Thiên Kiều nữa, lập tức xoay người đi giằng điện thoại của cô, không hề lễ độ mở ra đọc.

Vừa mở ra vừa quát: “Uổng công mẹ tôi muốn thu nhận cô, ai ngờ cô lại muốn Vân Huy và tôi hủy hôn… A…”

Tiếng hét thất thanh của Thẩm Thanh Thu khiến Tô Thiên Kiều vẫn đang ho giật mình, trong lòng thầm nói hỏng bét.

Chắc chắn là Thẩm Thanh Thu nhìn thấy bức ảnh mà Kỷ Vân Huy gửi tới.

Vốn cô định sau khi nhận được bức ảnh, khuyên Thẩm Thanh Thu tử tế, nếu Thẩm Thanh Thu không chút lay động, rồi lại lấy bức ảnh ra cho cô ta xem!

Bức ảnh này là đòn sát thủ cuối cùng, ai ngờ ngay từ đầu đã bị Thẩm Thanh Thu nhìn thấy, bây giờ không phải là chuyện vui nữa.

Tô Thiên Kiều liều mạng hít vài hơi, nhân cơ hội Thẩm Thanh Thu còn đang sững sờ, vùng vẫy một chút, quay người bò dậy, đề phòng Thẩm Thanh Thu lại bóp cổ mình nữa.

Bức ảnh này là đêm đầu tiên, Tô Thiên Kiều nghe trộm Thẩm Thanh Thu và Kỷ Vân Huy cãi nhau ở vườn hoa, Tô Thiên Kiều vừa kích động liền hôn Kỷ Vân Huy để chứng minh anh ta có phải là cậu chủ hay không, lúc đó Kỷ Vân Huy liền giữ thứ gọi là “sơ hở” trong tay, dường như tiến trình câu chuyện hơi nhanh, nhưng lại không tốt, hiển nhiên hơi gay go.

“Thẩm Nghiêng Thành, đây là chuyện gì? Cô… Các người… Các người đã xảy ra quan hệ rồi?” Thẩm Thanh Thu bỗng cầm lấy bức ảnh, hét to lên, sắc mặt trắng bệch như ma, ánh mắt căm hận nhìn Tô Thiên Kiều.

Tô Thiên Kiều bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, vội vàng lùi về sau hai bước, sợ Thẩm Thanh Thu mất đi lý trí, lại làm cô bị thương gì đó, lập tức co rúm lại, lùi về sau…

“Xảy ra quan hệ?”

Tô Thiên Kiều bắt đầu chột dạ, ấp úng đáp một câu, lại cố hết sức dựng thẳng lưng, bình tĩnh nói: “Vẫn chưa phát triển đến bước đó, chỉ là… Chị hai, anh Vân Huy căn bản đã không yêu chị nữa, nếu anh ta đã đưa ra chuyện hủy hôn, liền thể hiện rằng anh ta đã không yêu chị nữa! Cuộc đời tươi đẹp, chị lại xinh đẹp như thế, có học thức, gia thế cũng tốt, vì sao phải cố chấp không buông chứ?”

“Anh ấy không yêu tôi?”

Thẩm Thanh Thu từng bước áp sát Tô Thiên Kiều, khi cô nói đến mức này, bước chân của cô ta bỗng dừng lại, dừng tại đó, vẻ mặt buồn cười nhìn Tô Thiên Kiều: “Anh ấy không yêu tôi, đến lượt cô nói sao? Nếu không phải vì cô… sao anh ấy lại như thế chứ? Vừa rồi cô còn bảo anh ấy gửi ảnh cho tôi xem, có phải không?”

Tô Thiên Kiều khẽ cười: “Cho dù anh ta còn yêu chị, nhưng hai người ở cùng nhau chỉ có đau khổ, anh ta luôn trêu chọc một đám ong bướm ở bên ngoài, đến người em họ vừa quen như em cũng hấp dẫn anh ta, chị có thể chịu đựng loại đau khổ này cả đời sao?”

“Không, không…”

Dường như Thẩm Thanh Thu gặp phải đả kích gì cực lớn, bỗng hét to một tiếng, liên tục lùi về sau, trong ánh mắt nhìn Tô Thiên Kiều, tràn đầy oán hận và đau thương: “Anh ấy là vì giúp tôi tìm chiếc vòng ‘Bình minh’ kia nên mới như vậy, anh ấy yêu tôi, tại cô, đều tại cô… Các người, Vân Huy không phải là người tùy tiện như vậy, là cô, nhất định là cô, có đúng không?”

“Chị hai, chị hiểu lầm rồi!” Dường như chuyện này hơi mất kiểm soát, Tô Thiên Kiều chỉ đành cố hết sức giải thích.

“Không có sao?” Thẩm Thanh Thu cười lạnh vài tiếng, bỗng ném mạnh điện thoại vào mặt Tô Thiên Kiều: “Cô nhìn xem, nhìn xem đây là chuyện gì? Rõ ràng là chụp lại sao còn bảo không có? Có phải cô cảm thấy rất tự hào không, cố ý chọc tức tôi?”

Cái ném này của cô ta rất mạnh, đập mạnh vào mũi Tô Thiên Kiều, cô chỉ cảm thấy mũi nóng lên, dường như có máu mũi từ từ chảy ra.

Tô Thiên Kiều cũng không để ý, duỗi tay, dùng mu bàn tay lau đi, nhất thời hoàn toàn không biết nên giải thích thế nào, sao cô lại dính vào chuyện này rồi?

Cô cúi người nhặt điện thoại trên đất lên, mở ra xem, triệt để cạn lời…

Bức ảnh này căn bản không phải là bức ảnh chụp bọn họ đêm đó, mà là… mà là bức ảnh chụp trong khách sạn Hoài Vinh hôm kia.

Lúc đó Tô Thiên Kiều đang mê man, hai má ửng đỏ, hở vai, ôm ấp Kỷ Vân Huy… Bức, bức ảnh như này quả thật là nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa sạch.

Cái tên Kỷ Vân Huy đáng chết này…

Xem ra anh ta nhân cơ hội Tô Thiên Kiều mê man, liền chạy đến bên cạnh, trời ạ, anh ta thật là khách sáo, gửi bức ảnh như này tới, muốn trêu chọc Tô Thiên Kiều, hay là quyết định dùng bức ảnh này để hủy hôn?

“Sao? Không nói được gì nữa?” Thẩm Thanh Thu thấy sắc mặt Tô Thiên Kiều thay đổi liên tục, gằn giọng mắng: “Dáng vẻ của cô rất hạnh phúc nha, thế nào? Kỹ thuật của Kỷ Vân Huy rất giỏi hả? Chẳng qua, có giỏi hơn nữa cũng không bằng cô, mới có mấy ngày ngắn ngủi, cô đã có thể khiến anh ấy ngoan ngoãn hủy hôn, tôi muốn không chịu thua cũng khó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK