CHƯƠNG 72 LÔI HẮN RA NGOÀI!
Dường như hắn hiểu ra gì đó, nhưng lại không ai hiểu ý của hắn.
Tô Thiên Kiều đang hôn mê, từ từ mở mắt, mượn ánh sáng từ hành lang hắt vào, mắt chỉ hơi hé ra, mùi hương quen thuộc ập đến, thở phào một hơi: “Anh Vân Huy, anh đến rồi…”
Sắc mặt Kỷ Vân Huy trắng xanh, gật đầu với người đàn ông cao lớn kia, dường như người kia hiểu ý, đạp mạnh vào người đang co quắp nằm bò dưới đất vài cái.
Động tác của anh gọn gàng dứt khoát, lại cực kì thanh nhã. Số lần anh đá không nhiều, nhưng lại nhắm chuẩn vào vị trí quan trọng nhất, dễ dàng đau đớn nhất trên người lão già kia…
Ví dụ, yết hầu, mệnh căn, mũi…
Vài cái đạp, chỉ ngắn ngủi vài giây, người vốn còn đang kêu gào thảm thiết đã hôn mê sâu, chỉ sợ không chết cũng mất nửa cái mạng.
“Lôi hắn ra ngoài!” Người đàn ông cao lớn mặt không đổi sắc, vỗ tay, thấp giọng ra lệnh cho người ngoài cửa.
Sau đó khẽ liếc nhìn Tô Thiên Kiều được Kỷ Vân Huy ôm chặt trong lòng, mày hơi nhíu lại, nhưng không nghĩ nhiều: “Tôi nghĩ chuyện hôm nay không bàn được rồi, lần sau gặp đi!”
“Này, ít nhất anh đi cùng tôi đi, giờ còn sớm mà!” Kỷ Vân Huy thấy người đàn ông cao lớn đi cùng mình muốn rời đi, liền gọi anh lại.
Người đàn ông vừa xoay người định rời đi dừng lại, nói: “Mặc dù còn sớm, nhưng sợ là cậu không rảnh nữa.”
Anh như có như không nhìn Tô Thiên Kiều bị Kỷ Vân Huy ôm chặt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt và hàng mi đang run rẩy, lờ mờ có cảm giác quái lạ trong lòng: “Cô ta đã không sao, tên đàn ông ác độc này giao cho tôi xử lý, chuyện tiếp theo… Tôi sợ là không giúp được gì.”
Trước tiên, Kỷ Vân Huy nhíu mày kỳ lạ, sau đó, cảm thấy cả người Tô Thiên Kiều tỏa ra khí nóng, dường như hiểu ra gì đó, cười khổ: “Không phải chứ?”
Người đàn ông vốn vội đi, dường như đang xem trò đùa: “Sao thế? Cậu lo lắng cô ta như thế, đừng nói với tôi là cậu không muốn!”
“Này, anh có ý gì thế? Đừng có vui mừng khi người gặp họa ở đây!” Kỷ Vân Huy cười khổ: “Anh cho rằng cô ấy bịa chuyện sao? Cô ấy thật sự là em họ của Thanh Thu, tôi cho dù có háo sắc thế nào cũng không thể…”
“Không sao, cậu cứ coi như làm việc thiện đi.” Người đàn ông dứt khoát quay đầu lại nhìn đôi má của Tô Thiên Kiều: “Sợ là cậu còn không giải cho cô ta, cô ta sẽ rất nguy hiểm!”
Anh nhíu mày lại, nói tiếp: “Chỉ là, sao cô em họ này của cậu lại dính dáng đến loại người kia?”
Tay của anh vừa muốn thu về, lại bị Tô Thiên Kiều nắm lấy, cọ cọ lên mặt mình vì ngón tay anh mát lạnh và rất thoải mái, Tô Thiên Kiều đã mất đi ý thức…
“Tôi cũng không biết.” Kỷ Vân Huy nhìn hành động của Tô Thiên Kiều, cười không được mà khóc cũng không xong, nói: “Giờ làm sao đây?”
Người đàn ông chỉ cười mà không đoán, dáng vẻ không liên quan đến tôi, tôi không quan tâm, chỉ xem trò vui thôi.
“Này, tôi nói thật đấy, tôi không thể…” Kỷ Vân Huy nhìn Tô Thiên Kiều. “Vậy cậu gắng gượng mà làm, lẽ nào cậu nhẫn tâm để cô ta khổ sở thế này sao? Hay là tùy tiện tìm người đàn ông nào cho cô ta?” Người đàn ông rút lại bàn tay bị Tô Thiên Kiều nắm lấy, ôm ngực nhìn Kỷ Vân Huy, kiên định bản thân sẽ đứng ngoài chuyện này.
“Đương nhiên tôi không nhẫm tâm nhìn cô ấy khổ sở thế này… Tùy tiện tìm một người đàn ông cho cô ấy càng không được!” Mắt Kỷ Vân Huy khẽ đảo quanh, giống như đang suy nghĩ gì đó, bỗng ánh mắt dính chặt lên khuôn mặt anh, mặt mày vui vẻ: “Chỉ là có một sự lựa chọn rất phù hợp!”
Người đàn ông thận trọng lui về sau một bước: “Đừng giở trò với tôi, cậu biết là tôi không có hứng thú với phụ nữ!”
Kỷ Vân Huy vội vàng khuyên: “Anh đã làm hòa thượng 7 năm rồi, coi như là anh giúp tôi, anh cũng coi như làm việc thiện đi!”
Anh ta nói xong, nhanh chóng đặt Tô Thiên Kiều lên giường, trước khi người đàn ông kia kịp phản ứng lại, nhanh chóng đóng cửa lại, khóa bên ngoài.
Mặc dù anh cũng nhanh chân theo kịp, nhưng suy cho cùng vẫn chậm một bước, anh cũng không vội, đứng trước cửa, chỉ nghe tiếng của Kỷ Vân Huy vọng vào: “Anh coi như giúp tôi đi, tôi sợ còn kéo dài nữa, tự tôi cũng không chịu nổi. Cho dù thế nào, tôi không thể hại cô ấy. Quan trọng là trước mắt, tôi vẫn muốn hủy hôn, nhưng không muốn cô ấy bị tôi hại, nhưng tôi còn ở đấy nữa thì sẽ… Anh coi như giúp tôi đi, được không?”
“Vân Huy, mở cửa, loại chuyện này tôi không giúp được cậu!” Người đàn ông bên trong trở nên nghiêm túc.
Nhưng dường như Kỷ Vân Huy không sợ hãi chút nào, sau khi xác nhận cửa đã khóa chặt, liền nói: “Bao năm như vậy anh vẫn không có phụ nữ, để làm sáng tỏ đám lời đồn ngoài kia, anh thể hiện chút đi, nếu anh thật sự tự kiềm chế tốt như vậy, cô ấy không có sức, lại là phụ nữ, không cưỡng ép được anh, anh coi như ở cùng cô ấy một lát, tôi đi trước đây…”
Kỷ Vân Huy nói xong, anh vẫn chưa kịp trả lời, tiếng bước chân của anh ta đã đi ra xa.
Một lúc sau, dường như ngoài cửa đã bị Kỷ Vân Huy đặc biệt dặn dò, đến một chút âm thanh cũng không có…
“Ư… Anh Vân Huy…” Trong sự trầm mặc, Tô Thiên Kiều bất an kêu một tiếng, cắt ngang vẻ cười khổ của anh.
Anh do dự mọt chút, nhìn Tô Thiên Kiều vùng vẫy khó chịu, cuối cùng chỉ đành đi tới cạnh bàn, rót một cốc nước, từ từ uống.
“Nước, tôi khát nước, tôi muốn uống nước…” Tô Thiên Kiều nghe thấy tiếng nước, vội vàng gọi.
Anh cũng không mở đèn, dường như bóng đêm có thể khiến anh hiểu rõ mọi thứ. Anh nhìn nước trong tay, đưa cho Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều uống hết một cốc nước đầy, tiện tay ném cốc đi. Chiếc cốc rơi trên thảm trong phòng, phát ra tiếng kêu trầm đục, Tô Thiên Kiều thuận thế ôm lấy người đàn ông dựa vào gần mình.
Chỉ cảm thấy người anh cực kì mát lạnh, bản thân dính vào như này, ôm anh, liền yên tâm, thoải mái cực kì.
“Này, cô…” Đối với sự nhiệt tình của người phụ nữ xa lạ này, dường như anh hơi cứng ngắc, nhất thời không biết làm sao, càng đừng nói đến chuyện nói gì để hóa giải bớt không khí lúng túng này.
“Anh không phải là anh Vân Huy?” Dường như Tô Thiên Kiều ý thức được gì đó, duỗi tay đẩy anh ra một cách khó khăn, khiến bản thân duy trì chút khoảng cách với anh, tiện để mình nhìn rõ ràng: “Anh là ai? Anh… Anh không phải là anh Vân Huy…”
Ánh mắt cô mơ màng, vốn đã híp mắt, phòng lại không có ánh sáng, hàng mi dài che đi, hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ của người trước mắt, dù có cố gắng thế nào cũng không được.
“Anh… là người nghe điện thoại?” Tô Thiên Kiều cố gắng nửa ngày, ký ức quay lại từng chút một, sắc mặt khẽ thay đổi, không khỏi hỏi người ngay trước mặt mình.
“… Đúng!” Giọng nói dứt khoát, trả lời một cách bất đắc dĩ, nhưng vẫn mang theo sự xa cách và lạnh lùng, dường như anh đối với ai cũng có phòng bị, dường như không ai có thể bước vào trái tim anh.
Cậu chủ.
Anh là cậu chủ.
Đáp án này từ từ xoay chuyển trong đầu, dần dần nổ tung.
Tô Thiên Kiều bỗng sợ hãi, duỗi tay đẩy cậu chủ ra theo bản năng.
Chỉ là sức còn yếu ớt, lại đẩy ngược về mình, ngã xuống giường.
Cậu chủ cho rằng cô lại hôn mê, trầm mặc một lúc, đỡ Tô Thiên Kiều dậy, trong đầu Tô Thiên Kiều luôn sợ anh, vội vàng thận trọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi…” Nhất thời anh không biết nói gì, không biết vì sao, anh luôn có một cảm giác kỳ lạ đối với người em họ này của Kỷ Vân Huy: “Tôi không muốn làm gì, chỉ là muốn đỡ cô dậy, xem xem cô thế nào rồi, cô yên tâm, tôi không có hứng thú với cô.”
Tô Thiên Kiều khẽ thở phào một hơi, dường như từng nghe Kỷ Vân Huy nói, bao nhiêu năm rồi, anh không hề có phụ nữ. Người như anh, vậy mà lại không cần phụ nữ? Cho dù là vì sao, đó cũng là sự thật!
Tô Thiên Kiều bỗng nhớ ra, hiện giờ, đối với anh, cô cũng giống như bao người phụ nữ bình thường khác, anh không nhận ra cô. Nghĩ tới đây, Tô Thiên Kiều khẽ thờ phào một hơi, nhìn cậu chủ: “Là anh cứu tôi sao?”
Anh không lập tức trả lời, chỉ duỗi tay sờ trán Tô Thiên Kiều, khẽ nói: “Trùng hợp tôi nghe điện thoại, trong lúc vội vàng bị Vân Huy lôi tới, lại bị cậu ta quẳng lại!”
“Anh… Anh là ai? Tôi là Thẩm Nghiêng Thành, anh còn chưa nói cho tôi biết, anh tên là gì…” Dương như hỏi tên và thân phận của anh đã trở thành một thói quen, cho dù bây giờ Tô Thiên Kiều không đủ tỉnh táo, nhưng vẫn hỏi theo bản năng.
“Tôi từng nói, tôi họ Nguyễn!” Cậu chủ chỉ nhắc lại câu đó: “Tôi gọi bác sĩ cho cô.”
Anh nói xong, dường như lại nghĩ ra gì đó: “Tôi vẫn nên đi vắt cái khăn, lau mặt cho cô đã.”
Tô Thiên Kiều còn chưa trả lời, anh đã đứng dậy đi vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn ướt mát lạnh, lau mặt cho Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều hơi tỉnh táo lại, nhưng trong căn phòng tối om, vẫn không thể nhìn rõ đối phương, thậm chí đế hình dáng cũng không rõ.
“Anh đang bàn chuyện, cùng anh Vân Huy sao?” Trong người Tô Thiên Kiều, từng đợt sóng nóng bỏng tập kích tâm trí cô, sóng sau mạnh hơn sóng trước…
“Ừ.” Anh trả lời đơn giản.
Trong lòng Tô Thiên Kiều rất căng thẳng, người mơ mơ màng màng, lại cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, cố gắng hỏi: “Tôi làm lỡ việc của hai người rồi, anh hay gặp anh Vân Huy sao?”
Cậu chủ trầm mặc một chút, dường như rất không muốn trả lời, nhưng lại sợ sau khi trầm mặc, Tô Thiên Kiều sẽ cưỡng ép anh, nói: “Tôi và anh trai cậu ta là bạn thân, thỉnh thoảng có chuyện làm ăn với cậu ta mà thôi.”
Lời anh nói, luôn đơn giản như thế, không thừa một chữ nào.
Đúng vậy, Kỷ Tông mới là bạn thân của cậu chủ… lại thêm giọng nói của anh giống hệt như tiếng dương cầm, quen thuộc như thế, anh chính là cậu chủ, là người duy nhất cô hận đến tận xương tủy sâu trong ký ức kia!
Có lẽ anh nằm mơ cũng không ngờ được, Tô Thiên Kiều đã chết kia, giờ phút này đnag dùng một khuôn mặt khác, một thân phận khác, xuất hiện trước mặt anh.
“Nóng quá…” Tô Thiên Kiều vặn vẹo thân người, khiến chiếc áo vest Kỷ Vân Huy khoác lên người cô kia rơi xuống, làn da trắng nõn lộ ra ngoài không khí, lồng ngực nhấp nhô lên xuống…
Cô hôn mê, mơ hồ, nhưng cậu chủ tỉnh táo, hơn nữa trong màn đêm, anh nhìn rõ mọi thứ càng rõ ràng hơn người thường. Nhìn thấy cảnh trước mắt này, anh càng buồn bực.
Anh không thích phụ nữ, không phải là vì bạn của mình, mà vì anh cảm thấy phụ nữ phiền phức, không muốn phụ nữ bám lấy mình mà thôi.
Nhưng dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường đang thời trai trẻ, ở trên cùng một chiếc giường với một người phụ nữ trẻ trung mà còn bị hạ thuốc kích dục, đối phương còn như có như không “quyến rũ” anh, anh chỉ sợ lát nữa sẽ không chịu nổi.
Quan trọng là, đây còn là em vợ tương lai của Kỷ Vân Huy, nhìn dáng vẻ của Kỷ Vân Huy, rõ ràng là có tình cảm với cô bé này, anh không muốn vì sự vui vẻ nhất thời mà mất đi bạn làm ăn.
Anh quay đầu đi, nói: “Không bằng tôi gọi cuộc điện thoại, bảo họ tìm thuốc giải.”
Tô Thiên Kiều giống như không nghe thấy lời anh nói, thân người uốn éo dính lấy anh. Cô lúc này, cũng không hề thấy làm như vậy có gì không phù hợp, chỉ là ôm lấy cổ anh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là chiếm lấy sự mát lạnh trên người anh.