Dịch: Lệnh Hàm
***
Ninh Thư không thể nào hiểu được Trình Phi, anh ta cũng không tài nào biết được tại sao Ninh Thư lại giữ bộ dáng ki kiệt yêu quý tính mạng đến cực độ như vậy.
Nhưng không phải Trình Phi cũng quý trọng mạng sống hay sao, khi biết sắp bị đổi tim đã không tiếc phạm tội giết một nhà cha mẹ nuôi.
Thật ra chỉ cần giải quyết cô em gái 5 tuổi là được rồi, vậy mà Trình Phi lại giết cả nhà.
Giết sạch, trở thành người không bị quản thúc nữa.
Trình Phi ngồi trên xe lăn, không nhanh không chậm gõ chân của mình, thi thoảng dịu dàng nói với Ninh Thư, “Em nhìn rồi, xem rồi thì đi nhanh đi, ở đây rất nguy hiểm.”
Ninh Thư xoa mũi, “Anh tự quan tâm mình đi thì hơn.”
Thành bộ dạng này rồi, đã ra như này rồi, ai không biết còn tưởng Trình Phi rất yêu Ngải Vân.
Tình huống của Trình Phi mà gọi là yêu, Ninh Thư cũng ong đầu luôn rồi.
Trình Phi đối xử với Ngải Vân có tốt không, tốt, phải gọi là rất tốt, cái gì cũng làm thay Ngải Vân, nhưng anh ta lại muốn giết Ngải Vân rồi làm thành tiêu bản.
Nói hoa mỹ là vĩnh sinh.
Để nói tình trạng bây giờ của Trình Phi thì cơ bản đều do Ninh Thư hại, vậy mà Trình Phi vẫn có thể hòa nhã đối mặt với cô, quan tâm cô.
Ninh Thư chỉ có thể nói, trong bọc đường này có độc.
Nói đúng ra là thuốc độc trộn đường.
Có qua có lại, Ninh Thư cảm thấy mình cũng nên quan tâm Trình Phi một chút, “Anh cũng phải sống tốt đấy, lần sau tới thăm tôi không mong sẽ thấy anh nằm trên giường, không quen tôi đâu.”
Trình Phi cười một tiếng, “Yên tâm, ít nhất lần sau em tới thăm, tôi vẫn nhận ra em.”
Ninh Thư cười uyển chuyển, đặt hoa quả xuống rồi đi.
“Ngải Vân.” Trình Phi gọi Ninh Thư lại.
Ninh Thư quay đầu nhìn anh ta.
Sóng mắt Trình Phi lấp lánh nhìn Ninh Thư, “Nhất là khi em quay đầu cười quyến rũ, lúc đó em rất đẹp.”
Ninh Thư: …
Đột nhiên có loại cảm giác nhà quê quay đầu thành ca sĩ, cô biến thành mỹ nữ.
Nhưng Ninh thư cảm thấy thẩm mỹ của Trình Phi hẳn sẽ khác với người bình thường.
Vẻ ngoài của Ngải Vân chưa tới mức thiên tiên hạ phàm tới mức Trình Phi sinh ra ham muốn biến Ngải Vân thành tiêu bản.
Ai cũng mong mình có thể gặp được một người biết thưởng thức vẻ đẹp của mình, nhưng gặp được con hàng như Trình Phi vẫn nên thôi đi.
Trình Phi vất vả đẩy xe lăn tới trước mặt Ninh Thư, nhìn cô, “Môi em rất đẹp, rất hợp để hôn và nói yêu tôi, tôi có thể hôn em không?”
Trình Phi đưa tay ra muốn ôm eo Ninh Thư, cô đã lùi về sau một bước, tránh khỏi cánh tay Trình Phi, “Không thể.”
Khóe miệng Trình Phi khẽ nhếch lên, sóng mắt lấp lánh, “Em thế này càng đẹp hơn.”
Ninh Thư nghiêng đầu, mặt không cảm xúc, mẹ nó Trình Phi lại trêu ghẹo cô rồi.
“Cảm ơn, anh cũng rất đẹp trai.”
“Tôi cho phép em hôn tôi.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư xoay người rời đi, xua tay mà không thèm quay đầu lại, “Tôi không thân mật với quý ngài tàn tật.”
Mười ngón tay Trình Phi đan nhau đặt trên đùi, biểu tình lạnh nhàn nhìn bóng lưng Ninh Thư.
Cho tới khi bóng lưng Ninh Thư khuất dạng, Trình Phi mới gục đầu xuống. Anh ta vuốt mi tâm, trên trán có giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Đầu của anh ta rất đau.
Trình Phi xin chuyển viện chữa trị, anh ta thấy mình cần phải kiểm tra toàn diện cơ thể mình.
Đầu cứ đau như vậy không ổn.
Ở bệnh viện tâm thần bệnh nhân không có nhân quyền. Trình Phi nói mình đau đầu, hành động bất tiện, mà bác sĩ đưa kết luận là anh ta bị ảo giác.
Ảo giác là đầu mình đau, ảo tưởng bản thân không đứng dậy nổi.
Lúc bị từ chối, Trình Phi vẫn không đổi sắc mặt.
Nhưng đến tối hôm sau, bác sĩ chủ trị của Trình Phi bị một bệnh nhân tâm thần giết chết, tên kia cầm một cây gậy gỗ đâm vào từ mắt, không kịp cấp cứu.
Trình Phi tiếp tục yêu cầu trị liệu.
Giờ bệnh viện tâm thần lâm vào bầu không khí hoang mang, xin chỉ thị từ bên trên, vậy là Trình Phi được đồng ý chuyển viện.
Trình Phi chuyển viện Ninh Thư cũng không biết, chờ khi cô tới thăm anh ta một lần nữa mới biết Trình Phi đã chuyển viện.
Ninh Thư nghe đợc tin Trình Phi tới bệnh viện nào liền chạy tới đó ngay.
Trong lòng Ninh Thư ngổn ngang, vậy mà Trình Phi chui được khỏi viện tâm thần.
Loại cảm giác này nên hình dung thế nào đây, giống như có một con khủng long bạo chúa thời tiền sử sống lại, hung bạo tới thế giới này.
Ninh Thư tới bệnh viện, hỏi thăm phòng bệnh của Trình Phi.
Chạy tới phòng bệnh, cô đẩy cửa ra, nhìn thấy Trình Phi đang đọc sách.
Hiếu học thật đấy, tay không rời sách.
“Sao bỗng nhiên chuyển viện?” Ninh Thư hỏi.
Trình Phi ngẩng đầu, chỉ đầu của mình, “Tôi bị bệnh.”
Anh ta gập sách lại, “Trong đầu tôi có một cây kim mỏng như lông trâu, phá hỏng tổ chức não của tôi.”
Ninh Thư nhíu mày, hỏi, “Xử lý thế nào?”
“Phải mổ à?”
Trình Phi lắc đầu: “Độ nguy hiểm quá cao, sẽ không bác sĩ nào mổ cho tôi.”
“Hơn nữa cây kim kia quá bé lại biết di chuyển, cũng không có cách định vị nó, để làm phẫu thuật thì rất khó.” Trình Phi thản nhiên nói, giống như anh ta không phải bệnh nhân.
Ninh Thư khẽ thở ra một hơi, “Vậy nghĩa là, anh sẽ không quay lại bệnh viện tâm thần nữa?”
Trình Phi nghĩ nghĩ, nói: “Chắc vậy. Tôi có thể chống án, nó nằm ngoài tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo nên chắc tôi sẽ không về đó nữa.”
Ninh Thư: …
Nói cách khác, Trình Phi được phóng thích vô tội.
Ninh Thư cầm quả táo, vừa gọt vỏ vừa nói: “Rời khỏi bệnh viện tâm thần? Trình Phi, hình như anh bị giám định ra là mắc bệnh tâm thần, sao người ta để anh rời đi được?”
Trình Phi không để ý lắm, “Nếu trạng thái tinh thần của tôi có thể sống một mình thì đương nhiên có thể rời khỏi bệnh viện tâm thần.”
“Bệnh tâm thần sẽ thường xuyên phát bệnh, chính phủ sẽ không để anh rời đi.” Ninh Thư gặm táo.
Mẹ nó, nhìn Trình Phi bây giờ ý thức rõ ràng, không giống bệnh tâm thần cũng không giống người ngây ngốc.
Quả thực…
Ninh Thư rất muốn bóp chết anh ta.
Ninh Thử phun hột ra, nhìn Trình Phi, “Tin tôi đi, nhất định anh sẽ quay lại bệnh viện tâm thần, dưỡng lão ở trong đó.”
Trình Phi cười nhẹ, “Ngải Vân, sao em cứ không muốn nhìn thấy tôi vậy. Nhưng mà tôi lại là ác mộng trong sinh mệnh của em, em làm thế nào cũng không chạy thoát được đâu.”
“Nói hay lắm, đừng có văn vở, không có gì là không thoát được.” Ninh Thư trợn trắng mắt.
Ánh mắt Trình Phi ôn hòa nhìn cô, “Mong em sẽ mãi mãi đẹp như thế này.”
“Nhất định, tôi sẽ rất đẹp.” Giờ Ninh Thư không muốn nghe đến cái từ đẹp này.
Ninh Thư kéo chăn cho Trình Phi. Trình Phi nhìn cô, “Rõ ràng trong lòng rất hận tôi, rất sợ tôi, sao còn làm những chuyện này?”
Ninh Thư xua tay, “Không phải trong lòng anh cũng muốn chơi chết tôi sao, vẫn bày ra bộ dáng thâm tình chân thành đó thôi, sao tôi không phối hợp cho được.”
Cô đâu thể tức giận đùng đùng được.
Sợ hãi chỉ khiến khoái cảm của đám biến thái phát triển thôi.
Nhìn thấy người khác bất hạnh chính là mục tiêu phấn đấu trong cuộc đời họ.
Như Trình Phi là vì cái đẹp, cái đẹp vĩnh sinh.
Đều là biến thái cả.
Ninh Thư đi hỏi bác sĩ tình trạng của Trình Phi, bác sĩ bảo tình trạng anh ta không tốt lắm, quan trọng nhất là kim châm đang di chuyển.
Ninh Thư không muốn Trình Phi rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Đừng thấy Trình Phi nói cái gì mà tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, khả năng rời khỏi bệnh viện tâm thần của anh ta khá nhỏ.