Dịch: Vu Phong
Trình Phi vốn được chẩn đoán bị bệnh tâm thần, giờ thêm đầu óc có vấn đề, bệnh tâm thần xác định tới 100%.
Khả năng anh ta sẽ không thoát khỏi bệnh viện tâm thần được.
Chỉ lo Trình Phi chạy trốn, nếu anh ta trốn thật, sợ rằng ba người Ngải gia sẽ sống trong sợ ai, ai biết anh ta sẽ gây ra chuyện gì.
Dù ngoài cửa có cảnh sát đứng gác nhưng Ninh Thư vẫn không yên lòng, gần như mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện xem tình hình.
Sau khi được bệnh viện chẩn đoán chính xác, Trình Phi được trả về bệnh viện tâm thần.
Vì không có cách chữa trị, về cơ bản Trình Phi sống được ngày nào hay ngày đó.
Ninh Thư nhìn Trình Phi trên xe lăn được đẩy lên xe, anh ta quay đầu nhìn cô cười, tóc anh ta không hề bôi keo xịt, hơi rũ xuống trán.
Cười một cái như vậy rất có hương vị trẻ tuổi rực rỡ.
Ninh Thư thực sự lo lắng không yên, vậy là đánh xe đi theo sau, mãi cho tới cửa bệnh viện tâm thần.
Thấy Trình Phi bị đẩy vào bệnh viện tâm thần.
Ninh Thư đi vào theo, nhìn anh ta bị đẩy vào phòng bệnh.
Lúc này Ninh Thư mới thở phào.
Với Trình Phi, cô không dám thả lỏng cảnh giác, nhất là khi nãy cô nghe y tá bảo bác sĩ chủ trị của Trình Phi chết rồi.
Gần như trong nháy mắt, Ninh Thư không cần nghĩ đã cảm thấy Trình Phi làm việc này.
Trình Phi nói với Ninh Thư: “Em yên tâm, tôi sẽ không chạy đi. Hơn nữa tôi thành cái dạng này rồi còn chạy được chỗ nào nữa.”
“Dù sao chỉ còn một ít thời gian, cứ yên bình sống thôi.”
Trình Phi bình tĩnh nói.
Ninh Thư:...
Không biết anh ta thản nhiên thật hay đang giả vờ nữa.
Ninh Thư mặc kệ trong lòng Trình Phi nghĩ thế nào, chỉ cần anh ta còn ở trong bệnh viện tâm thân, cô mệt đâu mà quan tâm sống chết của Trình Phi.
Trình Phi bảo: “Một ngày nào đó em sẽ hiểu suy nghĩ của tôi, tới khi tóc bạc trắng xóa, chờ cơ thể mục nát thối rữa, lúc đó em sẽ hối hận vì sao không lưu giữ thời gian ở độ tuổi đẹp nhất.”
“Nếu hối hận thì đó cũng là chuyện của tôi.”
Trình Phi thở dài, anh ta nhíu mày, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Anh ta lắc đầu, nằm xuống.
Có lẽ là đau đầu.
Ninh Thư lạnh lùng nhìn Trình Phi ăn đau. Sắc mặt Trình Phi hơi trắng nhợt, bình tĩnh tự nhiên nói với Ninh Thư: “Em đi đi, tôi không muốn để em thấy tình trạng này của tôi.”
Ninh Thư không nói câu nào xoay người rời đi, ai muốn nhìn anh chứ.
Nhiệm vụ ở thế giới này thật sự khiến Ninh Thư có cảm giác lao lực quá độ.
Trong xã hội pháp chế này, Trình Phi không coi mạng người ra gì nhưng cô không thể vì trả thù người như Trình Phi mà tự hãm mình vào.
Càng không thể trở thành tội phạm giết người.
Ninh Thư đang nghĩ có khi nào nhiệm vụ này sẽ thất bại không.
Châm nhỏ trong đầu Trình Phi nhất định sẽ khiến anh ta cực kỳ khó chịu.
Cô muốn xem đau như thế làm sao Trình Phi sống được.
Nếu như vậy vẫn không hoàn thành nhiệm vụ, có phải cô sẽ ngây ngốc cả đời ở thế giới này không?
Thực ra ở cả đời cũng có thể, chỉ lo sẽ bị hệ thống phán định nhiệm vụ thất bại.
Trình Phi là một con gián đánh không chết mà.
Ninh Thư về đến nhà, nhìn bậc phụ mẫu Ngải gia. Trong kịch bản hai người này vốn đã chết, ít ra giờ vẫn còn sống, cũng coi như an ủi.
Nếu không quả thực khiến người ta đau lòng.
Ninh Thư học được một kỹ năng từ Trình Phi, đó là bất kể làm chuyện gì cũng phải xóa sạch dấu vết.
Dù chân tướng rõ ràng nhưng người khác cũng không làm gì được.
Điều khiến Ninh Thư ngạc nhiên là cô không tìm được chút chứng cứ hữu dụng nào chứng minh Trình Phi làm, nhưng trong lòng lại biết rõ.
Không có chứng cứ, không có lời khai, cái gì cũng không có.
Cô cũng hết cách.
Tâm tư kín đáo, dù anh ta có để lại thứ đồ gì cũng vô ích.
Ngay cả đến lúc chết cũng không hé miệng một lời về những thứ bất lợi cho mình.
Ninh Thư ngồi trên salon, nhắm mắt dưỡng thần.
Chạy tới chạy lui quả thực mệt cả người.
Thậm chí Ninh Thư còn cảm thấy Trình Phi sẽ âm thầm cười nhạo cô.
Không sao, ít nhất cô chạy được là vẫn còn sống.
Giờ Trình Phi còn không thể chạy, lại bị hành hạ.
Nghĩ như vậy, Ninh Thư cảm giác sướng cả người.
Kiên trì chịu đựng, người còn sống mới là người thắng.
Người chết đèn tắt.
Mẹ Ngải bê một tô mì cho Ninh Thư, hỏi: “Chuyện ly hôn với Trình Phi sao rồi con?”
Thời gian gần đây nếu con gái không bận công việc thì cũng vắng mặt không ở nhà.
Ninh Thư gật đầu, “Xong rồi ạ, trên phương diện pháp luật con và anh ta đã không còn quan hệ vợ chồng.”
“Ly hôn rồi cũng tốt, con còn trẻ, còn cuộc sống sau này, có thể quen nhiều người khác.”
Ninh Thư đan tay vào nhau, “Mẹ, mẹ cứ bình tĩnh chút. Giờ con mới ly hôn, mẹ lại muốn đẩy đi xem mắt à?”
“Đúng đúng, không thể xem mắt được. Trình Phi cũng là do xem mắt mà biết, rõ là một kẻ mặt người dạ thú đấy thôi.” Mẹ Ngải lập tức đáp lời.
Ninh Thư thở dài một hơi, chỉ sợ mẹ Ngải ép cô lấy chồng.
Giờ bản thân cô cũng khó chu toàn, nếu tái giá lại liên lụy thêm một người.
Hơn nữa không biết đời này người ủy thác có muốn kết hôn lập gia đình nữa không?
Trình Phi để lại bóng ma tâm lý quá lớn.
Ninh Thư ôm ngực, cảm giác mình cũng bị bóng ma tâm lý rồi, chỉ mong sau này không gặp phải kẻ nào như Trình Phi nữa.
Chững chạc đàng hoàng, thâm tình chân thành nhưng bên trong biến thái. Đám biến thái mặt mày dữ tợn, thoải mái trút giận còn không khiến lòng người rét lạnh bằng Trình Phi.
“Sau này phải tìm người quen mới được. Trong trường có không ít người, con có thân thiết với ai không?”
Ninh Thư xoa cằm, “Để con nghĩ xem.”
Sau đó lập tức lắc đầu bảo: “Không có ai cả.”
Giáo sư Ngải buông tạp chí xuống, nói với mẹ Ngải, “Bà cứ để con gái thong thả xem nào.”
“Tôi chỉ lo lắng thôi, nếu Ngải Vân kết hôn thì sẽ không còn quan hệ gì với Trình Phi nữa, lúc đó hắn ta sẽ không quấn lấy con bé. Tôi chỉ sợ ngày nào đó Trình Phi được thả ra sẽ bám lấy Ngải Vân.”
Thì ra mẹ Ngải ôm tâm lý tìm vệ sĩ à.
Nếu là vậy thật, thì tới lúc Trình Phi tìm tới cửa, sợ rằng chồng cô sẽ phủi sạch quan hệ với cô trước.
Giáo sư Ngải hơi nóng nảy: “Giờ có ai đáng tin hả, tìm một người khác chẳng may lại vớ phải dạng như Trình Phi thì làm sao đây.”
“Đã mất nửa cái mạng, thêm một người nữa thì cả nhà chúng ta khỏi sống luôn.”
“Chuyện kết hôn cứ thong thả đã.”
Ninh Thư giơ ngón tay cái với giáo sư Ngải.
Loại chuyện như kết hôn này gần như là lần đầu thai thứ hai của phụ nữ, đụng phải hàng đểu thì thôi, chẳng may nguy hiểm đến tính mạng thì quả thực là chuyện bi thương nhất trên đời.
Nhìn một cục cặn bã ở bờ sông thành đóa hoa ven sông.
Trước đó mẹ Ngải thích Trình Phi nhiều thế nào, giờ thì sao?
Lòng người khó dò.
Ninh Thư bằng lòng tin tưởng người khác, nhưng càng tin mình hơn.
Chính mình vĩnh viễn sẽ không phản bội bản thân.
Mãi mãi không bỏ quyết tâm khiến bản thân mạnh mẽ hơn.
Khi ấy đụng phải sự phản bội của người khác mới đủ kiên cường đối mặt tất cả mọi chuyện.
Sẽ không căm hận bất bình.
Tất cả oán hận đều vì bản thân không đủ mạnh mẽ, bất đắc dĩ bởi sự vô dụng của mình. Nếu đủ mạnh mẽ sẽ không sợ bất cứ chuyện gì.