Ninh Thư cũng không rõ đại thúc như thế nào lại đột nhiên nổ súng giết người, nếu không muốn cứu bọn họ, làm gì lại để cho bọn họ lên xe.
Không thể hiểu được a.
Giáo Y đại thúc thu súng, cau mày nói: “Không có chú ý tới hắn bị tang thi cắn sao? Đẩy ra đi.”
À?
Sồ Phượng vẻ mặt không tin, bắt đầu kiểm tra đồng bạn đã chết, cuối cùng ở nơi cánh tay phát hiện vết thương bị tang thi cắn, da thịt đã bắt đầu phát xanh.
“Đẩy ra đi.” Giáo Y đại thúc lại nói một tiếng.
Sồ Phượng cắn răng, mở cửa xe, một cước đạp người đó xuống, sau đó mạnh mẽ mà đóng cửa xe lại. Người bị đạp ra ngoài lập tức bị tang thi phanh thây, cảnh tượng thiệt quá máu me.
Thần sắc trên mặt mỗi người đều rất phức tạp, Ninh Thư hướng Giáo Y đại thúc hỏi: “Làm sao chú biết hắn bị tang thi cắn?”
Giáo Y đại thúc khinh thường liếc nhìn Ninh Thư, “Chẳng lẽ cô không có ngửi được mùi vị máu tanh?”
Oách đờ, cô thật đúng là không có ngửi thấy được.
Quả nhiên là cao nhân giải phẫu, nhạy cảm đối với mùi máu tươi như vậy.
Lang Chu dùng súng ống chĩa vào Ninh Thư thu súng lại, cười nhạo một tiếng nói: “Coi như là như thế, như vậy suy nghĩ một chút Hoa Đóa Nhi bị não óc của tang thi bắn trúng, khả năng cô ta cũng bị cảm nhiễm, hẳn là cũng đem cô ta đẩy ra đi.”
Hay lắm, người này rốt cuộc cùng cô có thù oán gì?
Giáo Y đại thúc quan sát Ninh Thư, “Cô cũng bị cảm nhiễm rồi sao?”
“Không có, tôi không có bị cảm nhiễm?” Ninh Thư vội vàng khoát khoát tay, người đã luyện thành Tuyệt Thế Võ Công thì sức mạnh cơ thể sẽ nâng cao gấp bội đấy.
“Cô có chứng cứ gì chứng minh cô không có bị cảm nhiễm?” Lang Chu cười hắc hắc, làm cho khuôn mặt vô cùng bình thường của hắn có vẻ hơi âm hiểm.
Ninh Thư bĩu môi, nói: “Anh lại có chứng cứ gì chứng minh tôi bị cảm nhiễm sao?”
“Được rồi, Lang Chu.” Sồ Phượng mở miệng, sau đó hướng Giáo Y đại thúc nói: “Cảm ơn anh đã cứu chúng tôi.”
“Không cần.” Giáo Y đại thúc nâng mắt kiếng gọng vàng, thấu kính hiện lên ánh sáng, Ninh Thư nhìn đến, cảm thấy không biết Giáo Y đại thúc có ý đồ gì, chắc không phải coi trọng nữ chủ quân đi?!
Đại thúc giẫm chân ga, vứt bỏ tang thi đằng sau, cũng không lâu lắm, liền ngừng lại, tựa hồ không có ý định đi nữa.
Một trương khuôn mặt tuấn tú của Cô Lang kéo dài, trầm giọng hỏi: “Vì cái gì không đi?”
“Dừng ở nơi dã ngoại hoang vu này làm gì?” Cô Lang đối với người không biết xuất hiện từ nơi nào này phi thường chán ghét cùng bài xích, từ khi gặp được người này, Cô Lang phát hiện cục diện mọi việc đều thuận lợi của mình trước kia đều không còn nữa rồi.
Thậm chí địa vị đội trưởng của mình cũng bị uy hiếp.
Giáo Y đại thúc vỗ vỗ quần áo của mình, đập rớt bụi bặm bên trên quần áo, tựa hồ không có nghe được lời mà Cô Lang nói.
“Này, thái độ này của mày là gì, tao đang cùng mày nói chuyện đấy.” Cô Lang nhịn không được muốn rút súng thủ tiêu cái tên đáng ghét này.
Ninh Thư phát hiện Giáo Y đại thúc kỳ thật rất biết làm người khác phát giận, cũng hỏi: “Đại thúc, vì cái gì không đi.”
“Khứu giác của tang thi chỉ có thể cảm nhận được con người ở trong phạm vi hai cây số.” Lúc này Giáo Y đại thúc mới giải thích một câu.
Ninh Thư quả thực cũng muốn quỳ lạy Giáo Y đại thúc rồi, hỏi: “Làm sao chú biết đây.”
“Tôi thí nghiệm qua, đối với những thứ không biết, tôi đây rất có hứng thú.” Giáo Y đại thúc xoay đầu lại nhìn Ninh Thư, “Tôi đã thấy được người ngu xuẩn giống như cô.”
Ninh Thư: …
Ha ha ha, Ninh Thư cười khan một tiếng, không có nói tiếp.
Cô Lang bực bội mà gạt gạt tóc, nói: “Cho dù như vậy, chẳng lẽ chúng ta liền không đi nữa, lại đợi đến khi tang thi đuổi tới, sau đó lại chạy hai cây số, rồi lại đợi tang thi đuổi tới?”
Giáo Y đại thúc lạnh mặt nhìn Cô Lang, mắt kiếng gọng vàng hiện ra ánh sáng u lãnh, nói: “Mày lại gẩy tóc, làm cho trong xe dính bụi bẩn, tao liền giết mày.”
Tay Cô Lang đang gẩy tóc cứng đờ, có chút không muốn quan tâm tới hắn, nhưng nhìn đến súng ống bên người nam nhân này, cuối cùng tức giận mà buông tay xuống.
Ninh Thư co rút khóe miệng, đại thúc, chú cũng quá khoa trương, bây giờ là thời kỳ mạt thế, sinh tồn cũng gian nan như vậy, đừng có để ý này đó những việc nhỏ không đáng kể có được không.
Sồ Phượng cùng Lang Chu nhận thức được cường thế của người nam nhân này, cũng thật không dám nói chuyện, Sồ Phượng nắm chặt tay Cô Lang lại, làm cho hắn nhịn một chút.
Điều này càng khiến cho lòng Cô Lang càng thêm phẫn nộ, ở trước mặt nữ nhân của mình ném đi mặt mũi, thật sự đã làm tổn hại lòng tự tôn nam nhân của hắn.
“Đúng rồi, tôi ở đây không có đồ ăn dư thừa cho mấy người, cho nên, mấy người vẫn phải trở về, trở về đi tìm vật tư của mấy người.” Giáo Y đại thúc nhàn nhạt nói.
Mọi người: …
Không có cách nào, qua một hồi lâu, mọi người lại về tới địa phương vừa mới chiến đấu, đã không còn tang thi, xe tải bị hỏng vẫn còn.
Cô Lang dẫn đầu đi xuống xe, đi thăm dò xem vật tư còn ở trong xe hay không, Ninh Thư cũng muốn xuống xe hỗ trợ, nhưng lại bị Giáo Y đại thúc gọi lại, “Cô ngồi ngay ngắn ở chỗ này, cô đi ra ngoài chỉ thêm gây phiền toái.”
Ninh Thư: …
Bất quá Ninh Thư cũng không có xuống xe, cùng Giáo Y đại thúc ngồi trong xe, huống chi một đoàn người Cô Lang đối với cô lòng mang sát ý, vẫn là cùng Giáo Y đại thúc ở chung một chỗ tương đối an toàn, quay đầu chứng kiến ánh mắt của Giáo Y đại thúc vẫn luôn tập trung ở trên người Sồ Phượng đang chuyển vật tư, ánh mắt sắc bén.
Sồ Phượng là đặc công, cảm giác rất nhạy bén đấy, đương nhiên có thể cảm nhận được có người đang nhìn mình, làm cho cơ bắp toàn thân cô đều căng chặt lên, ánh mắt người nam nhân này thật sự quá sắc bén, cường thế đến mức làm cho người ta thở không nổi.
Ninh Thư hỏi: “Đại thúc, chú thích Sồ Phượng.”
“Thích?” Giáo Y đại thúc nở nụ cười nhàn nhạt, cả khuôn mặt thoạt nhìn nhu hòa không ít, nhưng Ninh Thư lại có cảm giác ma quỷ.
“Có chút hứng thú.” Ngón tay thon dài của Giáo Y đại thúc điểm trên tay lái.
Ninh Thư cư nhiên có loại cảm giác muốn vì Sồ Phượng mà mặc niệm, Giáo Y đại thúc trước kia cũng hướng một nữ chủ quân nói, tôi không phải cô thì không thể, kết quả liền bị bắt trở thành vật thí nghiệm, nói cái gì muốn cải thiện gen của nhân loại, kích hoạt gen cao cấp trong con người, sau cùng thế giới liền bị đại thúc chơi cho hỏng mất rồi.
Hiện tại có chút hứng thú là có ý gì?
Là thật sự thích, hay là muốn giải phẫu con người ta.
Giáo Y đại thúc dùng tay chống đầu, thần sắc có chút lười biếng, nhìn vào Ninh Thư hỏi: “Chúng ta phải hay không đã từng gặp nhau ở đâu, vì cái gì gọi tôi là đại thúc?”
Ách, một không chú ý vẫn luôn gọi đại thúc theo thói quen, nên nói như thế nào đây, thừa nhận bọn họ đã từng cấu kết với nhau làm chuyện xấu?
Ninh Thư vừa định muốn nói chuyện, trong đầu đột nhiên toát ra âm thanh dòng điện ‘xẹt xẹt’, ngay sau đó một đạo thanh âm máy móc lạnh như băng nói:
“Người chơi không thể bại lộ thân phận của mình, người chơi chỉ là một khách qua đường, không thể phá hư quy tắc thế giới.”
Ách, cô cũng không có tính toán nói cho Giáo Y đại thúc, bằng không thì Giáo Y đại thúc tuyệt đối sẽ đem cô đi giải phẫu.
“Hửm?” Giáo Y đại thúc nhếch mày nhìn Ninh Thư, thanh âm phát ra từ trong lỗ mũi.
“Cháu một con nhóc tuổi vừa mới mười tám, đại thúc tuổi của chú khẳng định so với cháu lớn hơn, gọi chú là đại thúc đó là tôn kính chú.” Ninh Thư tùy tiện bịa một cái lý do.
Cỗ thân thể này xác thực mà nói cũng chỉ có 17 tuổi thôi.
Người ở trong xe đang nói chuyện phiếm, nhưng Cô Lang cùng Sồ Phượng đi chuyển vật tư đã xảy ra tranh chấp, nam chính Cô Lang không muốn kết nhóm đi cùng Giáo Y đại thúc, nhưng Sồ Phượng lại nói phải đi theo Giáo Y đại thúc, ít nhất cho đến khi đã đến được một địa phương an toàn thì mới đường ai nấy đi đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn