Editor: Waveliterature Vietnam
Tuy nhiên,
Đây không phải là sống, mà chỉ là tồn tại. Tồn tại một cách buồn tẻ và vô vọng.
Thử tưởng tượng một chút, cuộc sống của bạn, quỹ đạo hằng ngày của bạn không hề thay đổi, chỉ lặp đi lặp lại như một cái máy một cách nhàm chán.
Như vậy, cuộc sống của bạn có thực sự ý nghĩa không? Hay chỉ như một con robot với chương trình đã được thiết lập sẵn?
Chu Trạch nhớ rằng, trước đây trên mạng có một sự kiện gây chấn động ở Hồng Kông. Nó được xem là một trong những sự kiện có sức ảnh hưởng lớn nhất thời bấy giờ.
Đó chính là, khi một nhân viên giao đồ ăn đến cho khách hàng, người đó nghe được tiếng chơi mạt chược bên trong vọng ra rất rõ. Sau một hồi gõ cửa nhưng không có ai ra mở, người đó đẩy cửa bước vào. Anh ta thực sự rất sốc khi thấy bốn người đang chơi mạt chược trong phòng đều đã chết hết.
Đây chính là một ví dụ rất điển hình.
"Ông chủ, cậu ta đã chết rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Lão đạo hỏi.
Bởi vì trường hợp như cậu học sinh này rất hiếm gặp.
Nếu cậu ta đã chết mà gặp quỷ, thì chuyện đó là chuyện rất đỗi bình thường. Hai con quỷ gặp nhau thì không có gì đáng nói.
Nhưng nếu Tôn Thu còn sống, vì gặp quỷ nên mới chết thì việc đó mới là việc đáng nói. Hơn nữa, trong lời kể của Tôn Thu có một số chỗ rất khó lý giải.
Chu Trạch khẽ nhíu mày. Điều rắc rối nhất bây giờ là không xác định được thời gian tử vong của Tôn Thu, cho nên, không thể biết chính xác nguyên nhân gây ra cái chết của Tôn Thu là gì.
Đối với linh hồn không được hoàn chỉnh như linh hồn của Tôn Thu, nguyên nhân cái chết của Tôn Thu có rất nhiều khả năng, cũng không nhất thiết là do quỷ hại chết.
"Đi xuống đi, đi hỏi giáo viên trực ban."
Vì Tôn Thu là một người bị thiểu năng, lại còn thiểu năng ở mức độ cao nên việc điều tra không hề dễ dàng. Chỉ còn cách là xuống hỏi thăm thêm tin tức từ những chỗ khác.
Nói tóm lại, Chu Trạch không thu phục được linh hồn của Tôn Thu, anh sẽ lấy linh hồn của người giáo viên trực ban vừa chết để thay thế.
Đó chỉ là một sự bù trừ hợp lý để anh có thể hoàn thành chỉ tiêu công trạng của mình một cách nhanh chóng.
Chu Trạch và lão đạo cùng đi xuống cầu thang và đi đến văn phòng tầng một. Bên trong phòng có hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện với nhau. Những người cũng ngồi ở đây trước đó chắc là đang đi tìm kiếm "con mồi".
Lần này, Chu Trạch và lão đạo đã thu hút được sự chú ý của bọn họ.
"Các người làm gì?"
Một lão cắt tóc húi cua chỉ thẳng vào Chu Trạch và hỏi.
Chu Trạch từ từ lấy trong túi ra một điếu thuốc và đặt lên miệng. Lần này, anh không để lão đạo hỏi nữa mà tự mình hỏi:
"Tôi hỏi ông chút chuyện. Có phải gần đây, trong ký túc xá vừa có người chết?"
Chu Trạch vừa dứt lời, sắc mặt của hai người đàn ông đột nhiên thay đổi.
"Hai người là cảnh sát sao?" Lão đầu húi cua hỏi.
Chu Trạch lắc đầu.
"Hay là phụ huynh của học sinh trong nhà trường?"
Chu Trạch lại lắc đầu.
"Vậy hai người hỏi nhiều như vậy để làm gì, nơi này là trường học, không thuộc phận sự của các người, mời về cho." Nói xong, gã húi cua đến đẩy mạnh Chu Trạch.
Chu Trạch lập tức vươn tay ra và nắm lấy cổ tay của đối phương. Móng tay út của anh đâm trực tiếp vào da thịt của người đàn ông.
"Ah!!..."
Lão đầu húi cua ngã nhoài xuống rất, khuôn mặt ông ta méo mó, rõ ràng là rất đau.
Người giáo viên trực ban còn lại thấy vậy, nhanh chóng chạy tới, trên mặt không tỏ ra một chút sợ hãi.
"Tôi sẽ giúp anh!"
Lão đạo chủ động lao lên. Sau đó, ông trực tiếp nắm lấy vai của đối phương và đẩy ra xa, làm cho hai người đàn ông trong phòng ngã nhào xuống đất.
Lão đạo thực sự rất gan dạ. Khi ở trong hiệu sách, ông đã không sợ cương thi hay quỷ sai, vẫn bình thường chung sống. Nếu so sánh với một người bình thường, có thể nói rằng lão đạo gan dạ.
"Nói đi."
Chu Trạch kéo một chiếc ghế đến và ngồi xuống, để mặc cho hai người đàn ông quỳ trước mặt mình.
Đầu húi cua nhìn Chu Trạch với ánh mắt tức giận, ông ta không trả lời mà hỏi ngược lại Chu Trạch:
"Các người muốn làm gì? Rốt cuộc các người là ai?...Ah ah!!"
Một lần nữa, móng tay của Chu Trạch lại chạm đến da thịt của đối phương. Đồng thời, anh kéo áo của người đàn ông lên để che miệng ông ta lại, làm hắn muốn kêu cũng không được.
"Ông có làm cách nào cũng không ai nghe thấy lời kêu cứu của ông đâu."
Lão đạo ở bên cạnh, có chút hả hê nói.
"Tôi hỏi ông cái gì thì ông mau trả lời cái đó đi."
Chu Trạch rất thận trọng để có một phần trăm hiệu suất còn lại, nhưng anh cũng không muốn phải nói qua nhiều.
"Gần đây có một người vừa chết, đúng không?"
Gã đầu húi cua đau đến mức chảy nước mắt nước mũi. Lần này ông ta đã thật sự sợ hãi, lập tức gật đầu, nói:
"Vâng, đúng vậy. Một tháng trước có một người tên Vương Bảo Cương vừa mới chết."
"Tại sao cậu ta lại chết?" Chu Trạch hỏi.
"Cậu ta đã nhảy lầu tự tử từ trên tầng thượng của ký túc xá. Khi chạm đất, đầu của cậu ấy bị va đập mạnh nên đã chết ngay tại chỗ."
"Cậu ta có niềm đam mê hay sở thích gì không? Ví dụ như đi giày da chẳng hạn?"
Bình thường mà nói, người lớn đi giày da là chuyện rất bình thường, đặc biệt là trong những nơi đòi hỏi sự nghiêm túc ví dụ như trong trường học. Nhưng trên thực tế, trường học này đã thuê một vài người trẻ tuổi và khỏe mạnh để đến đây làm quản sinh hoặc làm giáo viên trực ban để tăng cường an ninh cho ký túc xá.
Hai người đang ở trước mặt Chu Trạch, một người thì đeo dép lê, một người thì đeo giày thể thao.
Việc đi giày da đến ký túc xá để kiểm tra phòng là điều tương đối hiếm gặp.
"Vâng, cậu ta rất thích đi giày da, cũng thích mặc âu phục. Chúng tôi thường nói đùa rằng, cậu ấy mặc mặc nghiêm túc hơn cả một giáo viên khi đi làm."
"Cậu ta đã chết ở đâu?" Chu Trạch hỏi.
"Ngay tòa nhà trước vườn hoa." Gã đầu húi cua chỉ tay sang bên tòa nhà bên cạnh, nói: "Trước khi, tôi và cậu ta sống cùng với nhau ở căn phòng bên kia, nhưng sau khi xảy ra chuyện, tôi đã dọn đồ ra ngoài ở."
Chu Trạch gật đầu: "Đưa tôi đến căn phòng đó xem thử."
Chu Trạch và gã đầu húi cua cùng bước vào một căn phòng. Căn phòng này giống hệt phòng ở của học sinh, nhưng không có giường tầng, chỉ có một chiếc giường lớn trong phòng, bên cạnh đó, có thêm một ổ điện.
"Đồ đạc của anh ta không bị chuyển đi sao?" Chu Trạch hỏi.
"Không. Cậu ta có một người chị gái. Sau khi cậu ta mất, nhà trường đã thông báo cho chị của cậu ta đến đây. Cô ấy đến, nhận tiền bồi thường của nhà trường xong liền rời đi, cũng không gây náo loạn gì, đồ đạc của cậu ấy vẫn để nguyên ở trong phòng."
Chu Trạch gật đầu. Trong tủ còn treo một vài bộ đồ. Mấu chốt là, dưới hộc bàn đặt cạnh đầu giường có hai đôi giày da.
"Đây là giày mà cậu ấy thường đeo." Đầu húi cua giải thích.
Chu Trạch ngồi xổm xuống và nhanh chóng cầm hai đôi giày lên và bắt đầu quan sát. Dưới đế giày còn dính một chút bùn đất.
Ký túc xá rất ẩm ướt, nhất là những lối đi cạnh vườn hoa.
Nói chung, khi đi vòng quanh ký túc xá để kiểm tra, đế giày của giáo viên trực ban rất dễ bị ướt.
Nhưng theo lời của lão đầu húi cua, Vương Bảo Cương đã chết hơn một tháng trước, vậy tại sao đế giày của anh ta có thể bị ướt được?
"Tại sao Vương Bảo Cương lại nhảy lầu?" Chu Trạch hỏi.
"Chuyện này thì tôi không biết." Đầu húi câu lắc đầu, "Đêm hôm đó anh ta vẫn rất bình thường, vẫn cầm chùm chìa khóa và đi kiểm tra phòng như thường lệ."
Chu Trạch đưa mắt nhìn xung quanh, anh đang tìm kiếm gì đó.
Phải biết rằng, mặc dù chưa chắc chắn được linh hồn Vương Bảo Cương đã hại chết Tôn Thu hay không, nhưng ít nhất một điều có thể khẳng định, đó là linh hồn của Vương Bảo Cương vẫn ở đâu đó quanh ký túc xá này.
"Ông đi đi, có thể báo cảnh sát." Chu Trạch nói.
Gã đầu húi cua khịt mũi rồi quay về phòng. Việc ông ta có báo cảnh sát hay không, Chu Trạch không quan tâm cho lắm.
Sau đó, trong phòng chỉ còn lại một mình Chu Trạch. Tất cả móng tay của Chu Trạch đã mọc dài ra, từ móng tay cũng bốc lên một luồng khí đen. Sau đó, Chu Trạch chạm ngón tay của mình xuống nền gạch, luồng khí đen len lỏi vào trong nền gạch sứ.
Không lâu sau,
Dấu chân xuất hiện bắt đầu từ đôi giày trong hộc tủ và dẫn ra ngoài cửa.
Chu Trạch mở cánh cửa phòng và đi theo dấu chân,
Lên cầu thang và lên trên tầng trên,
Dấu chân không ngừng di chuyển khắp nơi trên hành lang,
Dấu chân dừng lại nhiều nhất ở trước những cánh cửa phòng kí túc.
Có lẽ Vương Bảo Cương nghĩ rằng anh ta vẫn chưa chết, đến giờ, anh ta vẫn đang thực hiện nhiệm vụ của mình.
Anh ta vẫn đi kiểm tra xung quanh ký túc xá, vẫn nhìn chằm chằm và theo dõi nhất cử nhất động của học sinh. Càng về khuya, anh ta càng không ngừng di chuyển nhiều hơn, thỉnh thoảng anh ta sẽ đứng trước một cách cửa phòng rồi nhìn thật lâu.
Vương Bảo Cương đã chết,
Cho nên hiện giờ cậu có rất nhiều thời gian,
Để chú tâm hơn vào công việc của mình.
Trong phòng, những học sinh vừa phải nơm nớp lo sợ sự theo sát của giáo viên trực ban, vừa phải đối mặt với một linh hồn người chết đang theo dõi họ chăm chú!
Đột nhiên, Chu Trạch khựng lại. Anh nhìn thấy bên ngoài cánh cửa ở phía cuối hành lang có dấu chân đen để lại dày đặc nhất.
Điều đó có nghĩa là, Vương Bảo Cương đã đứng đó và do dự rất lâu. Thậm chí Chu Trạch có thể thấy được sự bối rối qua dấu chân của cậu ta.
Chu Trạch bước đến trước phòng ở cuối hành lang, khi thấy tờ giấy trắng để lại trên cửa sổ, anh hơi bất ngờ vì đây là một căn phòng bỏ hoang, có nghĩa là không có học sinh nào ở trong căn phòng này cả.
Chu Trạch đưa tay lên và định mở cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt. Chu Trạch dùng móng tay của mình tạo lực và đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có một chiếc giường tầng. Giường trên được để trống còn giường dưới có rất nhiều đồ đạc lung tung. Nhìn căn phòng này như một phòng để đồ, không có gì bất thường.
Nhưng Chu Trạch biết rõ ràng rằng, Vương Bảo Cương đã đứng đấu tranh tư tưởng ở đây rất lâu, chắc hẳn trong căn phòng này có điều gì đó bí ẩn.
Chu Trạch ngồi xuống tấm ván giường đầy bụi bặm. Lập tức, tấm ván phát ra một âm thanh "kẹt, kẹt" rất khó chịu.
Đêm khuya,
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh,
Yên tĩnh đến mức khiến người ta hơi khó chịu.
Dần dần, mắt Chu Trạch bắt đầu trở nên mờ nhạt. Anh lập tức đứng lên, cảm giác mơ hồ cũng nhanh chóng biến mất. Là một quỷ sai, anh không thể chìm vào giấc ngủ một cách dễ dàng.
Có đôi khi, Chu Trạch cảm thấy việc này như một loại tra tấn. Về sau, anh phát hiện ra, mình không thể ngủ bình thường được, có thể anh đã bị ảnh hưởng bởi chức vụ quỷ sai anh đang nắm giữ.
"Ừng ực.....Ừng ực...."
"Ừng ực.....Ừng ực...."
Ở phía dưới chợt có tiếng nước phun trào. Xung quanh căn phào bốc lên một mùi máu tươi nồng đậm.
Chu Trạch chậm rãi lài lại phía sau. Tuy nhiên, khi xoay người lại, anh đã đứng sát vào phía bức tường gần cánh cửa ra vào.
Lúc này, ở dưới sàn nhà,
Máu tươi bắt đầu tràn ra lênh láng,
Ở phía xa, tựa như có một làn sóng máu đang ập tới, thoáng chốc, căn phòng đã bị bao phủ trong biển máu.
"Ừng ực.....Ừng ực...."
Cả người Chu Trạch đã bị nhấn chìm bởi máu, bốn phía tỏa ra ánh sáng của Ân Hồng, khiến Chu Trạch cảm thấy rằng giống như mình đang đi trên đường đi xuống Hoàng Tuyền.
Lúc này, trên vách tường truyền đến âm thanh "cộp…cộp…cộp",
Giống như một người đang mang giày da và chậm rãi bước tới,
Tiếng bước chân càng ngày càng gần,
Sau đó, khi Chu Trạch đã lùi vào trong góc tường,
Đối phương hình như dùng tay gõ gõ vào bức tường,
Trần giọng nói:
"Tắt đèn! Tắt đèn!"
"Ùng ục….."
Bất chợt, một dòng nước đen bắt đầu điên cuồng lan ra khắp căn phòng,
Dòng nước màu đỏ ban đầu bỗng chốc hóa thành một khoảng không gian đen kịt,
Tựa như là,
Đèn trong phòng,
Vừa bị tắt…