Mục lục
Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 257: Ban ngày ban mặt!




Editor: Waveliterature Vietnam

Thoáng chốc, chuyện này trở nên có chút lúng túng, hiện tại Chu Trạch nguyện ý thả người, nhưng quả thực anh không biết phải làm thế nào mới có thể mở được, tùy tiện mở sách âm dương, có thể trực tiếp ảnh hưởng tới chính mình, nghĩa là mình cũng sẽ bị thu vào, đã có một lần thể nghiệm kích thích, Chu Trạch không muốn thể nghiệm lần thứ hai.

Nữ tiếp viên đang ở bên cạnh che trán, cô ta thực sự cảm thấy đau đầu, hơn nữa, dựa vào trình độ quan sát người khác của cô ta, cô ta có thể cảm giác được, không phải Chu Trạch cố ý chơi đùa thủ đoạn gì với mình.

Không có biện pháp, chính là không có biện pháp,

Nói một nghìn lần nói một vạn lần, vẫn là không có biện pháp.

"Như vậy đi, Chu tiên sinh, ngài hãy đồng ý với tôi, nếu ngày sau ngài có cách, xin hãy thả bọn họ ra, hôm nay ngài đi trước đi."

Nữ tiếp viên dự định thả người, trên thực tế, Lão đạo đã sớm được tự do một lần nữa, trên phương diện xử sự làm người, hồ ly tinh này tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất.

Cô ta "bắt cóc" Lão đạo, nhưng loại bắt cóc ướt át này khiến người đàn ông bình thường khó có thể tức giận nổi, hơn nữa, từ đầu tới đuôi, cho dù là nói chuyện hay là làm việc, cô ta đều làm rất cẩn thận.

"Vậy nếu còn có Đại Tiên Nhi nào khác tới tìm tôi, có phải tôi nên tiếp tục thu vào không?"

Ông chủ Chu vẫn có một chút không nỡ như thế.

"Tôi sẽ nói chuyện với núi sâu, để bọn họ an phận lại."

Nói xong,

Hồ ly tinh đi đến trước sách âm dương, cô ta không dám đụng tới vật này, chỉ dám đứng từ phía xa xa nhìn đồ án con rắn nhỏ và con chồn trên bìa,

Tựa hồ là đang ấp ủ cảm xúc, dự định an ủi bọn chúng một phen,

Nhưng nổi lên nổi lên,

Cô ta chợt "phù" một tiếng, bật cười, hơn nữa còn cười đến không thể nào ngừng lại, cô ta cười tới khom lưng, ôm lấy bụng dưới bằng phẳng của mình, trước ngực cuộn sóng, mà chỗ sâu trong váy đen phía dưới kia cũng như ẩn như hiện trước mặt Chu Trạch.

"Ha ha ha ha....Buồn cười chết người, tu luyện hai trăm năm, kết quả các người lại trở nên đáng yêu như thế."

Con rắn nhỏ và con chồn trên bìa bắt đầu tức giận, càng không ngừng biến ảo ra đủ loại vẻ mặt, thế nhưng loại phương thức biểu hiện hình ảnh họa tiết này khiến cho dù bọn chúng tạo ra biểu tình phẫn nộ tới mức nào, kết quả vẫn có vẻ rất đáng yêu ngốc nghếch.

"Các người cứ an tâm ở lại bên trong một thời gian ngắn đi, cứ coi như các người đã chuyển sang nơi khác bế quan một chút là được, dù sao trước đấy các người cũng thường xuyên bế quan, không có gì quan trọng cả.

"Chu tiên sinh đã đồng ý với tôi, sẽ không làm khó các người, đợi ngày sau Chu tiên sinh có năng lực se thả các người ra."

Sau khi nữ tiếp viên nói xong lại lau nước mắt, cô ta thực sự là cười tới chảy nước mắt.

Chu Trạch xoay người cáo từ, nữ tiếp viên đưa cho Chu Trạch một tấm danh thiếp, phía trên còn cố ý để lại dấu môi son, Lão đạo theo sát bước chân Chu Trạch, nếu đây là câu lạc bộ thông thường, có lẽ Lão đạo sẽ không ngại mà ở lại ăn mặn một phen, nhưng hiện tại anh ta rất rõ ràng, nơi này là ổ hồ ly, cho dù cho anh ta thêm mười quả thận nữa cũng không đủ cho người ta chơi đùa.

Bạch Oanh Oanh nhặt hết tiền trên mặt đất, mang theo bao lớn của mình "thở hổn hà hổn hển" theo ông chủ vào thang máy, trước khi thang máy đóng cửa, cô ấy còn quơ quơ nắm đấm của mình với con hồ ly kia.

Chờ đoàn người của Chu Trạch đi rồi, nữ tiếp viên mới thu hồi nụ cười, ngồi xuống trên ghế sô pha, một nhân viên phục vụ nữ vóc người mỹ lệ mang một ly rượu vang tới.

"mẹ nó, cô bé và rồi kia đúng là nóng tính thật, trước khi đám chị em mở linh trí, hình như không nhảy nhót làm càn như cô ta, đúng không?"

"Bốp!"

Nữ tiếp viên trực tiếp tạt ly rượu trong tay vào thẳng gương mặt chữ điền của cô ta, liếc liếc cô ta một cái, nói:

"Con còn không biết xấu hổ mà gọi người ta là cô gái nhỏ? Tuổi tác của người ta cũng không chênh lệch bao nhiêu so với mẹ con, con là cái thá gì?"

"Vâng, con gái sai rồi, con gái sai rồi."

Nữ phục vụ lập tức quỳ xuống nhận sai.

"Ha ha, cô ấy đã hạ thủ lưu tình rồi đấy, nêu không một khi cô ấy thực sự đánh giết tới, con nghĩ rằng các đám mẹ con có thể ngăn cản được sao?"

"Vâng."

"Mẹ đã nói rồi, mẹ dẫn các con tới đây là muốn các con được tu hành tốt hơn, nếu các con tự đọa mình, đó chính là số mệnh của các con, chạy không thoát được, mà cũng không thể nhảy ra.

Thế giới này, thực sự rất lớn,

Đàn ông,

Ha ha,

Tròng mắt đừng chỉ để nhìn đàn ông như vậy, quá không có tiền đồ.

Cảm ơn mẹ đã dạy dỗ.

Đám phục vụ chung quanh, dù là nam hay là nữ, đều cùng nhau khom lưng với nữ tiếp viên.

"Được rồi, mẹ cũng mệt rồi, xả nước cho mẹ đi, mẹ tắm một cái."

Nữ tiếp viên duỗi lưng một cái,

Đồng thời, cô ta lại khinh thường mà phất phất ngón tay,

"Không ngờ đám già đầu trong rừng kia lại nói với mẹ đây chỉ là một quỷ sai nho nhỏ, người ta có sách âm dương nơi tay, có thể là quỷ sai nho nhỏ sao!

Thiếu chút nữa làm hại lão nương rơi vào trong hầm."

Lúc này, ngay cả nữ tiếp viên cũng không khỏi cảm thấy nghĩ mà sợ, nếu không phải phong cách hành sự nhất quán của cô ta khiến người ta rất khó có thể nắm nhược điểm, nếu lúc cô ta giở trò bịp bợm gì đó với Lão đạo.

Tỷ như nhỏ nến hay roi, hoặc cột tay hút dương khí,

Hiện tại mình có thể tiếp tục nan ổn đứng ở nơi này hay không, thật đúng là khó nói.

Quan trong nhất là, người đàn ông tên Chu Trạch kia, từ đầu đến cuối có vẻ rất có niềm tin, loại lực lượng này không phải giả vờ, anh ta thực sự là lá bài tẩy, có thể không nhìn lá bài tẩy của mình.

"Mẹ, nước đã xong."

"Tốt."

Nữ tiếp viên đi tới phòng chuyên dụng của mình, bên trong được bày biện theo phong cách cổ kính, đương nhiên cũng sang trọng hơn những phòng khác không biết bao nhiêu lần, hơn nữa cũng rộng rãi hơn rất nhiều.

Chính giữa phòng có một cái ao với diện tích lớn, hai bên có bày hoa hồng, lại còn được che hết lớp rèm này đến lớp rèm khác, hệt như khuê phòng của khuê tú thời cổ đại.

Cởi quần áo,

Đi vào ao nước,

Không cần người hầu hạ,

Chính cô ta chậm rãi đi vào trong.

Chiếc đuôi trắng nõn mềm mại nổi lên, cô ta tỉ mỉ rửa sạch, phụ nữ yêu mặt, hồ ly yêu đuôi.

Giữa sương mù lất phất,

Khẩn trương suốt cả một ngày, rốt cuộc tâm tình của cô ta cũng được thả lỏng.

Lúc này,

Phụ cận truyền đến tiếng tiêu như có như không,

Uyển chuyển du dương, giống như một bàn tay đang trêu chọc đáy lòng con nai con.

Nếu lúc này, Hứa Thanh Lãng ở đây, hẳn là trong nháy mắt, cậu ta có thể nhận ra được tiếng tiêu này là tiếng tiêu mà bản thân mình đã nghe thấy, mà sau khi tiếng tiêu này xuất hiện, hành thi vốn đã bị Chu Trạch giết bỗng nhiên lần thứ hai tỉnh lại, cắn cậu ta một ngụm.

Ngay từ đầu nữ tiếp viên chỉ cho rằng sảnh lớn đổi nhạc nền, nhưng rất nhanh, cô ta phát hiện ra có điềm gì đó chẳng lành, giác quan thứ sáu của hồ ly là không thể nghi ngờ.

Trong chốc lát,

Sóng nước nổi lên tứ phía,

Nữ tiếp viên bọc một bộ quần áo đi lên bậc thang.

Tiếng tiêu giống như đang chơi trốn tìm với cô ta, khi xa khi gần, khiến người ta không cách nào bắt lấy.

"Là vị bằng hữu nào tới địa bàn của tôi làm khách thế?

Hào phóng xuất hiện đi,

Cũng để tôi có thể tận tình địa chủ."

Tiếng tiêu ngừng lại,

Một bóng người màu đen xuất hiện ở bên cạnh cửa phòng, bóng người này hơi khom lưng, không thấy rõ hình dáng, nhưng trong hoàn cảnh mờ tối, ngọc tiêu trong tay anh ta lại có vẻ như rất gai mắt.

"Khặc khặc....chiêu đãi ta.....chỉ bằng đồ dĩ như ngươi, xứng sao?"

Sắc mặt nữ tiếp viên phát lạnh,

Cô ta tức giận,

Tuy rằng cô ta kinh doanh mảng này, nhưng lấy thân phận địa vị và cấp bậc của cô ta, đã sớm không có quan hệ nhiều với ngành nghề này, người trước mặt kia thật không coi ai ra gì!

"Sơn tinh dã tụ, không ở trong rừng già đi, lại thích ra ngoài chạy loạn, đúng là thói đời bạc bẽo vật đổi sao dời mà.""

Nói xong,

Ngọc tiêu bỗng nhiên bay lên,

Trực tiếp đập về phía nữ tiếp viên.

Nữ tiếp viên mở hai tay ra, cản ngọc tiêu lại về, thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt nữ tiếp viên ngưng lại, không ngờ chỉ trong nháy mắt, hai tay của cô ta đã biến thành đen thui.

"Thi độc!"

"Có chút nhãn lực đấy."

Thân hình bóng đen lại một lần nữa lẩn vào trong bóng tối,

Tiếng tiêu lần thứ hai vang lên,

Chỉ là lần này,

Tiếng tiêu mang theo âm hưởng xơ xác tiêu điều, giống như thập diện mai phục!

Hơn nữa vào lúc này, âm vực cũng bắt đầu mở rộng, trực tiếp bao phủ toàn bộ câu lạc bộ.

Trong lúc nhất thời,

Một số khách hàng nam đang tiếp nhận phục vụ chợt phát hiện, bên cạnh mình vốn là nữ kỹ thuật viên phong tình vạn chủng, kỹ thuật cao, đột nhiên bọn họ đồng loạt mọc thêm một cái đuôi dài.

Có một số người uống rượu say, hay không ý thức được tình hình thực tế, còn trêu chọc nói đám phục vụ này phục vụ tốt quá, rõ ràng còn mang "đuôi" để phục vụ.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy gương mặt của các nữ kỹ thuật viên cũng biến thành gương mặt của hồ ly, lúc này mới sợ đến hét ầm lên.

Xui xẻo hơn là những khách hàng còn đang cày cấy,

Dáng người kiều diễm dưới thân bỗng nhiên biến thành một con hồ ly,

Hơn nữa bản thân con hồ ly này còn chưa ý thức được, mình đã hiện lên chân thân,

Còn đang "chít chít chít chít" phối hợp rên rỉ,

Đối với nam khách hàng đang ở trên người cô ta,

Có cảm thấy ngoài ý muốn hay không?

Có cảm thấy kích thích hay không?

Nên động tiếp hay không?

Trong lúc nhất định,

Toàn bộ câu lạc bộ nào tới lật trời, vô số tiếng thét chói tai, tiếng khóc…vang lên không dứt.

Mà sau khi đám hồ ly hiện ra chân thân vượt qua giai đoạn mê man lúc ban đầu, vị trí tai mắt mũi miệng bắt đầu có máu tươi tràn ra, nguyên một đám nam nữ lễ tân phục vụ ngã quỵ dưới đất, không ngừng bóp cổ mình, thống khổ kêu thảm, đám nữ kỹ thuật viên cũng giống như vậy.

Một số nam khách hàng vội vàng chạy đến, thậm chí còn nhìn thấy thi thể vài con hồ ly trong lối đi nhỏ, toàn bộ hội sở càng trở nên cợt nhả tận trời, giống hệt như lạc vào ổ hồ ly vậy.

"Thằng nhãi ranh, lại dám hại đồ tử đồ tôn nhà ta!"

Trong phòng,

Nữ tiếp viên không để ý tới hai tay mình đã đen, cô ta chủ động đánh về phía bóng đen.

"Tà ma ngoại đạo, người người phải diệt trừ!"

Một tiếng quát chói tai từ trong bóng đen truyền ra,

Sau đó,

Bóng đen chủ động đánh về phía nữ tiếp viên.

Hai người va chạm ở giữa không trung,

Móng vuốt của nữ tiếp viên trực tiếp đâm xuyên vào lồng ngực đối phương,

Nhưng ngay sau đó,

Cô ta phát hiện, thứ mình đâm thủng chỉ là một tấm da người, da người là da của một người già, nhưng thoạt nhìn nó lại giống chân nhân như đúc!

Lại trong phút chốc,

Da người bỗng nhiên co rút nhanh, hệt như axit sunfuric vậy, trực tiếp thấm vào trong cánh tay nữ tiếp viên.

"A A A A!!!"

Nữ tiếp viên thét thảm một tiếng,

Cả người ngã vào trong ao.

Ngọc tiêu từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập xuống!

"Rầm!"

Đoán chừng sàn nhà đều bị đập tét, nước trong ao đã bắt đầu thẩm thấu xuống tầng dưới.

Lại một bóng đen đi ra,

Anh ta đi tới bên cạnh cái ao gần như sắp thấy đáy,

Nhìn thấy ngọc tiêu của mình đang đóng đinh ở nơi này,

Chỉ có điều thứ bị nó đè phía dưới không phải là một con hồ ly hoàn chỉnh,

Mà là một cái đuôi vừa dài vừa trắng.

"Chậc chậc chậc....hồ ly đứt đuôi…không ngờ vẫn để cho mày....chạy mất."

Bóng đen rút ngọc tiêu lên,

Duỗi nhẹ tay khẽ vuốt vuốt thân tiêu,

Cảm thán nói:

"Mới rời khỏi Thông Thành mười năm nhỉ…vì sao ở đây lại trở nên...….chướng khí mù mịt như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK