Mục lục
Phòng Sách Lúc Nửa Đêm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30: Biu!




"Có quá đáng sao?"



Vấn đề này, Chu Trạch không có phản hồi gì, dù cho Tiểu La Lỵ nói thật hay giả anh cũng không chất vấn.



Rất miễn cưỡng nhưng đây là sự thật.



Tuy nghe Tiểu La Lỵ nói người kia có "điểm chung", nỗ lực biến thành một con ma,



Chu trạch nghe rất hâm mộ, sùng bái, nhưng kết thúc lại khiến người khác nghẹn lời.



Khi bạn không có sức mạnh thật sự, thì tư cách nói chuyện như thế cũng không tồn tại, lấy cái gì ra mà chất vấn?



"Không thú vị." Tiểu La Lỵ lắc đầu, cười cười, "nhưng đây chính là chổ tôi đánh giá cao ở anh."



Tiểu La lỵ tiếp tục cầm sách, tựa như muốn ngủ, lẩm bẩm nói:



"Anh đã thấy tôi, trong nội tâm cực kỳ có quyền lực."



"..." Chu Trạch.



Đây rốt cuộc là khen hay chê?



"Tôi phải đi." Tiểu La Lỵ càng lúc càng mệt mỏi.



"Tôi còn một số vấn đề, có cách nào để cái thiện khả năng ăn uống và ngủ không?" Đây là điều mà Chu Trạch muốn hỏi và bức thiết nhất trong lúc này.



Sau khi sống trở lại, ngoại trừ hai điều này, mọi thứ anh điều hòa nhập vào xã hội người.



"Xét về độ ổn định của máy tính, không có kết quả phù hợp." Tiểu La Lỵ lắc đầu, "Ngủ, trừ phi có một nữ ở địa ngục ở bên cạnh, cũng cấp từ trường, nếu không anh không có cách nào ngủ ngon được.



Anh vốn ở dưới địa ngục, nhưng lại sống ở nhân gian, nên không hợp với không khí nơi đây, đây là vấn đề nghiêm trọng, đây chỉ là cách giải quyết nhất thời, có những người nửa năm không ngủ được, đến phát điên, cuối cùng cũng chết!



Cho nên, anh nh thế này đã may mắn lắm rồi."



Tiểu La Lỵ bất lực "Ha ha", "Nếu như tôi không quay về, anh có thể ôm tôi ngủ."



"..." Chu Trạch.



"về việc ăn cơm, tôi đến bây giờ cũng không ăn quen đồ ăn nơi nhân gian."



Nói xong những cái này,



Tiểu La lỵ bên cạnh, khẽ chao đảo, ngủ bất tỉnh, Chu Trạch đưa tay đỡ lấy cô, thấy Tiểu La lỵ vẫn còn thở, thân thể bình thường, cũng thở phào nhẹ nhõm.



Chu Trạch trước kia cũng là bác sĩ, nên thấy điều này cũng không có vấn đề gì lớn.



Cô bé này chính là con gái của Vương Kha, nên mình cũng không muốn cô ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Chỉ là, Chu Trạch có chút thất vọng, là Tiểu La Lỵ rời đi có chút hơi phổ biến.



"Không phải là nên đi xuống mặt đất một "biu" sao, chỉ cần ngủ là coi như quay trở về rồi à?" Chu Trạch tự nghĩ.



Nó không lớn, cũng không thấy đầu, chỉ cho anh ta một cái biểu tượng vào lòng bàn tay;



Một chút nghi thức cũng không có, không có B.



Trong tay Tiểu La Lỵ mở mắt ra đột nhiên nói: "Được."



Chu Trạch sửng sốt, ngươi giả bộ ngủ sao!



Sau một khắc,



Những giọt nước bỗng nhiên xuất hiện trên người của Tiểu La Lỵ, Chu Trạch nhớ dù sao tiệm cũng đã mở máy điều hòa, nhưng chớp mắt nhiệt độ đột ngột giảm xuống;



Cửa đóng, bên trong từng cơn gió lạnh, và âm thanh của các trang sách bị lật tung lên.



Những cái bóng khổng lồ bao quanh khu vực này, giống như sự sinh hồi của những con thú, mang lại cảm giác chỉ có ma mới cảm thấy được.



Mong tay của anh cũng chịu kích thích dài ra, máu trong người cũng đang sôi sục, giống như sức mạnh trong cơ thể của anh đang được nâng lên.



Ngay sau đó,



Thật sự chính là,



"biu" một tiếng.



Tất cả âm khí dưới mặt đất dồn vào một nơi,



Trong khoảnh khắc,



Trời quang mây tạnh,



Nhiệt độ tăng trở lại,



Mặt trời chiếu vào,



Trong phút chốc, giống như một câu nói:



Như một con chim, trên mảnh đất trống, xóa sạch mọi thứ!



...



Chiều tối, Hứa Thanh Lãng đưa cơm tới, anh không đem nước ô mai mà đổi thành nước mướp đắng.



"Nước kia không còn,



Nên dùng nước mướp đắng chút đi"



Hứa Thanh Lãng có một chút bối rối, ban ngày, anh bị Tiểu La Lỵ dọa đến sợ hãi,



Kỳ thật, bản thân anh cũng hiểu rằng rất xấu hổ, và thấy rất sợ hãi.



Lúc trước cha mẹ anh bị Tiểu La Lỵ bắt đi, anh ta không dám tìm đến để tính sổ, càng không dám phản kháng, chỉ có thể quỳ xuống van xin.



Hơn nữa, anh ta chỉ có thể giận cá chém thớt, hạ độc vào đồ ăn của Chu Trạch.



Hiện tại, Hứa Thanh Lãng đã nghĩ thông, không kinh sợ, để đối phó với Âm Dương Nhãn Tiểu Huyền sĩ, đối phó với quỷ sai địa ngục, anh ta cũng không có dũng khí đi.



Trên thực tế, Tiểu La Lỵ hoàn toàn có thể tự mình trừng phạt thẳng với linh hồn của cha mẹ hắn, thậm chí trực tiếp câu xuất linh hồn của họ mang về địa ngục.



Chỉ đánh một cái rắm, đem thả,



Chính mình cũng không cần phải nhảy loạn lên.



Người chết không thể sống lại, mình lúc trước, có chút chống lại mệnh trời.



Chu Trạch ăn cơm xong, lấy ra một ngàn đặt trước mặt Hứa Thanh Lãng.



"Tiền cơm trước kia, còn về sau, nếu dùng hết cứ nói tôi."



"Ơ, có tiền?" hứa Thanh Lãng trên mặt lộ ra chút tươi cười, sau đó đem tiền đẩy về Chu Trạch, ôn nhu nói: "Cuộc sống không dễ, không nên tiêu tiền như nước, hãy chăm sóc cho gia đình."



"..." Chu Trạch.



"Tôi có hơn hai mươi phòng, cần gì đến chút tiền này."



"..." Chu Trạch.



Chu Trạch cũng rất muốn cho hắn biết, anh ta cũng có tiền, chỉ cần lấy tiền của người chết, sau đó đốt trước cửa thì anh ta sẽ có tiền, tiền có người đem tiền đến cho anh ta.



Nhưng Chu Trạch lại nghĩ,



Mình đốt hết những số tiền này, có thể nào xây được hai mươi gian phòng như anh ta không?



Trừ phi chở đến trước cửa tiệm của mình một xe tiền...



"tôi có ý định đổi cửa hiệu, anh thấy sao?" Hứa Thanh Lãng nói.



"Đổi đi đâu?"



"Chổ kia so với nơi này tốt hơn." Hứa Thanh Lãng cười, "Tôi định dời nó đến phía dưới thị trấn, nơi đó tuy nhỏ một chút, nhưng người qua lại rất đông.""



"nói sau." Chu Trạch nói qua loa.



"Ừ, tôi đi trước."



Hứa Thanh Lãng thu dọn bát đĩa, rồi đi về.



Chu Trạch lại tu sửa móng tay và nhìn ký hiệu bên bàn tay kia, buổi tối, mà chưa có khách đến, Chu Trạch có chút nóng vội, bình thường thì không trông mong gì nhiều, nhưng bây giờ đã có chút ánh sáng, tương lai có thể kiếm được nhiều tiền, a đột nhiên theo quán tính đứng lên.



Tại vì sao, còn không thấy khách đến?



Không phải nói bây giờ tôi có ánh đèn rất sáng sao,



Có thể soi sáng lối đi cho ma hay sao?



Tới,



Chẳng lẽ bọn họ điều bị mù và lạc đường hết rồi?



"Két...."



Cửa tiệm sách mở cửa ra, có hai người nữ đi đến.



Một người cũng khá trẻ tuổi, so với Từ Lạc thì không khác biệt lắm, người còn lại cũng đã năm mươi, hình như là mẹ.



Chu Trạch nhận ra người khách trẻ tuổi kia.



Chính là cô gái trẻ lúc trước, đến tiệm sách của anh trên tay còn ôm theo Kha Cơ, ngồi trong tiệm đọc sách một hồi rồi để lại cho anh một trăm, đó là thu nhập đầu tiên của anh.



Chỉ là lần này, cô ấy không ôm theo Kha Cơ, mà đi cùng theo mẹ mình.



"này, ngồi đây, cẩn thận một chút, nhìn xem ở trên có..dính bụi hay không." Người phụ nữ lớn tuổi nói với con gái của mình.



Cô gái cúi người lấy chiếc khăn ra lau, xoa xoa đầu ghế nhựa, sau đó ngồi xuống.



"Hãy ngồi đọc sách đi, con gái, cuộc sống không có vấn đề gì là không giải quyết được, cũng không có rào cản nào mà không thể vượt qua, hãy nhìn vào lúc đầu." Người mẹ ở bên an ủi nói.



"Ồ." Cô gái thở dài, sửng sờ, dường như không muốn nghe.



"Con gái, hãy cầm cuốn sách đọc, đọc sách và quên đi thời gian." Người phụ nữ lại tiếp tục ở bên cạnh nói với cô gái, an ủi, thể hiện tấm lòng thương con của cha mẹ.



Chu Trạch vấn ngồi ở đó để chăm sóc móng tay của mình, không để ý tới.



Lúc này, cô gái trẻ nhìn về phía Chu Trạc nói:



"Ông chủ."



Cô gái kêu Chu Trạch bằng một giọng rất nhẹ nhàng, và anh nhìn thấy trong mắt cô là sự rất muốn được yêu thương, và là lúc yếu ớt nhất.



Tất nhiên, mẹ cô gái chạy ra xem, và chọc vào khoảnh khắc đó "châm".



"Anh chính là ông chủ." Người phụ nữ nhìn Chu Trạch, dáng dấp như một bà gà mái.



"Có chuyện gì vậy?" Chu Trạch hỏi.



"Con có ý kiến gì?" Phụ nữ nói bằng sự cảnh giác, "con gái, đừng để ý đến anh ta."



Cô gái trầm mặt một lát, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói:



"Bối Bối đi lạc."



Bối Bối, chắc là con Kha Cơ kia.



"Đi lạc?" Chu Trạch hỏi.



"Ừ, đi lạc." Ánh mắt cô gái ửng đỏ, thể hiện tình yêu đối với con chó của mình, nước mắt bắt đầu xuất hiện, "Tôi quét dọn phòng, nó chạy ra ngoài, tôi không chú ý đến."



"Đi lạc rồi thôi, chúng ta mua một con khác, con khóc cái gì?" Người phụ nữ an ủi.



Chu Trạch đứng lên, đi tới.



"Anh định làm gì?" Mẹ cô gái chỉ vào Chu Trạch.



"Sẽ tìm được thôi." Chu Trạch không để ý đến người phụ nữ kia, vẫn an ủi cô gái.



"Ừ."



Cô gái khóc, sau đó đưa tay ôm vai của Chu Trạch.



"Anh không nên làm thế, con chó nhà tôi đi lạc, cũng không phải mất đi người đàn ông, anh đang ôm lấy con gái của tôi làm gì!" Người phụ nữ bắt đầu khó chịu với Chu Trạch.



"Nơi này, có chổ cho cô nói chuyện sao?"



Trong ánh mắt của Chu Trạch hiện lên một luồng sáng màu đen,



Người phụ nữ lúc này hoảng sợ đến mức hét lên sao đó ngồi co rúm trên mặt đất, không còn làm phiền nữa.



"Có chuyện gì vậy?" Cô gái ngẩng đầu lên, cô không biết Chu Trạch vừa nói chuyện với ai.



Chu Trạch thả tay cô gái ra, khi tâm trạng đang ở một vị trí thấp nhất, cũng chính là lúc ba ánh sáng trên cơ thể, rất dễ bị những thứ bẩn thỉu ảnh hưởng.



May mắn, người phụ nữ này có lẽ đã cô đơn quá lâu, thích nói chuyện với mọi người, nhưng không có tính xấu.



"Tôi đã gửi thông tin trên internet về chú chó, để tìm nó trở về." Cô gái lấy điện thoại ra, đưa ảnh của con chó cho Chu Trạch xem.



"Ông chủ, anh có gặp qua nó sao?"



Chu Trạch cười một tiếng, công việc kinh doanh ở đây rất hẻo lánh, không có người đến, huống hồ đó là một con chó.



Vào lúc này, người phụ nữ bị dọa ngồi phệch trên mặt đất bỗng nhiên lên tiếng:



"Tôi đã nhìn thấy con chó này, nó đang ở trong nhà của tôi;



Khi chồng tôi và con Tiểu Hồ Ly làm chuyện đó trong nhà của tôi, tôi không thể chịu nỗi,



Tôi bỏ chạy đến trong khu dân cư giải sầu, có nhìn thấy người dẫn nó đi qua!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK