Khi hỏi điều này, ánh mắt Hứa Cao Lãng rất phức tạp, Uông Trữ Hạ nhìn được tia ghen tị trong đôi mắt đó, nhưng cô nhanh chóng bác bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Quan hệ giữa cô và Hứa Cao Lãng là quan hệ hợp tác, hắn chỉ coi cô như em gái, làm sao có thể ghen được?
Sau giây phút xuất thần, Uông Trữ Hạ phủ nhận. “Không phải, tôi không quan tâm đến anh ta. Tôi chăm sóc anh ta cả đêm vì thấy anh ta đáng thương, và phục vụ quán bar gọi điện cho tôi, nếu tôi bỏ mặc sẽ cảm thấy có lỗi. Cảm giác áy náy khiến tôi thấy không yên”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thời điểm Uông Trữ Hạ nói, ánh mắt cô hơi trốn tránh, Hứa Cao Lãng nhìn thấy mọi thứ qua đôi mắt không biết nói dối, nhưng hắn không có ý định vạch trần. “Nên là như vậy.”
Cô lén lút thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười lấy lòng. “Đương nhiên, nếu không còn có thể là cái gì? Anh suy nghĩ nhiều rồi." Như sợ Hứa Cao Lãng hỏi tiếp, cô liền đổi chủ đề. “Anh đang định đi đâu hả?" Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.net
"Ra ngoài tìm em!” Hứa Cao Lãng thở dài thườn thượt. “Đến nhà đón em thì không thấy người, chạy đến công ty cũng không thấy bóng dáng, tôi sợ em có chuyện, đang tính báo cảnh sát tìm trẻ lạc đây."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ lườm hẳn sắc lẻm, rồi cúi đầu xin lỗi. "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm anh lo lắng. Chuyện xảy ra quá đột ngột nên quên nói với anh, cũng không gọi điện đến công ty thông báo sẽ đi làm muộn."
“Quên đi, em không sao là được.” Hắn phẩy tay dễ tính, cũng không muốn theo đuổi việc này quá sâu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn vẻ mặt ôn hòa, không chút khó chịu của hắn, Uông Trữ Hạ ngập ngừng hỏi. "Hứa Cao Lãng, anh có thể giúp tôi một việc không?"
“Có việc gì?" Đối với Hứa Cao Lãng, chỉ cần Uông Trữ Hạ nói, không có việc gì là không làm được.
Uông Trữ Hạ liếc nhìn cánh cửa phòng khép kín, cảnh giác xem xét chung quanh, dù lúc này chỉ có hai người. Hứa Cao Lãng bật cười trước cử chỉ cẩn thận của cô. “Làm sao vậy? Thần bí đến thế? Đừng nói em muốn nhờ tôi giết người diệt khẩu?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bỏ qua giọng điệu giễu cợt của Hứa Cao Lãng, cô trực tiếp nói mục đích của mình. “Anh có thể giúp tôi theo dõi động tĩnh mấy ngày tới của Mục Anh Húc không?
"Theo dõi Mục Anh Húc? Cô sợ anh ta đêm hôm uống rượu say, không ai chăm sóc nên lo lắng hả?” Hứa Cao Lãng nảy ra một suy nghĩ điên rồ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh nghĩ đi đâu vậy? Anh ta có uống say lần nữa, tôi cũng không dính dáng đâu" Uông Trữ Hạ bất lực giải thích. "Ba ngày nữa là sinh nhật Cao Trữ Mộc, anh ta chắc chắn sẽ tìm ả để chúc mừng. Tôi tin chắc anh ta biết nơi ở hiện tại của ả. Chỉ cần theo dõi nhất cử nhất động Mục Anh Húc, tôi sẽ có thông tin về Cao Trữ Mộc.”
"Em muốn theo dõi Mục Anh Húc để lấy thông tin về Cao Trữ Mộc?" Hắn bắt đầu tin tưởng cô không còn tình cảm với Mục Anh Húc.
“Anh ta luôn nói Cao Trữ Mộc đã trả giá cho tội lỗi gây ra, chắc chắc anh ta biết điều gì đó mà che giấu.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Không phải hai người đó đã chia tay, không còn liên quan với nhau sao? Có lẽ mối quan hệ giữa Mục Anh Húc và Cao Trữ Mộc tồi tệ hơn em nghĩ?"
Trong trí nhớ đã được tìm về, bao nhiêu năm làm vợ dưới sự ghẻ lạnh và tàn ác của Mục Anh Húc, thừa nhận vô vàn sỉ nhục đau khổ và chán ghét, cô hiểu rõ anh ta bị Cao Trữ Mộc ám ảnh lớn đến mức nào. Bề ngoài anh ta giả vờ muốn trả thù cho cô, nhưng mục đích thật của Mục Anh Húc là bảo vệ Cao Trữ Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lấy lại trí nhớ, Uông Trữ Hạ luôn hiểu rằng: dù bao nhiêu năm, dù bao nhiêu chuyện xảy ra, trái tim của Mục Anh Húc vĩnh viễn không quên Cao Trữ Mộc. Những năm làm vợ hợp pháp, những tủi nhục trước khi ly hôn, cô dùng thân xác này cảm nhận rất rõ ràng.
"Có lẽ anh không biết chuyện này. Cao Trữ Mộc từng kết hôn với người khác, Mục Anh Húc vẫn nhớ mãi không quên, khi ả quay về thì sẵn sàng dang tay đón nhận. Thì chuyện chia tay có là gì? Chia tay, nối lại mấy hồi." Uông Trữ Hạ cười mia mai, cô gật đầu khẳng định. “Anh ta nhất định sẽ đến gặp Cao Trữ Mộc. Trước đây, dù Cao Trữ Mộc đã kết hôn với người khác ở nước ngoài, anh ta vẫn không ngừng tặng quà và gọi điện tâm sự."
Nhưng sinh nhật của Cao Trữ Tịch người vợ hợp pháp, chắc chắn Mục Anh Húc không hề biết ngày. Uông Trữ Hạ không nói ra điều này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Hứa Cao Lãng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản, hắn chất vấn. "Làm sao em biết Cao Trữ Mộc đang ở thành phố A? Nếu ả rời khỏi thành phố thì sao?"
"Không có đâu.” Uông Trữ Hạ kiên quyết nói với ánh mắt thoáng nét buồn. "Với tính cách độc đoán của Mục Anh Húc, nhất định sẽ không để ả rời khỏi tầm mắt anh ta."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy Uông Trữ Hạ chắc chắn và phân tích hợp lý, Hứa Cao Lãng gạt mọi lo lắng sang một bên, sẵn sàng đánh bạc với cô.
Ba ngày sau, các sự kiện đã chứng minh suy đoán của Uông Trữ Hạ là đúng.
Hứa Cao Lãng đưa ảnh chụp theo dõi cho Uông Trữ Hạ, trong mắt hiện lên do dự. “Người của tôi tận mắt nhìn anh ta đi đến biệt thự hẻo lánh này. Nhìn từ bên ngoài, biệt thự như không có người ở, chúng ta không chắc Cao Trữ Mộc có sống ở đây hay không.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ nhìn bức ảnh, không chú ý biệt thự, mà tập trung vào chiếc túi tinh xảo trên tay Mục Anh Húc.
"Cao Trữ Mộc nhất định sống bên trong. Hôm nay là sinh nhật Cao Trữ Mộc, chiếc túi này chắc chắn là quà cho ả."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Cái túi này có gì đặc biệt? Có thể anh ta mang tặng một người bạn nào thì sao?" Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.net
"Không." Uông Trữ Hạ quả quyết. "Đó là thương hiệu nổi tiếng mà Cao Trữ Mộc yêu thích. Kiểu dáng túi này mới được tung ra thị trường gần đây, phiên bản giới hạn. Mục Anh Húc hoàn toàn hiểu sở thích sưu tập đồ giới hạn của Cao Trữ Mộc.
Hứa Cao Lãng không ngờ cô lại phân tích được nhiều thứ chỉ từ một chiếc túi xách.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ nheo mắt nhìn căn biệt thự trong ảnh. Hóa ra Cao Trữ Mộc được giấu ở một nơi hẻo lánh xa thành phố như vậy, chẳng trách cô không truy được dấu vết, cứ như ả đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian.
Suy đoán của Uông Trữ Hạ chỉ đúng một nửa. Mục Anh Húc không tự nguyện đến biệt thự, cũng không mua chiếc túi cho Cao Trữ Mộc, đều là vì lời nhờ vả từ người bạn thân.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mục Anh Húc vừa bước vào biệt thự, có người chào đón nhiệt tình về sự có mặt của anh. Khương Giang rất cảm kích khi nhìn thấy chiếc túi màu hồng trên tay anh. “Thật tốt, cậu thật sự mua được. Tôi vẫn luôn lo lắng đến cả cậu cũng không đặt được hàng."
Mục Anh Húc không hứng thú mấy lời xu nịnh, anh đưa túi xách cho Khương Giang, tò mò hỏi. “Sao đột nhiên cậu muốn thứ này?"
"Chắc cậu không biết đây là một thương hiệu nổi tiếng, mẫu mã này rất được ưa chuộng gần đây, phiên bản giới hạn, tôi đã đặt hàng nhưng không kịp. Gần đây Mộc Mộc tình trạng trầm cảm nặng hơn, tôi muốn làm em ấy vui.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Những nỗ lực của Khương Giang trong việc chăm sóc Cao Trữ Mộc, anh hiểu rõ, nhưng đưa một kẻ ngớ ngẩn có hiểu biết như đứa trẻ bốn năm tuổi một chiếc túi đắt giá, ả cũng không hiểu giá trị
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter