Mục lục
Hành trình phục hôn của mục tổng Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 245 Ai giả tạo hơn ai







Dừng một chút, Cao Trữ Mộc mỉm cười điềm tĩnh. “Đặc biệt, chị không muốn gây phiền phức cho em”




Ánh mắt Cao Trữ Mộc rất chân thành khiến Uông Trữ Hạ suýt nữa tin mọi việc ả làm đều xuất phát từ chân tâm.



“Chị hạ quyết tâm như vậy, em còn ép chị tức là không tin tưởng năng lực của chị rồi." Uông Trữ Hạ dừng thuyết phục, mỉm cười động viên. “Em sẽ gọi bữa trưa cho chị. Cố lên nhé!"




Cơm hộp được đưa đến tận phòng làm việc nhưng Cao Trữ Mộc không có thời gian ăn trưa bởi khối lượng công việc khổng lồ. Ả cắn răng chửi rủa trong lòng, ngón tay và bộ não chưa từng dừng lại dù một phút.



Cao Trữ Mộc đưa báo cáo và dữ liệu được nhập hoàn chỉnh đến bàn nữ đồng nghiệp trước giờ tan sở ba mươi phút.



"Tôi bảo chị nộp trước giờ tan sở một tiếng cơ mà. Chị cố tình kéo dài để tôi phải tăng ca đúng không?" Nữ đồng nghiệp cáu kỉnh nghiệm thu kết quả.




Cao Trữ Mộc siết chặt nắm tay, nhẫn nhịn trả lời. “Xin lỗi, tuy nộp muộn hơn dự định, nhưng báo cáo tổng hợp rất hoàn chỉnh, không có sai sót. Cô có thể yên tâm.” Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.net



Nữ đồng nghiệp nghi ngờ nhìn tài liệu, tia kinh ngạc lóe qua rất nhanh nhưng nhanh chóng được che giấu. Điều chỉnh vẻ mặt, nữ đồng nghiệp lạnh lùng trách mắng.




"Lỗi rất nhiều chỗ. Có phải chị cố tình để tôi đi theo sửa chữa thêm không? Đã nộp muộn lại còn lỗi lên lỗi xuống. Hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn".



"Cô có nhầm lẫn gì không?" Cao Trữ Mộc không tin, khó chịu hỏi lại. Á từng làm việc ở Mục thị, kinh nghiệm tuy không nhiều nhưng đủ tự tin bản thân không phạm lỗi, chắc chắn bảng số liệu và tổng kết báo cáo không thể phạm sai lầm.



Cao Trữ Mộc nhìn nữ đồng nghiệp, càng nghĩ càng thấy có điểm khác thường, liền chất vấn. “Cô là cố tình làm khó tôi?




Nghe nghi vấn từ miệng ả, nữ đồng nghiệp bật cười như nghe thấy chuyện hài hước nào đó, khinh bỉ hỏi. “Tôi và chị có thù oán gì mà phải cố tình làm khó chị? Công việc là công việc, năng lực yếu kém còn đổ thừa cho người khác. Chị quá tệ."



"Cô.."




Một đồng nghiệp khác cắt ngang lời Cao Trữ Mộc với giọng chế nhạo. "Nếu chị Cao không thể hoàn thành công việc, nên nói trước với chúng tôi, chúng tôi có thể chia sẻ hoặc sắp xếp người có chuyên môn hơn. Chứ chị cố gắng làm bậy lung tung, vừa phí phạm thời gian và khiến công việc bị chậm trễ."



“Đúng vậy, chị không cần lừa tôi với bản nghiệm thu công việc đầy lỗi sai thế này. Sửa chữa còn tốn thời gian hơn."



“Tôi không làm việc qua loa." Cao Trữ Mộc phản bác để bảo vệ bản thân, nhưng vài đồng nghiệp xung quanh, mỗi người một câu, đều đâm mũi nhọn về phía ả.




Ngay khi sắc mặt Cao trữ Mộc tái mét vì tức giận, sắp sửa không giữ được bộ mặt giả vờ tốt tính thì Uông Trữ Hạ đẩy cửa phòng làm việc đi ra.



"Làm sao vậy? Mọi người tụ tập làm gì thế? Sắp tan làm rồi, mọi người xong việc hết chưa?” Uông Trữ Hạ nhìn cảnh tượng náo động trong văn phòng, tò mò đi đến hiếu kỳ.




Mọi người tránh ra hai bên, đủ để Uông Trữ Hạ vào trong. Cô nhíu mày nhìn Cao Trữ Mộc bị mọi người vây quanh. “Trữ Mộc, chị mệt hả? Mặt tái xanh thế kia."



“Chị Uông.” Nữ đồng nghiệp nhanh miệng chen ngang. "Không phải em cố tình làm khó chị Cao. Sáng nay em đưa việc cho chị Cao, chị ấy không nói với em là bản thân không thể hoàn thành một mình, cũng không hỏi han các đồng nghiệp khác. Bây giờ gần hết giờ thì bàn giao lại cho em một bản nghiệm thu công việc chiếu lệ. Thật sự em không thể chấp nhận kết quả này. Quá nhiều lỗi và nhầm lẫn trong đó."



Nữ đồng nghiệp còn cố ý bày ra vẻ mặt ngại ngùng. "Em biết chị Cao là chị gái chị, nhưng sửa lại bản báo cáo này cùng toàn bộ dữ liệu nhập sai tùm lum, em sẽ phải tăng ca đến đêm mất. Thật khó để em có thể bình tĩnh."




“Được rồi, chị hiểu chuyện gì đang diễn ra rồi. Đưa chị xem báo cáo nào.” Uông Trữ Hạ nhanh tay lật báo cáo và khom người lướt chuột trên màn hình máy tình. Càng nhìn, lông mày càng cau chặt, cuối cùng cô quay lại nhìn Cao Trữ Mộc, quát mắng. “Không phải chị nói có thể hoàn thành tốt mà không cần mọi người chia sẻ công việc sao? Đây là kết quả tốt mà chị làm được? Thật đáng thất vọng!”





Bị Uông Trữ Hạ vả thẳng vào mặt làm Cao Trữ Mộc choáng váng đầu óc, bàn tay bên hông siết chặt run rẩy. Tức giận trong lòng dâng lên tận cổ ả, nghẹn ngang khó chịu.




Đúng lúc này, Uông Trữ Hạ lén lút nháy mắt ra hiệu với ả. Cao Trữ Mộc khựng người vài giây, tinh ý hiểu được ngụ ý của cô, bặm môi tức giận xô đẩy đồng nghiệp, bỏ chạy khỏi văn phòng.



Nhìn cửa phòng đung đưa sau khi thân ảnh Cao Trữ Mộc biến mất, Uông Trữ Hạ không vui đưa tài liệu trên tay cho nữ đồng nghiệp. “Nếu em không vừa lòng, có thể tự mình làm lại những số liệu này."



Đồng nghiệp xung quanh sững sờ, không nghĩ đến Uông Trữ Hạ lại bênh vực người nhà.




“Được rồi, còn mười lăm phút nữa mới tan làm. Mọi người dự định đứng đây đến hết giờ sao?” Uông Trữ Hạ mỉm cười nhìn quanh, hài lòng trước sự giải tán nhanh chóng.



Cô đi ngang qua nữ đồng nghiệp, nói nhỏ đủ hai người nghe. "Làm tốt lắm.”




Uông Trữ Hạ đi ra khỏi văn phòng, tìm thấy Cao Trữ Mộc đang đứng cô đơn ở cầu thang thoát hiểm, ánh mắt chán nản nhìn chòng chọc từng bậc thang.



"Chị ổn chứ? Xin lỗi vì vừa nãy em lớn tiếng với chị.”



Nhận được quan tâm ân cần của Uông Trữ Hạ, Cao Trữ Mộc lắc đầu, khẽ nói. "Chị thấy xấu hổ, có phần nhục nhã... chị không nghĩ chuyên môn của mình lại kém như vậy." Cập nhật nhanh nhất trên truyen88.net




“Chị nghỉ việc quá lâu, mới trở lại làm việc, một số công việc không quen dẫn đến phạm lỗi là bình thường. Em hiểu mà” Uông Trữ Hạ chân thành nói. “Ban nãy em bắt buộc phải mắng chị, là để mọi người không nghĩ em bao che cho người nhà. Đứng ở vị trí giám đốc, để trấn an lòng tin của nhân viên, em cũng có nhiều khó xử."



"Chị hiểu, em đừng áy náy." Cao Trữ Mộc cảm động nhìn cô. “Cảm ơn em đã giải vây giúp chị. Nếu để mọi chuyện tranh cãi to hơn, sẽ chỉ gây phiền hà cho em."




Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ không biết giữa hai người, ai là diễn nhập vai nhất. Cô chủ động hạ giọng.



"Em xin lỗi! Em kéo chị đến đây làm việc mà không bảo vệ được chị. Nếu chị không muốn tiếp tục, chị có thể rời đi bất cứ lúc nào. Em luôn tôn trọng quyết định của chị."



“Đã quá muộn để nói điều này." Cao Trữ Mộc lắc đầu, mắt sáng rực quyết tâm. “Rắc rối đến mức này, nếu chị bỏ đi, vứt ngang công việc, sẽ khiến em thành trò cười cho nhân viên. Chị không thể hại em gái của mình."




Cao Trữ Mộc hít vào thở ra, liếc mắt nhìn đồng hồ, đẩy vai Uông Trữ Hạ. “Yên tâm, chị không sao. Chị gái Cao Trữ Mộc của em đâu có yếu đuối như vậy. Không phải em muốn về sớm để đón Mục Niệm sao? Đi đón bé đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”



Uông Trữ Hạ lưỡng lự một lúc, rồi gật đầu. “Vậy em đi trước. Chị cũng đừng nghĩ nhiều."




"Đi đường cẩn thận." Cao Trữ Mộc dặn dò với theo.



Nhìn bóng lưng Uông Trữ Hạ rời đi, ánh mắt Cao Trữ Mộc nheo lại nham hiểm, giọng nói lạnh lẽo như tiếng rắn rít lên.



"Sỉ nhục hôm nay tôi phải chịu,





1734656405.jpg



1282358027.jpg



2059099844.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK