Nghe thấy tên Đàm Hân Nghiên, Mục Anh Húc sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "Cô ấy trở về nước? Làm sao hai người gặp nhau?"
Uông Trữ Hạ không giấu diếm, cười khúc khích kể lại. “Đều là tình cờ, hóa ra cô ấy hợp tác với phòng thiết kế của em. Tối nay cùng ăn tối."
Cô nghiêng đầu, chọc chọc ngực anh, nói ra suy đoán. “Em nghĩ cô ấy chọn phòng thiết kế của em đều dựa trên mặt mũi của anh. Điều này chứng tỏ em càng phải cố gắng để phòng thiết kế phát triển lớn mạnh hơn nữa.”
Mục Anh Húc kinh ngạc khi biết hai người họ hẹn ăn tối, hóa ra đây là lý do cô hồi lại bữa cơm Tây cùng hai bố con.
Anh véo mũi cô, giọng bình tĩnh. "Nghe giọng em có vẻ rất thân thiết. Không phải lần đầu gặp mặt sao?"
“Cô ấy kể cho em nghe về anh trong ba năm đó. Em có chút ghen tị hâm mộ đấy” Uông Trữ Hạ chun mũi bất mãn, cố tình nói. “Em nghe nói hai người là tri kỷ, hiện cô ấy sinh sống ở thành phố A, chắc anh rất nôn nóng muốn gặp, đúng không?"
Mục Anh Húc đỡ eo cô, đẩy nhẹ khiến tư thế hai người đổi vị trí. Anh áp cơ thể rắn chắc xuống cơ thể non mềm ấm áp, hôn trán, cắn cắn chóp mũi, rồi đẩy lưỡi vào môi cô, cường ngạnh ép cô chìm sâu vào nụ hôn dài.
Thời điểm hai người tách ra, mắt Uông Trữ Hạ mông lung nhìn anh, bên tai cô vang lên tiếng cười trầm thấp. "Em ghen hả?”
Chớp chớp mắt lấy lại tiêu cự, Uông Trữ Hạ lảng tránh trả lời bằng câu hỏi khác. “Tại sao em chưa bao giờ nghe anh nhắc đến Đàm Hân Nghiên? Có phải muốn giữ hình ảnh cô ấy trong tim, không muốn chia sẻ không?"
Sắc mặt Mục Anh Húc hơi thay đổi khi trả lời. “Tôi không nhắc đến vì nghĩ cô ấy sẽ không bao giờ quay về nước sinh sống."
Anh thở dài, nằm xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn như có như không vuốt ve tóc cô. “Đàm Hân Nghiên đột ngột rời đi không lời từ biệt. Gia đình cô ấy cũng chuyển ra nước ngoài cùng thời điểm. Nên tôi nghĩ cô ấy không quay về quê hương nữa."
"Tôi cũng rất tò mò lý do Đàm Hân Nghiên quay về là gì?" Mục Anh Húc dịu dàng đẩy mặt cô vào ngực, nói ra thắc mắc trong lòng.
Câu trả lời rất nhanh có được trong tin nhắn Đàm Hân Nghiên gửi anh ngày hôm sau.
"A Húc, nhiều năm không gặp, có tiện gặp nhau không?"
Mục Anh Húc đang định trả lời thì thư ký Trần Hiên đẩy cửa đi vào.
"Mục tổng, đã đến giờ họp."
Anh nhìn lướt qua điện thoại rồi cất đi, bước đến phòng họp lớn.
Cuộc họp kéo dài gần một buổi sáng, Mục Anh Húc bước ra khỏi phòng họp thì thấy trợ lý chờ sẵn. “Mục tổng, có một cô gái đang đợi ngài trong phòng khách."
Nhìn vẻ kích động của trợ lý, Mục Anh Húc khó hiểu, nhưng có thể chắc chắn đó không phải khách hàng.
Đẩy cửa phòng với vẻ nghi ngờ, gương mặt quen thuộc cùng nụ cười thân thiết khiến anh kinh ngạc. “Đàm Hân Nghiên."
“Tôi về rồi." Đôi mắt từng làm anh phân tâm cong lại thành nụ cười niềm nở.
Ngồi đối diện nhau bên bàn trà, Đàm Hân Nghiên cẩn thận quan sát Mục Anh Húc, giọng nói khá xúc động.
"Mấy năm nay, anh không thay đổi chút nào.”
"Cô vẫn xinh đẹp trẻ trung như năm nào." Anh thoải mái nói như một người bạn chưa từng xa cách. “Hạ Hạ tối hôm qua kể với tôi về việc hợp tác của hai người. Đúng là có duyên."
Đàm Hân Nghiên mỉm cười, dừng lại vài giây rồi ngẩng đầu lên, nhìn Mục Anh Húc, chậm rãi nói. “Kỳ thực, tôi hợp tác với cô ấy là vì anh."
Trong tích tắc, vẻ mặt anh cứng ngắc, bộ dạng không được tự nhiên.
Giọng Đàm Hân Nghiên vẫn mang theo vui vẻ. “Tôi biết quan hệ của hai người. Vì cô ấy là người anh yêu, nhất định có điểm đặc biệt và tài giỏi, nên tôi tin tưởng vào năng lực của cô ấy. Tôi tin hợp tác sẽ thành công."
Tảng đá trong lòng được nhấc ra, anh thở phào nhẹ nhõm trước lý do cô nói. "Yên tâm, Hạ Hạ làm việc rất nghiêm túc. Em ấy có năng lực, nhất định sẽ khiến cô hài lòng."
"Tôi tin anh” Đàm Hân Nghiên nháy mắt, hỏi đùa. “Tôi nhắn tin hẹn gặp mặt nhưng không thấy anh hồi âm. Tôi còn tưởng anh không muốn gặp người bạn này nữa."
Đầu cô hơi cúi xuống tỏ vẻ thất vọng làm Mục Anh Húc áy náy không đành lòng. “Bây nãy tôi bận họp, không thể hồi âm tin nhắn, đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, chúng ta là bạn bè, tại sao tôi lại không muốn gặp cô?"
Đôi mắt cô đơn của Đàm Hân Nghiên bừng sáng. Cô lấy một tấm thiệp đưa anh. “Cuối tuần là sinh nhật tôi, hãy đến chung vui cùng tôi."
Từng rất hiểu tính cách và sở thích của nhau, Mục Anh Húc không nỡ làm một người bạn cũ thất vọng. “Được rồi, tôi nhất định sẽ đi."
Từ khi biết tin Đàm Hân Nghiên trở lại, Cao Trữ Mộc tinh thần tựa hồ không yên, luôn luôn thất thần, công việc không cần đồng nghiệp chèn ép cũng phạm lỗi sai.
Uông Trữ Hạ cũng ý thức được sự khác thường, gọi riêng ả vào văn phòng. Cô không vui trước vẻ tiều tụy lơ đễnh này, gõ gõ bàn nhắc nhở. “Chị đang suy nghĩ gì vậy? Gần đây chị bị làm sao vậy? Lơ đãng bất an không yên. Nếu cần em giúp thì phải nói ra."
Sắc mặt Cao Trữ Mộc thay đổi trước quan tâm của Uông Trữ Hạ, nhưng ả nhanh chóng che đậy thật kỹ.
"Không có chuyện gì, chỉ là suy nghĩ về dự án hiện tại chúng ta đang nhận. Các đồng nghiệp nam rất háo hức dự án này." Cao Trữ Mộc tùy tiện tìm một cái cớ đối phó, cũng không muốn Uông Trữ Hạ biết suy nghĩ của ả.
Uông Trữ Hạ không thọc mạch quá sâu, đưa một tài liệu cho ả, “Chị mang tài liệu này đến nhà riêng của cô Đàm, xác nhận chữ ký giúp em nhé."
"Cô Đàm?" Cao Trữ Mộc khẩn trương, hồi hộp xác nhận với Uông Trữ Hạ. “Đàm Hân Nghiên?"
Uông Trữ Hạ gật đầu, “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Em có thể để người khác đi được không? Quan hệ của chị và cô ta không tốt lắm, nếu chị đi sợ rằng sẽ gây phiền phức cho công ty."
Uông Trữ Hạ nhướn mày, mỉm cười lắc đầu. “Công việc là công việc, chị không nên mang việc tư vào đây. Em nghĩ cô Đàm sẽ không làm khó chị vì vấn đề cá nhân. Cô Đàm là một người dễ chịu và hiểu lòng người."
Uông Trữ Hạ đẩy tài liệu về phía Cao Trữ Mộc, giọng nói trở nên nghiêm khắc. “Tài liệu này rất quan trọng. Chị lấy chữ kỹ trong thời gian sớm nhất nhé, đừng chậm trễ thời gian của mọi người trong công ty.”
"Nhưng."
“Không phải ban nãy chị thất thần vì nghĩ đến dự án sao? Nào, nào, hãy thể hiện nhiệt tình và lòng yêu nghề để thay đổi thái độ của các đồng nghiệp trong công ty đi." Uông Trữ Hạ phẩy tay đuổi người. “Chị đi sớm về sớm.”
Cao Trữ Mộc ra khỏi phòng, nhìn tài liệu trên tay, ả nghi ngờ Uông Trữ hạ đang cố tình làm khó ả.
"Rõ ràng biết mình có quan hệ không tốt với Đàm Hân Nghiên, còn sai mình làm. Hừ!!! Hãy đợi đấy.”
Cao Trữ Mộc căm tức cũng chỉ để trong lòng. Thái độ phân biệt công tư của Uông Trữ Hạ từ trước đến nay ai cũng rõ ràng, ả biết bản thân không thể thay đổi quyết định của cô. Ả cầm tài liệu rời khỏi công ty với bực bội không biết trút vào ai.
Từ cửa sổ nhìn thấy Cao Trữ Mộc bắt xe đi khỏi công ty, Uông Trữ Hạ hài lòng quay về bàn làm việc.
“Chị Uông, sao chị lại giao việc quan trọng như vậy cho chị Cao? Chị Cao làm việc thiếu tắc trách, không có