• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Sinh Mạng Đáng Quý.




“Mấy ngày qua Tiêu tướng quân đều ở trong phủ à?” Ánh mắt Hữu Hòa trở lại bình thường, khôi phục vẻ ngoài bình thản.

“Ban đêm đều ở đây”. Không đoán được nàng sẽ hỏi vậy, Tiêu Trực ngẩn ra một lúc mới trả lời.

Vậy là ban ngày không có ở đây? Khó trách mấy ngày không thấy người, nha đầu Thu Đàm kia tung tin vịt!

Hữu Hòa nhíu mày: “Không phải Hoàng huynh cho ngươi nghỉ ngơi rồi à? Không phải là giả vờ cho nghỉ đó chứ?” Lúc còn ở trong cung Hữu Hòa đã có nghe qua Minh Đức Đế thích sai Tiêu Trực đi làm việc nhất. Chỉ là, chưa bao giờ nghĩ rằng hoàng huynh bức Tiêu Trực đến mức này, rõ ràng biết hắn bị thương vậy mà còn ngày ngày triệu hắn vào cung ư? Thật là quá đáng! Trong triều không còn người hả? Còn chuyên chọn người thành thật để khi dễ?

Biết Hữu Hòa hiểu lầm, Tiêu Trực vội vàng giải thích: “Hoàng Thượng nhất ngôn cửu đỉnh, không có triệu ta vào cung, chỉ là chuyện thích khách ta muốn tra rõ ràng”.

“Vậy ngươi điều tra xong chưa? Ai muốn hại chúng ta vậy? Có phải nhắm vào ta hay không?” Nghe hắn nhắc tới thích khách, Hữu Hòa khẩn trương lên, không khỏi quan tâm. Những chuyện liên quan đến mạng sống nàng, nàng không bỏ qua đâu.

“Tạm thời chưa điều tra rõ, chỉ biết bọn họ ý đồ đổ chuyện hành thích này lên đầu Tây Uyển quốc, nhưng lại để lộ chân tướng. Mục tiêu là công chúa hay ta vẫn chưa biết được. Ta suy đoán có khả năng là cả hai”. Nói đến đây, Tiêu Trực dừng lại, thấy mi tâm Hữu Hòa càng nhíu càng sâu, hắn tiếp tục nói, “Công chúa không cần sợ, ta đã tăng cường binh lính canh giữ ở ngoài phủ, Hoàng Thượng cũng cho một đội cấm quân đến phủ bảo vệ công chúa. Hiện giờ ở đây rất an toàn”.

Hữu Hòa nhìn Tiêu Trực, giữa mày có vẻ hơi lo lắng: “Bọn họ đã làm ngươi bị thương, giờ ngươi còn chạy loạn bên ngoài nhiều ngày thế chẳng phải rất nguy hiểm sao? Không bằng ngươi cũng ở trong phủ đi, ta sẽ nói chuyện với Hoàng huynh, cho ngươi nghỉ dài hạn… A, ngươi, ngươi làm sao vậy?” Sao hắn nhìn nàng kì quái vậy chứ? Giống như vừa bất ngờ vừa khó hiểu, ba phần kinh ngạc, ba phần chăm chú, còn lại là bốn phần khó hiểu thâm trầm.

Hữu Hòa ngơ ngác nhìn Tiêu Trực, không tự chủ được bị ánh mắt phức tạp của hắn hấp dẫn, giây lát quên mất bản thân nói đến đoạn nào, lúc sau mới hoàn hồn, dò hỏi: “Ngươi cảm thấy lời ta… Quá hoang đường?” Dù sao, hắn cũng là nam nhân sắt đá, là Đại tướng quân anh dũng trên chiến trường, nam nhân này từ trước đến nay đỉnh thiên lập địa, vả lại tư tưởng hắn nam nhân phải ở trên chiến trường, giờ nàng lại mở bảo hắn tránh ở trong nhà, nói như thế chẳng khác nào nàng xem thường hắn, đổi lại là người khác cũng không vui nổi. Cho nên, hắn mới yên lặng không đáp, chỉ cần điều này cũng nhận ra đề nghị của nàng vớ vẩn đến mức không đáng đáp một chữ!

Ai ngờ, Tiêu Trực lắc đầu phủ nhận: “Ta không nghĩ thế, chẳng qua không ngờ Công chúa sẽ nói vậy”.

“Lời ta nói có chỗ nào kỳ lạ hả?” Hữu Hòa xấu hổ, nàng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trực, nghiêm túc nói, “Lúc trước ta chưa từng gặp qua chuyện này, tất nhiên không biết cách đối phó sao cho tốt, ngươi là Đại tướng quân, hẳn là cảm thấy nữ tử chúng ta không biết nhìn xa trông rộng, có điều hiện giờ ta chỉ nghĩ ra được biện pháp này”.

“Công chúa đừng hiểu lầm”, Tiêu Trực tiến lên một bước, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt Hữu Hòa, buồn bã nói, “Ta nghĩ, ta có gặp nguy hiểm hay không… chuyện nhỏ này, công chúa không quan tâm đâu”.

“Sao lại là chuyện nhỏ được?” Hữu Hòa bắt sai trọng điểm, phút chốc vô cùng nghiêm túc nói, “Ta biết Đại tướng quân ngươi vì Đại Thịnh vào sinh ra tử, ắt hẳn chuyện sinh tử sớm không quan tâm nữa, nhưng sinh mạng đáng quý, ai ai cũng muốn sống, điều này không có gì đáng xấu hổ. Bỏ mạng trên chiến trường, đó là vinh quang; nhưng bỏ mạng trong tay thích khách, thì không đáng”.

Tiêu Trực nhìn Hữu Hòa. Thân thể yếu ớt lúc nào cũng vùi trên giường, gương mặt xinh đẹp tái nhợt quanh năm làm cho ai nhìn thấy đều cảm thấy nàng mềm yếu, nhu nhược. Nhưng nàng là công chúa tôn quý của Đại Thịnh triều, được sủng ái hết mực, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tất cả nữ nhân trên đời này kính phục.

Nhưng mà, nàng sống được mười lăm năm cũng bệnh được mười lăm năm. Vốn sinh ra đã yếu ớt, cứ cách mấy tháng bệnh tái phát một lần hết đau bụng đến đau đầu, đối với người khác là bệnh nhẹ không đáng nhắc tới, còn với nàng đều là bệnh chết người ―― năm năm tuổi bị rơi xuống nước, nàng sốt nửa tháng, bởi vậy mà mắc chứng hồi hộp, nửa năm sau đó chịu không ít khổ; sáu tuổi nàng bị một trận phong hàn nhỏ liên tục mười ngày bất tỉnh; bảy tuổi lần đầu tiên nhiễm bệnh dịch, người khác uống mấy chén thuốc đã khỏi, nàng nằm hết một tháng, miễn sốt lên là nôn mửa, ngày ngày uống thuốc thay cơm, từ đó về sau cứ cách mấy năm như vậy lại bệnh một lần… Những chuyện này hầu như năm nào cũng xảy ra, có tránh cũng không khỏi. Nhưng mỗi lần gặp chuyện, nàng đều có thể nhịn được, đôi mắt nàng rực rỡ như ánh sáng mặt trời dẫu ra sao vẫn đẹp như lúc ban đầu, không bao giờ bị ốm đau che mất.

Nàng nói sinh mạng đáng quý, ai ai cũng muốn sống. Hắn thấy câu này rất hay, câu này… Nàng có tư cách nói nhất.

Sau cùng, Tiêu Trực không nói gì nữa, đứng yên chỗ cũ lặng im nhìn nàng.

Về phần Hữu Hòa, người vừa nói ra câu nói sâu sắc kia đang muốn chứng minh nói có sách, mách có chứng, định thông qua chuyện Tào Tháo quý trọng sinh mệnh, không sợ thất bại và Tư Mã Thiên trân trọng mạng sống, không sợ sỉ nhục, thân tàn chí kiên* 《 Sử Ký 》 hết ví dụ tới trình bày phân tích một phen, Hữu Hòa mới nhớ ra đây là thời đại hư cấu, Tiêu Trực làm sao biết đến Tào Tháo và Tư Mã Thiên, vì thế nàng đành phải ngượng ngùng dừng lời.

*Thân tàn chí kiên: Người tuy có khiếm khuyết nhưng ý chí lại kiên định.

Đợi đến lúc nàng cẩn thận nhìn lại Tiêu Trực, cảm thấy tâm can rét lạnh ―― Nàng nghĩ, nàng nói hết sức dõng dạc hùng hồn, nước bọt bay tứ tung, ngỡ được khen hóa ra là khen ngược, hắn đang ngẩn người kìa! Lại còn phát ngốc!! Phát ngốc thì cũng thôi đi, còn cố tình lộ ra bộ dạng say mê như sa vào hồi ức tươi đẹp ngày xưa của hắn! Say mê cũng không nói, đã vậy còn hết lần này đến lần khác bày ra vẻ âm thầm kín đáo, khuôn mặt khôi ngô như ẩn như hiện tỏa ra mị lực! Ta van ngươi, ngươi đây là đang nhớ đến Lục Lâm Ngộ hả? Tại sao phải ở ngay lúc này tưởng niệm nam thần của nàng?

Qủa thật là hiếm thấy, chẳng mấy khi Hữu Hòa không nhớ đến quan hệ Tiêu Trực và nàng là quan hệ tình địch, tâm tình nhất thời hỏng mất vài phần. Đây là có ý gì? Nàng vốn có ý tốt, hắn không muốn nghe cứ việc nói thẳng ra, sao phải ở trước mặt nàng giở trò phát ngốc? Thật là thiếu lễ độ!

Hữu Hòa hơi tức giận, sắc mặt cũng trở nên tệ hơn. Cũng may, Tiêu Trực nhanh chóng hồi hồn, thấy ánh mắt Hữu Hòa chuyển lạnh, không nói nữa mà chuyển sang liếc hắn, hắn có chút không hiểu nổi, chợt nhớ ra mình còn chưa đáp lại lời nàng, vội đáp một câu dầu cao Vạn Kim để chữa cháy ―― “Công chúa nói phải”. Không ngờ Hữu Hòa nghe hắn nói cảm thấy thái độ hắn quá hời hợt, vì vậy không còn hứng thú nói chuyện nữa, hờ hững nói: “Là ta quản nhiều, Tiêu tướng quân cứ xem như chưa nghe thấy gì đi”.

Tiêu Trực trì độn, không nghe ra lời này có bao nhiêu lạnh lẽo, chỉ thắc mắc không biết tại sao Hữu Hòa đột ngột thay đổi sắc mặt, nên chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn nàng, một lúc sau mới nói: “Ta không cảm thấy công chúa quản nhiều, ta vẫn đang nghe công chúa nói đây, nếu ta nghe thấy ta sẽ không giả vờ như không nghe thấy đâu”. Hắn tạm dừng một chút lại mở miệng, âm thanh càng ngày càng trầm thấp: “Công chúa nói, tự nhiên ta sẽ nghe”.

Hữu Hòa nghe lời hắn nói nghiêm túc xong, cảm thấy rất hưởng thụ, sắc mặt tốt lên không ít, không nhịn được hỏi: “Ngươi vừa mới nghĩ đến cái gì? Ta thấy ngươi phát ngốc đến sắp ngủ thiếp đi rồi”.

Tiêu Trực sửng sốt, ánh mắt dao động, đường cong hai cánh môi động đậy hai cái nhưng không nói ra lời nào.

Hữu Hòa liếc hắn, trong lòng vô cùng rõ ràng. Nhìn bộ dáng này của hắn, hẳn là nghĩ đến Lục Lâm Ngộ rồi, không thể nghi ngờ gì nữa!

Hữu Hòa thở dài, thầm nghĩ Tiêu Trực này đúng là cái kẻ si tình, Lục Lâm Ngộ trốn hắn đến tận chân trời, hai năm qua đến cái bóng cũng không thấy đâu cả, hắn vậy mà vẫn cố chấp nhớ nhung, quá đáng thương! Xem ra, lần trước lời nàng khuyên hắn đừng tự chuốc khổ vào mình sớm đã bị hắn ném ra sau đầu. Đã là tướng quân, ít nhiều phải biết khống chết sắc dục, tranh cường háo thắng khó mà tránh khỏi, sao lại tiếp thu được quan điểm của nàng “Yêu mà không lợi, không tham” ? Đúng là đàn gảy tai trâu, mặc kệ hắn! Đúng sai gì cũng không phải chuyện của nàng, hắn yêu hắn, nàng ái nàng, cùng yêu một người đến nửa sợi lông cũng không liên quan đến nhau!

Không muốn làm hắn khó xử, Hữu Hòa thu lại thần sắc, ôn nhu nói: “Tiêu tướng quân không muốn nói thì không cần phải nói, ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không có ý miễn cưỡng ngươi đâu”.

Ánh mắt Tiêu Trực có hơi mờ mịt, sau cùng chỉ hơi gật đầu, nói một câu: “Cảm ơn công chúa”.

Cuộc đối thoại của hai người kết thúc tại đây, không khí trong phòng trở nên im ắng, bầu không khí ngột ngạt làm cho người ta mất tự nhiên.

Hữu Hòa cảm thấy kỳ quái, Tiêu Trực vẫn đứng ở kia, không có mở miệng cáo từ, cũng không có nhìn nàng, mi mắt hắn hơi rũ xuống không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chẳng lẽ hắn ngay tại đây động lòng tương tư? Hữu Hòa suy đoán lung tung, đang cân nhắc nên mở miệng mời hắn rời đi hay không thì nghe tiếng Tiểu Liên Hoa từ ngoài cửa truyền đến.

“Công chúa, phò mã, có khách đến ạ!”

Hữu Hòa không bao giờ đoán được, người tới là khách không mời mà đến khiến cho nàng vạn phần kinh ngạc.

***

Phòng khách phủ Tướng quân.

Thấy Tiêu Trực đang bước đến đây, vị khách kia đứng dậy, một thân cẩm bào tựa mây trắng làm tôn lên dáng người cao gầy, tóc đen như mực, một nửa tóc được cột lên bằng dây gấm màu xanh nhạt, nửa còn lại không chịu trói buộc được tùy tiện buông thả xuống. Dưới trán là khuôn mặt trẻ tuổi, mày kiếm, mắt phượng như sao sa, cánh mũi thẳng tắp, cùng với đôi môi mỏng, ngũ quan tinh xảo kết hợp với vẻ ngoài tao nhã dịu dàng nhưng gương mặt ngầm mang nét sắc sảo. Rõ ràng là người nhã nhặn nhưng phong thái lại lộ ra năm phần tiêu sái, năm phần tự tại bất kham, vừa mâu thuẫn lại hài hòa.

Tiêu Trực chân dài bước nhanh, bước mấy bước đã vào phòng khách.

Người nọ đứng ở chỗ cũ, không lùi không nghênh, chỉ đứng đó nhìn hắn bước đến.

Đợi Tiêu Trực bước đến gần, người nọ mới nở ra một nụ cười nhẹ, môi mỏng hơi nhếch lên, mắt phượng khẽ động, hòa nhã nói: “Tiêu Đại tướng quân còn nhớ bỉ mỗ* chứ?”

*Bỉ mỗ: chỉ một người hay vật có tên nhưng không nói ra, cách xưng hô khiêm tốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK