Mùng mười tháng ba, đang giờ mùi*, Tiêu Trực được Minh Đức Đế tuyên triệu tới Ngự Thư phòng yết kiến.
*từ 13 giờ đến 15 giờ.
Tiêu Trực đi đến cửa, gặp thái giám tổng quản Tôn Hỉ từ bên trong đi ra.
Tôn Hỉ thấy Tiêu Trực, nhỏ giọng nói với Tiêu Trực: “Tâm trạng bệ hạ không được tốt, Tiêu tướng quân cẩn thận đó”.
Tiêu Trực hơi ngạc nhiên, cũng không hỏi nhiều, nhìn Tôn Hỉ gật đầu, đi thẳng vào.
Minh Đức Đế đang xem mật hàm khẩn từ bắc địa, nghe thấy tiếng Tiêu Trực hành lễ, hơi ngẩng đầu, mày rồng nhếch lên, tùy ý nói: “Nghe nói đêm hôm qua đệ nhất hái hoa tặc của kinh thành bị bắt, chẳng lẽ là do Tiêu ái khanh ngươi bắt?”
Tiêu Trực sửng sốt, nghiêm túc nói: “Thần không biết việc này”.
Minh Đức Đế cắn môi, hậm hực oán giận nói: “Trẫm nên sớm biết, nói đùa cùng Tiêu ái khanh đúng là đàn gảy tai trâu, lần nào cũng vô cùng mất hứng, thôi, chuyện hái hoa tặc kia bỏ qua đi!”
Tiêu Trực còn chưa đáp, Minh Đức Đế sờ cằm, không có ý tốt chế nhạo: “Mấy ngày nay ngươi gấp cái gì, gấp đến hai mắt thâm hết cả rồi? Ngươi và Hữu Hòa không phải vẫn luôn phân viện ở sao, ban đêm đâu cần phải lao tâm lao lực nhỉ?… Chả lẽ trẫm bỏ lỡ chuyện gì hả?”
Lời vừa dứt, quả nhiên như suy đoán, mặt Tiêu Trực lập tức đen như đáy nồi.
“Hoàng Thượng thỉnh tự trọng, Dù sao công chúa cũng là muội muội người”. Hàm dưới Tiêu Trực cắn chặt, ngữ khí không thân thiện, trong lòng hoài nghi Tôn Hỉ ngạt người ―― nhìn Hoàng Thượng tinh thần phấn chấn thế này, còn có thể đi trêu chọc người khác, có chỗ nào giống tâm tình không tốt đâu?
Mắt thấy chọc giận Tiêu Trực, Minh Đức Đế thu lại, giả vờ ho hai tiếng, trong nháy mắt bày ra tư thế quân chủ đứng đắn uy nghiêm: “Trẫm chỉ là quan tâm thần tử, không có ý trêu chọc Tiêu ái khanh”.
Rõ ràng là trêu chọc! Rõ ràng đang pha trò!
Tiêu Trực bất mãn yên lặng, không muốn phí lời vạch trần, dẫu sao Minh Đức Đế cũng là người có bản lĩnh nói dối không chớp mắt, lúc hắn mười tuổi đã được trải nghiệm qua, qua nhiều năm như vậy, kỹ năng này của Hoàng Thượng luyện đến thuần thục đanh đá chua ngoa, chỉ có Lục Lâm Ngộ mới có thể làm đối thủ với Minh Đức Đế, đáng tiếc hắn ta không có ở đây, Tiêu Trực chỉ còn cách nén giận làm lơ, đã rơi vào đường cùng, thì dứt khoát lựa chọn trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Không biết hôm nay Hoàng Thượng triệu ta đến là có chuyện gì?”
Minh Đức Đế thu ý đùa, mặt rồng trở nên nặng nề: “Hôm nay trẫm thấy Phượng Miên Thư”.
“Cái gì?” Tiêu Trực ngẩn người, có chút kinh ngạc. Không phải Phượng Miên Thư nói lần này chỉ là tới thăm Hữu Hòa công chúa, không ngờ rằng hắn ta để cho Hoàng Thượng nhìn thấy! Đây có gì dụng ý gì? Không lẽ hắn ta không nhịn nổi, muốn ra tay giành lại công chúa?
Công chúa vốn yêu thích Phượng Miên Thư, nếu Phượng Miên Thư thuyết phục công chúa cầu xin Hoàng Thượng, vậy… Vậy hắn…
Tiêu Trực thấy lạnh cả người, ánh mắt cũng dần chuyển lạnh, tâm tình ngày càng khủng hoảng.
“Ngươi sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như thế?” Minh Đức Đế cũng nhìn ra hắn không ổn.
“Thần không sao”. Giọng nói trầm thấp cố gắng giữ bình tĩnh, Tiêu Trực nhìn về phía Minh Đức Đế, “Tĩnh Vương điện hạ có nói gì không?”
Minh Đức Đế thấy sắc mặt hắn dần khôi phục, không hỏi nhiều, nói tới chính sự: “Hắn ta đến vì chuyện thích khách, nhờ cơ duyên xảo hợp cũng biết được đôi chút nội tình”.
“Hắn biết?” Tiêu Trực kinh dị không thôi, “Ấy đến cuối cùng là…”
“Lâm Ngộ đoán không sai chút nào, xác thật là âm mưu của người đó, chẳng qua, Nam Việt có người thấy chuyện tốt muốn xen vào, vọng tưởng ngư ông đắc lợi”.
“Hoàng Thượng, giờ phải làm thế nào?” Tay Tiêu Trực nắm chặt, lạnh giọng hỏi.
“Hừ!” Minh Đức Đế cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói, “Trẫm nhiều lần bỏ qua cho tên đó, vậy mà tên đó không chịu an phận, hiện giờ tay dám sờ đến đầu Hữu Hòa, trẫm há có thể vờ như không thấy! Chuyện này trẫm đã có định đoạn, nửa tháng sau, cấm vệ quân trong phủ ngươi có thể rút lui, nhưng tạm thời vẫn giữ lại vài lính canh, Nếu không để vài lính canh gác cổng e là khiến người ta nghi ngờ, nay trong phủ người không chỉ có một mình ngươi, muội muội trẫm giao cho ngươi, ngươi phải che chở cho tốt!”
Tiêu Trực chắp tay đáp: “Thần đã rõ”.
Dừng một chút, lại nói thêm một câu: “Ta sẽ bảo vệ công chúa thật tốt”.
Minh Đức Đế hài lòng ừ một tiếng, sau lại nói: “Trẫm chưa từng nghĩ, Phượng Miên Thư lại thật tâm đối đãi với Hữu Hòa, nếu không phải thân phận hắn đặc thù, trẫm ngược lại muốn kết bằng hữu với hắn ta, hoặc là, làm muội phu của trẫm cũng không tồi…” Lời nói đến đây, Minh Đức Đế chợt giật mình, nhìn mặt đen Tiêu Trực, nhanh chóng sửa lời, “Phượng Miên Thư không tồi thật, nhưng so với Tiêu ái khanh của trẫm vẫn kém xa…”
Hửm, sao sắc mặt Tiêu ái khanh vẫn còn đen?
Minh Đức Đế cẩn thận quan sát Tiêu Trực, thấy hắn cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc, một câu cũng không tiếp, không biết hồn bay tới chỗ nào rồi.
Minh Đức Đế định gọi hắn một tiếng, Tiêu Trực đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Thần muốn hỏi Hoàng Thượng một việc”.
“Việc gì?” Có chuyện gì mà Tiêu ái khanh lại nói ra một cách thận trọng thế? Chắc là việc lớn nước nhà, Minh Đức Đế tập trung tinh thần chờ đợi.
Tiêu Trực mím môi một cái, nghiêm nghị hỏi: “Hoàng Thượng có từng nghĩ, trước khi công chúa gả cho vi thần, có thể… đã có người trong lòng?”
“Đã có người trong lòng?!” Minh Đức Đế kinh hãi, nghẹn họng trân trối, đúng là không thể tin được, “Ai? Trẫm sao?”
Nói xong, không màng vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Trực, Minh Đức Đế tức giận không nói nên lời, vẫn bày ra vẻ kinh ngạc, chỉ vào Tiêu Trực nói: “Tiêu ái khanh, ngươi thật quá đáng, đến giấm của trẫm ngươi cũng muốn ăn*! Trẫm nói cho ngươi biết, ở trong lòng Hữu Hòa, vị trí của trẫm không thể thay đổi, ngươi đừng có mơ đá trẫm đi!” Vứt ra một đống lời tàn nhẫn, Minh Đức Đế hừ lạnh một tiếng.
*Ý nói Tiêu Trực muốn ghen với Minh Đức Đế.
Thật lâu sau, Tiêu Trực lãnh đạm nói một câu: “Hoàng Thượng, thần sai rồi”.
“Hừ, biết sai thì phải sửa! Ngươi nói xem, tự phạt như thế nào?” Mặt rồng không vui, khuôn mặt tuấn tú từ đầu đến cuối không vặn trở về.
“Thần thật hối hận khi lấy vấn đề này ra hỏi Hoàng Thượng, thần hồi phủ diện bích*. Thần cáo lui!”
*Diện bích: quay mặt vào tường.
Hả?
Này đùa không đúng a?
Minh Đức Đế quay đầu, chỉ nhìn thấy một góc ống tay áo của Tiêu Trực biến mất ở cửa Ngự Thư phòng.
Minh Đức Đế gục vai xuống, chán nản thở dài.
Vì sao từ khi Tiêu Trực trở thành muội phu của hắn, hắn không thể thành công chỉnh Tiêu Trực đến một lần? Lúc trước do có Lục Lâm Ngộ ở đây, được Lục Lâm Ngộ che chở, bây giờ thì sao? Chiếm được muội muội hắn, cánh cũng trở nên cứng rồi?
Thật là kỳ lạ…
***
Tiêu Trực về đến Tướng quân phủ đã là hoàng hôn. Lát sau, lính canh bên ngoài phủ đưa tới một phong thư, Tiêu Trực nhận lấy, trên phong thư viết “Gửi Hữu Hòa”.
Tiêu Trực đoán là Phượng Miên Thư sai người đưa tới, phong thư ở trong tay hắn lăn qua lộn lại một lúc, cuối cùng hắn vẫn hướng Đông Uyển bước đi.
Ở Ỷ Nguyệt Hiên, Hữu Hòa mới vừa dùng bữa tối, Thanh Đào cùng Tiểu Liên Hoa đang đang thu dọn bát đũa, hai tiểu nha đầu vừa bước ra ngoài, vừa vặn gặp Tiêu Trực ở cửa, Tiểu Liên Hoa đi phía trước thiếu chút nữa va vào người Tiêu Trực, may thay Tiêu Trực duỗi tay giữ khay bát đũa lại, nếu không chỉ sợ bát đũa rơi đầy đất.
“Cảm ơn phò mã gia!” Tiểu Liên Hoa kinh hồn, vội vàng nói lời cảm tạ.
Hữu Hòa đang uống trà, nghe thấy động tĩnh, bất thình lình bị sặc, ho khan dữ dội.
Tiêu Trực vội đi vào, bước nhanh đến bên người Hữu Hòa, vỗ nhẹ lưng nàng giúp nàng thuận khí.
Thấy nàng nhíu chặt mày, khuôn mặt ho đến đỏ bừng, ánh mắt Tiêu Trực không khỏi lo lắng: “Công chúa…”
“Ta… không sao”, cuối cùng Hữu Hòa cũng thuận khí, lồng ngực dễ chịu, lúc này mới phát hiện tay Tiêu Trực còn đặt trên lưng nàng, lập tức cả người lại không được tự nhiên, tránh sang bên cạnh.
“Ngươi, ngươi sao lại tới đây? Ngươi mới về à? Đã dùng cơm tối chưa?” Một đống câu hỏi ném ra, cũng không phải thật sự muốn nghe đáp án của hắn, mà là vì che dấu nội tâm phập phồng kích động của nàng. Cảm giác kỳ quái đó lại xuất hiện, hiện giờ chỉ cần nhìn thấy hắn, là nàng sẽ khẩn trương lúng túng…
Cảm giác này không tốt, làm lòng nàng không yên.
Nhưng này nam nhân còn chưa phát hiện ra, hết lần này đến lần khác chạy đến trước mặt nàng, hỏi nàng phải làm thế nào mới tốt?
Tiêu Trực đương nhiên không nghe thấy nội tâm Hữu Hòa, đáp lại từng cái một: “Ta vừa mới hồi phủ, vẫn chưa dùng cơm tối, ta tới tìm công chúa là do…” Hắn cúi đầu lấy phong thư từ trong thắt lưng ra đưa cho Hữu Hòa, “… của người”.
Hữu Hòa nhận lấy thư, kinh ngạc nói: “Là chữ của Miên Thư, Miên Thư gửi cho ta?”
Tiêu Trực ừ một tiếng, giọng có chút buồn.
Hữu Hòa không nhận ra, chỉ lo đọc thư, đọc xong vẻ mặt thất vọng: “Miên Thư không nói gì đã đi rồi?”
“Hắn ta… Đi rồi?” Tiêu Trực không thể tin được nhìn Hữu Hòa.
“Đúng vậy, hắn không tới từ biệt, mà rời đi rồi…” Hữu Hòa oán giận.
Tiêu Trực khó khăn lắm mới đè nén được tiếng lòng, nghiêm túc nói: “Công chúa… không ngờ hắn sẽ đi?”
“Tất nhiên, lần này hắn đi, núi rộng sông dài, ta không biết đến khi nào mới có thể gặp lại hắn?” Thật là không phải bạn bè, tốt xấu gì cũng nên để nàng làm tiệc tiễn biệt một phen, cứ phất tay đi như vậy, coi nhau là gì? Lần gặp mặt tới hẳn phải thêm vài năm nữa, lúc đó chưa chắc nàng còn sống đâu! Hữu Hòa trách móc.
Tiêu Trực nghe thấy lời nàng nói, cục đá to trong lòng nặng lên rất nhiều, bao nhiêu buồn bã chùng xuống, không thể kìm nén được nữa.
Hữu Hòa không biết gì cả, cầm phong thư lẩm bẩm nói: “Tranh của Miên Thư còn ở chỗ ta, hắn không cần nữa sao…”
Trái tim Tiêu Trực thắt chặt lại, lên lên xuống xuống như sóng vỗ, lo sợ không yên, bên tai một đống âm thanh hỗn loạn, lúc là giọng Hữu Hòa nói trong đêm đại hôn “Yêu mà không lợi, không tham” , lúc là tiếng Minh Đức Đế nói về Phượng Miên Thư “Làm muội phu cũng không tồi” , lúc lại là giọng nói mềm mại của Hữu Hòa không ngừng gọi “Miên Thư”, “Miên Thư”, Tiêu Trực đứng không vững, nhỏ giọng nói “Không quấy rầy công chúa nữa”, sau dó nhanh chóng đi khỏi Ỷ Nguyệt Hiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com