• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Thông Não




Cuối cùng Hữu Hòa cũng nhìn Thu Đàm, trong lòng Thu Đàm cảm thấy thoải mái vài phần, vội nói: “Theo lệ, hôm nay công chúa phải đi bái kiến cha mẹ chồng và vài trưởng bối khác, chẳng qua lão Tướng quân và Phu nhân không còn nữa, theo lệ, công chúa nên cùng phò mã đến từ đường bái tế, việc này không thể không làm!”

Hữu Hòa chớp mắt một cái không nói gì cả, chỉ nhìn Thu Đàm, Thu Đàm bị nhìn đến sởn tóc gáy, thầm nghĩ có phải công chúa chê nàng ta quản quá nhiều hay không?

Thu Đàm có chút tổn thương, nhưng việc này không làm giảm tín nhiệm của Thu Đàm với công chúa―― nàng ta là suy nghĩ cho hạnh phúc của công chúa, mặc dù công chúa không thích, chuyện nên nói vẫn phải nói, việc nên làm cũng không thể trốn được.

“Thu Đàm”, Hữu Hòa vừa mở miệng vàng, Thu Đàm thu lại suy nghĩ, nghe Hữu Hòa công chúa nói tiếp, “Làm ngươi bận tâm vì ta rồi, xin lỗi!”

Thu Đàm cảm thấy ấm áp, thiếu chút nữa rơi nước mắt. Có thể được công chúa nói một câu an ủi, dù phải bận tâm bao nhiêu đi nữa đều cam tâm tình nguyện, nếu công chúa có thể suy nghĩ một chút về chuyện làm cho nàng ta nhọc lòng, thì Thu Đàm càng cảm động hơn.

“Công chúa đừng nói vậy, nô tỳ không dám nhận”.

Tâm Thu Đàm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đang muốn nắm lấy cơ hội tận tình khuyên bảo một phen, lại nghe Hữu Hòa ném ra một câu: “Thế nhưng, ta sợ ta phải phụ lòng ngươi rồi”.

Thu Đàm trừng mắt, lạnh thấu tâm can.

Hữu Hòa đứng lên, đưa thoại bản trong tay cho Tiểu Liên Hoa, đến bên cạnh Thu Đàm, nghiêm túc nói: “Thu Đàm, trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta không phải không biết”. Nàng dừng một chút, tiếp tục nói, “Ở trước mặt hai người các ngươi, ta chưa từng xem mình là công chúa, hôm nay ta dứt khoát kể cho các ngươi ngọn nguồn vậy!”

Tiểu Liên Hoa nghe thấy lời này, cực kỳ tò mò. Kể cái gì cơ? Công chúa có bí mật gì mà các nàng không biết chứ?

Thu Đàm sửng sốt nhìn Hữu Hòa.

Hữu Hòa hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Các ngươi không cần thiết phải mong chờ ta và Tiêu Trực xảy ra quan hệ. Chuyện đó không có khả năng, dù cho hắn không thích nam nhân, ta với hắn cũng tuyệt đối không khả năng đâu”.

“Vì, vì sao ạ?” Thu Đàm nói lắp.

Hữu Hòa thoáng trầm mặc, cúi đầu nhìn cổ tay phải của mình, chậm rãi nói: “Ta sớm đã yêu rồi”.

“Cái, cái gì?”

Vẻ mặt Tiểu Liên Hoa mơ hồ, công chúa mới vừa nói cái gì? Cái gì mà “Sớm đã yêu”?

Thu Đàm khó khăn lắm mới khép miệng lại được, ánh mắt nhìn Hữu Hòa như nhìn một người xa lạ, sau đó xoay đầu nhìn nhau với Tiểu Liên Hoa ―― người này là công chúa của các nàng sao? Là công chúa thật sao?!

Tiểu Liên Hoa mờ mịt nhìn Thu Đàm chớp chớp mắt, yên lặng nghĩ: Nhất định không như các nàng nghĩ! “Yêu” trong miệng công chúa chắc chắn không giống suy nghĩ của các nàng, các nàng nghĩ công chúa yêu thích chơi xích đu, yêu thích vẽ tranh nhưng tất cả đều là vật chết, vậy thì ngược lại còn không phải là… Không phải là người sống sao ―― một nam nhân còn sống!

Cũng khó trách Thu Đàm với Tiểu Liên Hoa khó mà tin được, nhiều năm qua, các nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tương tư của Hữu Hòa, hơn nữa bên cạnh công chúa đến một nam nhân cũng không thấy, ngoại trừ đương kim hoàng thượng!

Hả?! Đương kim hoàng thượng… Thế Hoàng Thượng… Hoàng Thượng… Hoàng Thượng…

Đầu Thu Đàm ầm ầm vang động, đôi mắt gắt gao dán lên người Hữu Hòa, sau đó nhìn về phía Tiểu Liên Hoa.

Tiểu Liên Hoa cũng đang nhìn Thu Đàm, hai người đều nhìn thấy bộ dạng kinh hãi trong mắt nhau.

Trời ơi! Các nàng thật sự ngớ người ra mà, trong lòng bây giờ chỉ còn lại có ―― vạn phần khiếp sợ, đúng là kinh thiên động địa, rung chuyển đất trời, tiếp đó hai người… Á khẩu không nói nên lời.

Tiểu Liên Hoa đấu tranh trong lòng, nàng ta yên lặng cúi đầu, trong sáng suy nghĩ: Chắc không như ta nghĩ đâu! Chắc chắn không phải!

Một lúc lâu sau, Hữu Hòa vứt bỏ cảm xúc, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy biểu cảm hoảng sợ của Thu Đàm, lại nhìn sang Tiểu Liên Hoa, nàng ta đang chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm, cẩn thận lắng nghe, thì ra nàng ta niệm “Thần tiên phù hộ, chuyện này không phải sự thật, không phải sự thật, không phải…”

“Các ngươi làm sao vậy?” Hữu Hòa hết sức bối rối. Biết nàng sớm có tình yêu, hai người các nàng có cần thiết trưng ra bộ dạng như lâm đại địch* hay không?

*Gặp chuyện gì đó rất đáng sợ khủng khiếp.

Lúc lâu sau Thu Đàm bình tĩnh lại, miễn cưỡng mở miệng.

“Công chúa, người, người, người…” Thu Đàm “Người” nửa ngày, mấy chữ sau làm thế nào cũng không nói được, nàng ta muốn hỏi “Người người ái mộ là hoàng huynh người là Hoàng Thượng của bọn nô tỳ sao” nhưng lời này kinh hãi thế tục thế làm sao nói được!

Lúc này, Tiểu Liên Hoa dũng cảm hơn Thu Đàm, tiểu nha đầu từ từ tiến lên, vô cùng khẩn thiết quỳ xuống trước mặt Hữu Hòa: “Công chúa, dù người có muốn chém đầu nô tỳ, nô tỳ cũng phải nói, người không thể yêu hoàng huynh của người được đâu! Trên đời này nam nhân tốt có hàng ngàn hàng vạn, ngoại trừ phò mã và Hoàng Thượng, còn có rất nhiều người, người nên mở rộng tầm mắt!”

“Đúng vậy, công chúa!” Thu Đàm cũng lo lắng sốt ruột quỳ xuống, “phò mã không thể bẻ thẳng được thì chúng ta lập tức đi tìm người khác, người đừng dọa bọn nô tỳ!”

“Các ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Miệng Hữu Hòa mở thành hình nửa vòng tròn, não hai nha đầu trước mắt này rốt cuộc to cỡ nào đây? Đến việc này cũng dám nghĩ! Dân chúng Đại Thịnh có bao nhiêu người, đúng là dũng cảm?!

Quả là đỉnh cao mà người thường không thể đạt đến mà!

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải Hoàng Thượng?” Tiểu Liên Hoa kinh ngạc.

“Tất nhiên không phải rồi!” Hữu Hòa không nhịn được dùng thoại bản gõ nhẹ lên đầu Tiểu Liên Hoa, “Tình cảm ta dành cho Hoàng huynh là tình cảm huynh muội thuần túy, đầu ngươi chứa cái gì vậy? Còn ngươi nữa, Thu Đàm!” Hữu Hòa xoay đầu, trừng mắt nhìn Thu Đàm, “Sao đến ngươi cũng suy nghĩ vớ vẩn vậy chứ?”

Tâm Thu Đàm khó khăn lắm mới thả lỏng, nói: “Không phải thì tốt, không phải thì tốt, chúng nô tỳ bị công chúa hù chết, lòng dạ hôm nay giống như chơi đánh đu!”

Nhìn thấy trên trán nàng ấy sự ra mồ hôi lạnh, Hữu Hòa không nhiều lời nữa, cho các nàng đứng dậy.

Thu Đàm đứng dậy, nhớ lời Hữu Hòa vừa nói, vội vàng hỏi: “Công chúa mới vừa nói đã yêu…”

“Tóm lại không phải hoàng huynh, các ngươi yên tâm đi! Hắn là ai không quan trọng, ta muốn nói là, ta và Tiêu Trực sẽ không có chuyện gì hết, nguyên nhân không nằm ở việc hắn là đoạn tụ, hiểu chưa?”

“Đã hiểu rồi ạ, nhưng công chúa, nô tỳ thật sự rất tò mò, người công chúa ái mộ là ai? Vì sao bọn nô tỳ không hề hay biết?” Tiểu Liên Hoa đần độn vẫn tiếp tục hỏi.

Thu Đàm đưa mắt ra hiệu, kéo Tiểu Liên Hoa đi.

Công chúa đã nói thế, có thể thấy công chúa thật sự không muốn nói về đề tài này, các nàng là nô tỳ đương nhiên không thể ép chuyện. Muốn biết người đó là ai, ngày sau chỉ cần chú ý nhiều hơn, từ từ hỏi công chúa, các nàng sẽ có cơ hội biết được.

Chẳng qua là Thu Đàm có hơi thất vọng, bởi vì kế hoạch công chúa bẻ thẳng phò mã xem như phá sản. Còn người trong lòng công chúa, mặc kệ đó là ai, chỉ mong công chúa được hạnh phúc, công chúa khác với thiếu phụ bình thường, chuyện hòa li chắc chắn không có khả năng xảy ra.

Hữu Hòa không phải không nhìn thấy ánh mắt sầu lo của Thu Đàm, thế nhưng nàng chỉ có thể làm lơ. Nàng không giống người ở đây. Cho dù ở Đại Thịnh mười lăm năm, đa số phương diện đều bị đồng hóa, nhưng từ trong xương cốt, nàng vẫn khác họ.

Suy nghĩ của Thu Đàm rất phù hợp với hoàn cảnh hiện nay, mặc dù là công chúa thân phận cao quý, nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhân, nữ nhân thì sao, là phải dựa vào nam nhân, nếu đã gả đi, hiển nhiên phải làm nghĩa vụ sau khi kết hôn, cùng phu quân bồi dưỡng cảm tình, sau sinh vài đứa trẻ, cả nhà vui vẻ, con cháu đầy đàn cứ như vậy mà sống.

Nhưng Hữu Hòa không tiếp thu nổi, hôn nhân của nàng và Tiêu Trực ngay từ đầu đã là thỏa thuận, nàng không có nhiều nguyện vọng, cũng không muốn có nhiều nguyện vọng. Hơn nữa, nàng tin tâm trạng Tiêu Trực giống nàng, lý tưởng cũng vậy, thái độ càng không khác gì. Như vậy có gì không tốt?

“Nhưng… Ngày sau về thăm nhà mẹ đẻ, công chúa cũng không cân nhắc ạ?” Thu Đàm kéo nàng trở về hiện thực .

“Về thăm nhà mẹ đẻ?” Hữu Hòa ngả đầu qua một bên, “Ta sẽ cân nhắc lại, trong cung hẳn là đã sắp xếp yến tiệc, ta cũng muốn gặp hoàng huynh nữa”.

“Nhưng mà công chúa không cùng phò mã gia đi từ đường bái lạy, người không sợ Phò mã không phối hợp sao?” Lời Thu Đàm có chút sắc bén.

“Tiêu Trực không làm vậy đâu”. Hữu Hòa đáp không chút do dự.

“Công chúa làm sao khẳng định được?”

Hữu Hòa gật đầu, giải thích: “Hắn giống với ta, bị ép cưới như vậy, hắn nhất định không muốn cùng ta đến từ đường nhà bọn họ bái tế, ta đi hắn mới thêm phiền, ta tội gì phải đi chọc hắn? Chuyện này và về nhà mẹ đẻ không giống nhau, hoàng huynh là chủ, Tiêu Trực là thần, hắn chẳng thể cự tuyệt được đâu”.

“Vậy…” Thu Đàm không còn gì để nói.

Hữu Hòa đã đoán đúng, Tiêu Trực đối với việc về nhà mẹ đẻ rất phối hợp, thậm chí phối hợp còn hơn nàng tưởng.

Giờ tỵ*, có tiểu nha đầu từ Tây Uyển đến đưa lời nhắn, nói xe dư đã chuẩn bị xong, Tướng quân đang ở hành lang ngoài Đông Uyển chờ công chúa.

*9 giờ đến 11 giờ sáng.

Thu Đàm đáp một tiếng, chuyển lời cho Hữu Hòa, đợi Hữu Hòa gật đầu, Thu Đàm mang tới một chiếc mũ có rèm sa mỏng như ánh trăng, thay Hữu Hòa rèm cột lên, đợi đến cửa, mới thả rèm xuống, che ánh nắng.

Tập tục ở Đại Thịnh, ngày về thăm nhà bố mẹ, nha hoàn của hồi môn của nhà gái không được đi theo, hoàng cung cũng có quy định này, vậy nên Thu Đàm cùng Tiểu Liên Hoa chỉ đưa Hữu Hòa đến cửa chính Đông Uyển, nhìn thấy Tiêu Trực đứng ở hành lang, hai người các nàng đi trở về ngay.

Sau đêm tân hôn, đây là lần đầu tiên Hữu Hòa với Tiêu Trực chạm mặt.

Hữu Hòa ở xa đã nhìn thấy hắn đứng bên cạnh cột đỏ khắc hoa, thấy nàng đến hắn bước nhanh về phía nàng.

Hôm nay hắn mặc y phục màu tối, cổ tay áo và vạt áo thêu hoa văn, Hữu Hòa cách đó mấy trượng cũng nhìn ra đó là hoa văn hoa lan. Màu sắc và hoa văn này thật ra rất hợp với hắn, tuy y phục này không so được với giáp trụ uy vũ nhưng rất tôn dáng của Tiêu Trực. Hơn nữa, tóc hắn rất đen, chỉ cài có một cây trâm đơn giản còn không phải trâm ngọc nữa, ngọc quan cũng không mang nhưng đủ đẹp. Đặc biệt dưới ánh mặt trời, làm cho người ta hoa mắt, khuôn mặt nghiêm túc của hắn cũng nhờ ánh sáng làm cho mềm mại ôn hòa lên.

Tình địch của nàng đúng là nam nhân đáng chú ý. Không biết Lục Lâm Ngộ có hối hận hay không đây?

Hữu Hòa lại lần nữa có chút ghen ghét nho nhỏ với dung nhan Tiêu Trực. Nàng nhìn lên, nam nhân kia đã bước đến trước mặt nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK