"Ta... lúc ấy ta đang ở phía dưới gác mái."
"Vì sao ngươi lại ở phía dưới gác mái?"
"Buổi sáng hôm đó, ta có chút không thoải mái, sau khi uống dược xong mới đến sân tiểu thư. Nhưng, không nhìn thấy tiểu thư ở trong phòng, cho nên ta đã đi đến hậu viện. Từ rất xa liền nhìn thấy tiểu thư đang ngồi ở trên gác mái, ta nhớ rõ lúc ấy, trên gác mái cũng không có người nào khác. Khi ta vừa mới đi đến phía dưới gác mái, thì nhìn thấy tiểu thư rơi xuống, đập đầu ở trên núi giả."
Nói chuyện lưu loát, không giống như đang nói dối.
Kỷ Vân Thư tiếp tục hỏi: "Vậy buổi tối cách đây 3 ngày, lần cuối cùng ngươi nhìn thấy tiểu thư là thời điểm nào?"
Kiều Tâm suy nghĩ, sau đó trả lời: "Khoảng tầm giờ Hợi (21-23h), ta thấy trong phòng tiểu thư đã tắt đèn nên đi vào đốt đèn. Lúc ấy, tiểu thư ngủ ở trên giường, không có gì bất thường." Khi nói còn cố lên giọng, cho thấy mình không phải là đang nói dối.
Có điểm đáng ngờ, trong lòng Kỷ Vân Thư cũng bị chèn ép một phen,
án này, thực sự hơi khó giải quyết.
Kiều Tâm lại hỏi: "Tiên sinh, ngươi nói tiểu thư nhà ta đã chết vào buổi tối 3 hôm trước, nhưng vì sao, sáng sớm hôm sau ta còn nhìn thấy tiểu thư nhà ta ngồi ở trên gác mái?"
"Ngươi chỉ là nhìn thấy từ xa, tự nhiên không thể nhận rõ được tiểu thư nhà ngươi lúc ấy đã chết. Nếu như có người có ác ý giết người, cũng có thể tạo ra ảo giác tiểu thư nhà ngươi ngã lầu rơi xuống, sao có thể để tiểu nha đầu như ngươi nhìn thấu?"
Lời này vừa ra, Kiều Tâm liền minh bạch.
Sau khi thở một hơi thật sâu, Kỷ Vân Thư quay sang nói với Chu lão gia: "Hiện giờ nguyên nhân và thời gian tử vong của Chu tiểu thư đều đã biết, hiện tại, cần phải tìm được động cơ giết người. Căn cứ vào động cơ sẽ tiến thêm một bước là tìm ra hung thủ, cho nên, ta cần phải nhìn qua phòng của Chu tiểu thư."
Chu lão gia lập tức đáp ứng: "Được, ta sẽ để người đưa ngươi đi qua đó." Nói xong, kêu quản gia trong Chu phủ tiến vào, phân phó: "A Tĩnh, ngươi đưa Kỷ tiên sinh đi nhìn xem trong phòng tiểu thư."
Lão quản gia cúi người: "Vâng." Nhìn về phía Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, mời đi bên này."
Lão quản gia dẫn thêm mấy nha đầu rồi cùng đi đến sân Chu tiểu thư, Kỷ Vân Thư sắp đuổi kịp bọn họ, nhưng khi nàng vừa đi qua trước mặt Cảnh Dung thì bị hắn kéo sang một bên.
"Không nghĩ tới, tiên sinh lại thích xem phòng của nữ tử khuê phòng."
Nếu như Cảnh Dung không lên tiếng, nàng thật đúng là đã quên tôn Phật này, không nghĩ tới, hắn quả nhiên thấp đủ điệu, ẩn ở trong đám người, luôn ở ngoài tầm mắt!
"Không phải ai cũng đều là lưu manh, tiểu nhân là vì án tử mà bất đắc dĩ, nếu Dung Vương không chê, cùng nhau đi qua cũng không hại gì"
"Bổn vương tự nhiên muốn đi qua, nhưng thật ra muốn nhìn xem trong đầu của tiên sinh còn chứa bao nhiêu bí mật không muốn người biết đến."
Lời này, sao nghe giống như lời thăm dò dạo đầu của người chủ trì kênh truyền hình như vậy!
Khóe miệng Kỷ Vân Thư khẽ co giật, quay qua cười khách khí với hắn một cái, sau đó đi theo lão quản gia.
Cảnh Dung hiện tại không nhịn được sự tò mò đối với Kỷ Vân Thư, thư sinh kia, vui vẻ hơn nhiều so với mưu đồ và lục đục ở trong kinh thành.
Lang Bạc tiếp cận hắn, nói: "Vương gia, có vẻ như chúng ta không tìm lầm người, Kỷ tiên sinh là một nhân tài."
"Nhân tài thì đúng là nhân tài, nhưng tính nết có hơi cứng đầu."
"Vâng, đúng vậy."
"Được rồi, hãy đi nhìn xem trước." Ngừng nói, Cảnh Dung đi theo đám đông cùng với Lang Bạc.
Huyện thái gia chờ Cảnh Dung đi trước mới dám nhích người.
Chu lão gia sau khi phân phó hạ nhân đỡ Chu phu nhân nhanh chóng trở về phòng, cũng đi qua.
Khuê phòng tiểu thư Chu gia rất sạch sẽ, nói đúng ra, không chỉ là sạch sẽ, quả thực chính là sạch đến bất thường.
Trong phòng, tất cả các đồ vật đều được phân loại dựa theo màu sắc. Bên trong phòng, từ giường đến mành, đều là màu đỏ, gian ngoài chính là màu lam, màu vàng, mỗi màu đều được phân loại và xếp thành một khối.
Đây rõ ràng chính là một dấu hiệu của rối loạn ám ảnh cưỡng chế!
Kỷ Vân Thư vào trong phòng, nhìn một vòng, thấy trên bàn trang điểm bày biện son phấn, màu sắc của những cái hộp cũng cơ hồ giống nhau như đúc, hơn nữa trên hộp và trên mặt bàn đều không nhiễm một hạt bụi.
Đôi mắt của Kiều Tâm rất sắc nét, nhanh chóng bắt đầu giải thích: "Tiểu thư nhà ta đặc biệt yêu thích sạch sẽ, mặc kệ là chăn tốt bao nhiêu, hay là những hộp son phấn, chỉ cần dùng qua một lần sẽ tuyệt đối không dùng lại lần thứ hai, cho nên mỗi ngày vào buổi sáng sớm chúng ta đều phải đổi mới."
Kỷ Vân Thư cũng không nói gì, đi ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn đến bên mành có một cái giá cắm nến đặc biệt tinh xảo. Một cái giá cắm nến giống như những nhân gia nhà giàu, phía trên sẽ có khảm hoa, nhưng giá cắm nến này lại được khảm thủy tinh, từng viên một với nhau, tạo thành hình dạng một hoa văn xoắn ốc, cực kỳ đẹp.
"Giá cắm nến này thật đẹp, tiểu thư các ngươi xem ra rất thích nó." Kỷ Vân Thư nói.
"Vâng, tiểu thư đặc biệt thích nó." Kiều Tâm gật đầu: "Hơn nữa, mỗi đêm trước khi tiểu thư đi ngủ đều sẽ thắp nến trên giá cắm nến này, tiểu thư nói, chỉ có mùi thơm từ cái giá cắm nến này mới giúp nàng ngủ được."
"Rất đáng chú ý."
Nhân gia nhà giàu đều rất yêu thích, nhưng không giống nhau!
Nàng tiếp tục nhìn một lần trong phòng, vừa lúc nhìn đến một cây roi màu đỏ giắt trên tường chỗ cửa.
Tiểu thư Chu gia là người biết võ công?
Trong lòng nàng nảy ra nghi hoặc, duỗi tay cầm roi xuống. Ngay lúc đó, nàng vô tình thoáng nhìn thấy sự hoảng hốt đột ngột trong mắt Kiều Tâm. Nàng theo bản năng nắm lấy cổ tay mình và lui về phía sau một bước.
Kỷ Vân Thư như là minh bạch điều gì, đem roi trả lại chỗ cũ.