Bên tai quanh quẩn giọng nói yếu ớt của Cảnh Dung.
Rõ ràng cả người đã mềm nhũn, nhưng lời nói vẫn còn cố gắng mạnh mẽ như vậy.
Hai tay Kỷ Vân Thư như muốn nổ tung, cố gắng nâng hai sườn lên, mười ngón tay căng thẳng siết chặt.
Trọng lượng ép tới trên người khiến hai đầu gối nàng dần dần cong xuống, cuối cùng, cắn răng một cái, đôi tay đưa ra về phía trên eo Cảnh Dung, đỡ lấy thân thể sắp ngã xuống của hắn.
Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ như một trang giấy, bên tai Kỷ Vân Thư vừa lúc dán ở trên lồng ngực rắn chắc của Cảnh Dung, trái tim hắn nhảy lên thình thịch thình thịch, giờ phút này giống như bị phóng đại lên vô số lần, từng tiếng từng tiếng một dừng ở trên màng tai Kỷ Vân Thư.
Tuy nhiên, hiện tại không phải là thời điểm nàng nên đỏ mặt.
"Ngươi...... cố chống đỡ, ta không thể giữ ngươi."
Nàng đã cố hết sức để đỡ hắn, nhưng bước chân lại không thể nào xê dịch.
Nếu không được thì buông tay, mặc kệ hắn ngã xuống "nát thành từng mảnh".
Ý tưởng này thoáng qua ở trong tâm trí Kỷ Vân Thư, quá tà ác.
Không thể làm được!
.....
Edit & dịch: Emily Ton.....
"Vương gia."
Giọng nói phảng phất giống như của tự nhiên, từ xa đến gần.
Lang Bạc đầu tiên đã bị kinh hãi khi nhìn thấy thi thể đầy đất, lập tức chạy tới đây, nhìn thấy cả người Vương gia nhà mình đều đáp ở trên người Kỷ Vân Thư, ngây người một lúc.
"Phát ngốc cái gì, kéo Vương gia nhà ngươi ra." Kỷ Vân Thư nặng nề nói.
Lang Bạc là một hán tử mạnh mẽ, tất nhiên tay chân không nhẹ nhàng giống như nữ hài tử, khi kéo Cảnh Dung ra khỏi nàng, trực tiếp vác giang, chuẩn bị ôm Vương gia nhà hắn đi về!
Kỷ Vân Thư xoắn bả vai, một tay giữ chặt Lang Bạc.
"Đi đâu? Buông hắn xuống." Giọng nói khẩn cấp, sắc mặt trầm trọng.
Lang Bạc nhanh chóng ngoan ngoãn đặt Cảnh Dung đã ngất xỉu ở trên mặt đất lạnh băng.
Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư ngồi xổm người xuống, xé một mảnh góc áo choàng của mình.
Sau một khắc, lại nắm chỗ thủng trên ống tay áo bị đâm rách của Cảnh Dung, ra sức xé lần nữa, miệng vết thương do bị kiếm đâm lập tức hiện ra.
Cánh tay, đều bị nhiễm máu đen!
"Vương gia bị thương?" Lang Bạc kinh hô.
Hán tử, mắt ngươi bị mù hay sao? Vương gia nhà ngươi đã ngất xỉu, không phải bị thương, chẳng lẽ là đang ngủ?
Hiện tại, Kỷ Vân Thư cũng không rảnh lo "giáo huấn" hắn.
Nàng dùng miếng vải dài đã xé xuống, cột tại vị trí cách miệng vết thương của Cảnh Dung khoảng ba tấc (10cm), đề phòng nọc độc lan tràn toàn thân.
Sau khi làm xong, Kỷ Vân Thư ngửa đầu nói với Lang Bạc.
"Trên bài vị trong phòng có một vò rượu trắng để cúng, nhanh chóng lấy lại đây."
"Vâng." Nô tính tác quái!
(奴性作怪
: Bản năng nô tài nổi dậy)
Lang Bạc cất bước chạy về phía trong phòng, tìm được chính xác vò rượu trắng mà không cầm tìm lâu, ngồi xổm người xuống, đưa cho Kỷ Vân Thư.
Kỷ Vân Thư tiếp nhận bình rượu, đổ vào trong miệng một ngụm, sau đó phun trên miệng vết thương của Cảnh Dung,vị trí miệng vết thương, nháy mắt tuôn ra bọt khí màu trắng.
Cảnh tượng giống như tuyết ngọc biến thành hồng ngưu!
Càng thêm rung động.
Lang Bạc không rõ nguyên do gấp đến nỗi giương mắt mà nhìn, hắn còn chưa có phản ứng lại, đã thấy hai tay Kỷ Vân Thư chặn cánh tay Vương gia nhà hắn, cúi người xuống, đem miệng về phía trên miệng vết thương.
Nàng bắt đầu hút máu đen, phun ra ngoài, lại hút, lại phun.
Lặp đi lặp lại hơn mười lần, sau đó dừng lại!
Giờ phút này, miệng Kỷ Vân Thư tràn đầy máu đen.
Rõ ràng là ngày mùa đông, nhưng nàng lại đổ mồ hôi đầy đầu.
"Tiên sinh, Vương gia nhà ta vì sao vậy?" Lang Bạc khẩn trương hỏi.
"Hắn trúng
thạch ban độc (石斑毒
), dược tính rất mạnh, nhưng may mắn chưa lan vào tận xương, không chết được." Kỷ Vân Thư nói lại một câu, cầm bình rượu từ trên mặt đất lên, lại vội vàng nói thêm một câu: "Nhanh chóng mang Vương gia nhà ngươi vào phòng."
"Vâng." Lại là bản năng nô tài trỗi dậy.
Theo hướng Kỷ Vân Thư đã chỉ, Lang Bạc vác Vương gia nhà mình vào một gian phòng nhỏ và đặt ở trên giường.
Trong khi đó, Kỷ Vân Thư ôm vò rượu kia chạy vào phòng nhỏ của Phúc bá, dùng phương pháp tương tự như vừa rồi để xử lý miệng vết thương cho Phúc bá.
Sau đó, tìm một số thảo dược quen thuộc ở trong nghĩa trang, vội vàng nhổ lên, kết hợp chúng lại thành một loại thuốc và trải trên miệng vết thương của Cảnh Dung và Phúc bá, sau đó cẩn thận băng bó lại.
Nếu xử lý miệng vết thương chậm lại một chút, chắc chắn là chỉ có cái chết đang chờ bọn họ.
Bận rộn một hồi, nàng mệt đến nỗi hai chân nhũn, vặn vẹo cổ, hít thở một hơi thật sâu.
Cuối cùng thì mọi việc cũng xong!
Lang Bạc không hiểu: "Tiên sinh, ngươi đã đưa cho Vương gia dược gì?"
Hắn có thể chết hay không?
Lang Bạc này, thật sự là có cùng một đức tính với Vương gia nhà hắn, sợ nàng độc chết bọn họ.
Kỷ Vân Thư chau mày, nói: "Dược đó được làm từ những dược liệu thông thường: gừng tươi, bảo hương, thỏa hộp tín. Kết hợp chúng lại với nhau và đắp nó lên miệng vết thương. Nó có thể giúp ngừng chảy máu và hấp thu chất độc từ vết thương. Sẽ không chết được".
"Vương gia vì sao lại trúng độc vậy?"
Thật ra Kỷ Vân Thư cũng không hiểu bộ não của người cổ đại có khung như thế nào, vì sao bọn họ lại thích độc này, độc độc độc!
Ngoài hạ độc, sử dụng ám khí cũng rất phổ biến!
Ngu ngốc!
"Nếu như ngươi muốn biết, hãy đi ra ngoài và nhìn xem những hắc y nhân kia đi, tìm thanh kiếm đã gần như lấy mạng Vương gia nhà ngươi."
Lời của Kỷ Vân Thư vừa mới nói ra, Lang Bạc đã lập tức xông ra ngoài.
Không phải là hắn muốn bằm thây vạn đoạn những thi thể đó, để báo thù trúng độc cho Vương gia nhà hắn, đúng không?
Kỷ Vân Thư quay đầu lại, liếc mắt nhìn Cảnh Dung với sắc mặt trắng bệch trên giường một cái.
Giờ phút này, khuôn mặt hắn đã thiếu vài phần nhuệ khí, trông khá hiền lành và ngoan ngoãn. Lông mày sâu hoàn mỹ, mũi cao thẳng, đôi môi không còn cảm giác kiêu ngạo và sự sắc bén cũng đã biến mất.
Thật sự là một làn da hoàn mỹ.
Sau đó, Kỷ Vân Thư chợt nhận ra, mình bất giác đã nhìn xem đến nỗi "si mê", ánh mắt bỗng nhiên hoảng hốt, còn mang theo một loại cảm giác khẩn trương.
Trong đầu, lại nhớ lại một màn khi Cảnh Dung bảo hộ mình hộ vào trong lòng ngực. Mặc dù nàng thực sự cảm kích hắn, nhưng bên trong, cũng có một chút mặt đỏ tai hồng.
Cho dù mọi việc xảy ra đêm nay đều do đầu sỏ gây nên là hắn.
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn thay mình ăn một nhát kiếm kia, nàng vẫn nên cảm kích tôn Phật này.
Càng suy nghĩ về điều đó, đáy lòng Kỷ Vân Thư lại càng bối rối và thêm hoảng hốt, khiến nàng đứng ngồi không yên.
Đơn giản, đi ra ngoài.
Bên ngoài, Lang Bạc đang cố gắng đánh giá những tên hắc y nhân, ánh mắt ngưng trọng, cau mày.
Kỷ Vân Thư cũng thuận miệng nói một câu: "Những tên sát thủ không chỉ muốn dùng một kiếm đoạt mạng, mà trên thân kiếm còn có tẩm độc. Hơn nữa, là vì Dung Vương mà tới. Có thể thấy được, bọn họ chỉ có một mục đích, chính là muốn Vương gia nhà ngươi chết."
Uy uy uy,
ngươi tốt hơn nên nói thật đi, Vương gia nhà ngươi có phải nợ người ta tiền mà chưa trả hay không? Hoặc là bức nhân gia, khiến bọn họ phải mua người giết người!
Lang Bạc vẫn im lặng.
Kỷ Vân Thư nhăn mũi, toàn bộ trong viện ngoại trừ mùi thi cốt vốn có, giờ phút này, còn có thêm mùi máu tươi nồng đậm.
Đáy lòng nàng đột nhiên nổi lên một sự tò mò gặm nhấm muốn biết sự thật.
Nàng đi đến bên cạnh một hắc y nhân trong đó, đang chuẩn bị ngồi xuống, Lang Bạc đã gọi nàng lại: "Tiên sinh, ngươi đang làm gì vậy?"
"Tò mò." Nàng phun ra hai chữ, trả lời Lang Bạc cho có lệ.
Ngay sau đó, nàng nhanh chóng kéo xuống mặt nạ của một hắc y nhân. Dưới mặt nạ ẩn giấu một người đàn ông da sậm với một ngoại hình thô ráp của nguồn gốc người từ bên ngoài.
Những người bình thường không tự tìm đường chết, Kỷ Vân Thư lại tháo mặt nạ mặt của vài tên hắc y nhân khác xuống.
Đều là khuôn mặt người thường, không có gì kỳ lạ.
Nàng vừa mới đứng dậy, trên chân không biết đá phải vật gì, một tiếng "keng" vang lên.
Cúi đầu thì nhìn thấy, đó là một mặt dây chuyền ngọc bích màu xanh nằm ở ngay bên chân nàng. Nàng khom lưng nhặt lên, cầm ở trong tay và nhìn kỹ nó.
Trên mặt dây chuyền hình tròn còn có khắc mấy đóa hoa lê.
Không được xem là tinh xảo, nhưng thật sự rất đẹp.
Chỉ là, có một chút quen thuộc!
***
(Đang edit mà mắt nhắm mắt mở
)